- 11 - Jacob
Tôi không nghĩ sẽ như thế, nhưng thật sự, Rich Matson không hoàn toàn là một gã tồi.
Chẳng hạn như ông ta bảo tôi là có thể xác định giới tính một người khi nhìn vào hộp sọ, bởi hộp sọ của nam có cằm vuông và hộp sọ của nữ có cằm tròn, ông ta bảo tôi là ông đã đến Trang trại Thi thể ở Knoxville, Tennessee, nơi đầy những thi thể trong nhiều giai đoạn phân hủy khác nhau, để các nhà nhân loại học pháp y có thể xác định tác động của thời tiết và côn trùng trong sự phân hủy xác người. Ông đã chụp ảnh nơi đó và hứa sẽ gửi cho tôi vài tấm.
Thế này không bao giờ sánh được với việc gặp Tiến sĩ Henry Lee, nhưng cũng cho tôi phần nào khuây khỏa.
Tôi được biết ông có một cô con gái. Con bé cũng ngất đi khi thấy máu như Jess vậy. Lúc tôi bảo ông chuyện này, mặt ông nhăn lại, như thể vừa ngửi thấy mùi gì kinh lắm.
Sau một hồi, tôi hứa với ông sẽ không gọi báo cảnh sát về mẹ mình nữa, trừ phi bà gây tổn thương nghiêm trọng đến cơ thể tôi. Và ông khuyên tôi nên xin lỗi mẹ.
Lúc tiễn ông xuống lầu, tôi thấy mẹ đang đi lui đi tới trong bếp. “Jacob có chuyện muốn nói với cô này,” ông gọi mẹ tôi.
“Thám tử Matson sẽ gửi cho con ảnh của các thi thể phân hủy,” tôi nói.
“Không phải chuyện đó. Chuyện kia cơ.”
Tôi mở miệng rồi ngậm lại mà chẳng nói gì. Tôi làm thế hai lần như thể tôi đang lừa câu chữ trong miệng mình vậy. “Con không nên gọi cảnh sát. Do cơn kích động của chứng Asperger thôi,” cuối cùng tôi cũng tuôn ra được.
Mẹ tôi tái mặt, và thám tử cũng thế. Nói hết lời tôi mới nhận ra, có lẽ cả mẹ và ông thám tử cho rằng cái chết của Jess là vì một cơn kích động của chứng Asperger.
Hay nói cách khác, mở miệng nói về cơn kích động của chứng Asperger là một chuyện quá sức kích động.
“Tôi nghĩ ta ổn cả rồi,” thám tử nói. “Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.”
Mẹ tôi nắm lấy cổ tay ông thám tử. “Xin cảm ơn!”
Ông nhìn mẹ tôi như thể muốn nói chuyện gì quan trọng lắm, nhưng rồi ông lại nói, “Có gì đâu mà.”
Khi thám tử Matson mở cửa đi ra, một luồng khí lạnh bên ngoài ùa vào quấn lấy cổ chân tôi.
“Con muốn mẹ làm gì cho con ăn không?” mẹ tôi hỏi. “Con chưa ăn trưa mà.”
“Không, con cảm ơn. Con đi nằm đây,” tôi nói, dù cho thật sự hiện giờ tôi chỉ muốn ở một mình. Tôi đã học biết rằng khi ai đó mời bạn làm gì đó mà bạn lại không muốn, thì họ không muốn phải nghe sự thật đó đâu.
Mẹ nhìn lên mặt tôi. “Con ốm sao?”
“Con ổn mà,” tôi nói. “Thật đấy.”
Tôi có thể cảm nhận ánh mắt mẹ đang bám theo lúc tôi lên cầu thang.
Tôi không định đi nằm, nhưng lại ngả lưng ngay xuống giường. Và tôi nghĩ là tôi đã thiếp đi, bởi đột nhiên tôi đang đứng cùng Tiến sĩ Henry Lee. Chúng tôi đứng hai bên thi thể của Jess. Ông kiểm tra chiếc răng trong túi áo và vết trầy xước ở lưng dưới. Ông xem xét khoang mũi cô.
Đúng rồi, ông nói, sạch tinh. Tôi hiểu rồi.
Tôi có thể thấy tại sao cậu phải làm chuyện đó.