- 9, 10 - Rich
“Anh làm gì ở đây?” Emma Hunt hỏi ngay.
“Thật ra, chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi 911.”
“Tôi không gọi 911… Jacob!” cô hét lên và quay gót lao lên cầu thang.
Tôi bước vào nhà thì thấy Theo đang nhìn tôi trừng trừng. “Chúng tôi không muốn quyền tặng cho giải thể thao cảnh sát đâu,” nó nói giọng châm biếm.
“Cảm ơn.” Tôi nhìn lên cầu thang. “Tôi chỉ định… đi…?” Không cần chờ nó trả lời, tôi cứ thế tiến thẳng lên phòng của Jacob.
“Bạo hành con sao?” Vừa đến ngưỡng cửa, tôi đã nghe tiếng Emma rít lên. “Con chưa từng bị bạo hành dù chỉ một ngày trong đời!”
“Có bạo hành thể lý và bạo hành tinh thần đấy,” Jacob cãi lại.
Emma quay đầu về phía tôi. “Tôi chưa từng động một ngón tay lên nó. Dù cho lúc này, tôi đang nổi cơn tam bành đây.”
“Tôi có vài lời với ông đây,” Jacob nói. “Tiến sĩ! Henry! Lee!”
“Nhà khoa học pháp y sao?” Tôi hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ngày mai, ông ấy diễn thuyết ở Đại học New Hampshire, và mẹ tôi không cho tôi đi.”
Emma nhìn tôi. “Anh hiểu tôi đang phải đương đầu với chuyện gì rồi chứ?”
Tôi mím môi, suy nghĩ. “Để tôi nói chuyện riêng với cậu ta một phút.”
“Anh đùa đấy à?” Cô ấy nhìn tôi trừng trừng. “Anh không có mặt tại phòng xử án cách đây ba giờ, lúc thẩm phán bảo anh là phải có người giám hộ ở bên lúc anh thẩm vấn Jacob sao?”
“Giờ tôi không thẩm vấn cậu ta,” tôi nói. “Dù gì, thì cũng không phải vì chuyện công việc.”
Cô khoát tay. “Tôi không quan tâm. Thích gì thì làm. Cả hai người.”
Khi không còn nghe thấy tiếng chân xuống cầu thang nữa, tôi đến ngồi cạnh Jacob. “Cậu có biết là cậu không được gọi 911, trừ phi đang gặp rắc rối nghiêm trọng không?”
Cậu ta gật đầu. “Vậy thì bắt tôi đi. Mà khoan, ông đã bắt tôi rồi mà.”
“Cậu có từng nghe chuyện chú bé chăn cừu nói dối lừa cả làng là có sói đến chưa?”
“Tôi có nói gì về sói đâu,” Jacob trả lời. “Tôi đã nói là tôi bị bạo hành, và đúng là thế. Đây là cơ hội duy nhất để tôi gặp Tiến sĩ Lee và mẹ tôi lại chẳng thèm để tâm. Nếu tôi đủ tuổi để phải ra tòa như người lớn, thì sao tôi lại không đủ lớn để ra bến xe buýt và tự mình đến đó chứ?”
“Cậu đủ lớn rồi thì cậu sẽ bị tống lại vào tù. Cậu muốn thế sao?” Từ góc nhìn của mình, tôi để ý thấy một chiếc laptop đang ló ra từ trong bao gối. “Sao cậu lại bọc máy tính của mình lại thế?”
Cậu ta lôi nó ra và nâng niu trong tay. “Tôi tưởng ông sẽ đến cướp nó. Như đã lấy mấy thứ đồ khác vậy.”
“Tôi không cướp đồ của cậu, tôi có lệnh tịch thu mà. Và sau này cậu sẽ lấy lại chúng thôi.” Tôi nhìn qua Jacob. “Jacob, cậu biết mẹ cậu chỉ đang bảo vệ cho cậu thôi mà.”
“Bằng cách giam tôi ở đây sao?”
“Không, thẩm phán mới là người làm thế. Để cậu không vi phạm các yêu cầu bảo lãnh thôi.”
Cả hai chúng tôi im lặng một hồi, rồi Jacob hé nhìn tôi.
“Tôi không hiểu được giọng của ông.”
“Ý cậu là sao?”
“Đáng ra ông phải tức giận khi tôi khiến ông phải đi cả quãng đường thế này chứ. Nhưng giọng của ông lại không có gì là tức giận. Và khi tôi nói chuyện với ông ở đồn cảnh sát cũng vậy. Ông đối xử với tôi như một người bạn, rồi cuối cùng ông lại bắt giam tôi, mà người ta đâu có bắt giam bạn bè mình.” Cậu ta xiết hai bàn tay đặt giữa đùi. “Nói thẳng là, tôi thấy mọi người thật vô lý.”
Tôi gật đầu đồng ý. “Nói thẳng là, tôi cũng thấy mọi người thật vô lý.”
* 10 - TheoSao cảnh sát cứ tìm đến ngôi nhà tẻ ngắt của chúng tôi thế?
Ý tôi là, nếu họ đã bắt được Jacob rồi, sao không để tư pháp lo tiếp chuyện đó đi?
Tôi cũng hiểu lần này là do Jacob gọi họ đến. Nhưng chắc chắn chỉ cần cảnh sát gọi điện lại, là đủ để anh ấy từ bỏ suy nghĩ điên rồ đó rồi. Vậy mà cảnh sát vẫn cứ đến, đã vậy lại là ông ta nữa chứ. Ông ta nói chuyện với mẹ, và giờ tôi có thể nghe thấy ông ta đang nói chuyện vớ vẩn với Jacob về lũ giòi trên thi thể sau khi chết mười phút.
Thử nói tôi nghe xem, mấy chuyện đó thì liên quan gì đến 911 cơ chứ?
Theo tôi thì mọi chuyện là như thế này: Thám tử Matson đến đây không phải để nói chuyện với Jacob. Và chắc chắn cũng không đến để nói chuyện với mẹ tôi.
Ông ta đến là bởi ông ta biết rằng, trước khi vào phòng Jacob, ông ta sẽ đi ngang phòng tôi, và như thế sẽ ngó nghiêng được gì đó.
Có lẽ có người đã báo mất trộm đĩa game Wii mà tôi lấy cách đây không lâu.
Có lẽ ông ta chỉ đang chờ tôi suy sụp, nhào xuống chân ông ta mà thú nhận rằng tôi đã ở nhà của Jess Ogilvy không lâu trước khi anh trai tôi đến đó, rồi ông ta sẽ bảo cô ả công tố viên đó cho tôi lên bục nhân chứng để chống lại Jacob.
Vì những lý do đó, và cả chục lý do khác chưa kịp nghĩ ra, tôi liền đóng cửa và khóa chốt, để khi tay thám tử Matson đó ra về và đi ngang qua phòng, tôi không phải nhìn vào mắt ông ta.