← Quay lại trang sách

VỤ 8: MỘT TRONG SÁU TỶ PHẦN VIII - 1 - Oliver

Trong hai thập kỷ 1980 và 1990, hơn mười lăm phụ nữ ở bị sát hại ở Seattle-Tacoma, Washington. Hầu hết các nạn nhân là gái điếm hoặc thiếu nữ đi bụi, và hầu hết thi thể bị dìm trong hoặc gần Sông Green. Kẻ giết người với biệt danh Sát thủ Sông Green vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cho đến khi khoa học vạch mặt tội ác của hắn.

Trong những năm đầu thập niên 1980, khi mổ xác các nạn nhân, các nhà bệnh học và công nghệ y khoa đã giữ lại một lượng ADN nhỏ trong tinh dịch mà mà kẻ giết người để lại trên thi thể. Chúng được lưu giữ như bằng chứng, nhưng kỹ thuật khoa học thời đó chả làm được gì.

Gary Ridgway, bị bắt vào năm 1982 vì tội mua dâm, và cảnh sát nghi ngờ ông ta là Sát thủ Sông Greeen, nhưng chẳng có bằng chứng nào liên hệ ông ta với những tội ác đó. Năm 1984, ông ta qua được buổi kiểm tra nói dối. Năm 1987, khi lục soát nhà, cảnh sát quận King đã lấy một mẫu nước bọt của ông ta.

Đến tháng Ba năm 2001, các tiến bộ trong công nghệ ADN đã xác minh được mẫu ADN của tinh dịch tìm thấy trong thi thể các nạn nhân. Và tháng chín năm 2001, phòng xét nghiệm đã so sánh và thấy mẫu ADN trong tinh dịch đó trùng khớp với mẫu ADN trong nước bọt của Ridgway. Lệnh bắt khẩn cấp được ban hành.

Kết quả ADN là bằng chứng xác định Ridway là thủ phạm sát hại ba trong bốn nạn nhân trong hồ sơ khởi tố. Các mẫu tinh dịch lấy từ nạn nhân Carol Ann Christensen quá thuyết phục, bởi ngoại trừ anh em song sinh, không thể có người thứ hai trên đời có ADN trùng khớp như thế. Ridgway bị kết án thêm ba tội giết người nữa sau khi xác định vết sơn trong thi thể trùng khớp với vết sơn ở phòng làm việc của ông ta. Do thành thật khai báo về các vụ giết người còn lại của Sát thủ Sông Green, Ridgway được miễn án tử hình, và đang chịu 48 án chung thân không ân xá.

* Oliver

Một tháng sau, tôi nằm dài trên đi văng phòng khách nhà Hunt và trải qua một chuyện ký ức - hiện tại trùng hợp quái lạ.

Tôi đang xem xét các bằng chứng buộc tội được gửi cho tôi, bao gồm các tập ghi chép của Jacob về CrimeBusters, còn cậu ấy ngồi trên sàn trước mặt tôi đang xem đúng tập phim mà tôi đang đọc. “Muốn tôi kể cho cậu kết thúc thế nào không?” tôi hỏi.

“Tôi đã biết rồi.” Dù cậu ấy đã biết, nhưng vẫn cứ viết phân tích nội dung phim vào một quyển sổ khác, lần này là một quyển kẹp giấy mới tinh.

Tập 49: Tình dục, Dối trá và iMovie

Tình huống: Sau khi một đoạn thư tuyệt mệnh được chèn vào đoạn giới thiệu của một bộ phim trong liên hoan phim, người ta tìm thấy xác chết của một đạo diễn phim hạng hai trong cốp xe. Nhưng đội điều tra nghi ngờ đây là một vụ tự sát bị dàn cảnh.

Chứng cứ:

Đoạn phim quảng cáo của liên hoan phim.

Các đoạn cắt ra từ phòng biên tập phim - cô gái tóc vàng là ai, và cô ta thực sự đã chết hay chỉ đang đóng phim?

Ổ cứng trong máy tính của đạo diễn đã chết.

Bộ sưu tập bướm hiếm của đạo diễn đó, một bộ sưu tập dày cộm, và vụ này chẳng liên quan gì đến khoa côn trùng học cả.

Axit trong đường ống.

Đã phá án: BỞI CHÍNH TÔI! 0:24.

“Cậu phá được vụ án này trong 24 phút sao?”

“Phải.”

“Tay quản gia đã làm chuyện đó,” tôi nói.

“Không, là tay thợ hàn mới đúng,” Jacob chỉnh lại.

Thế là cả hai cười ngặt nghẽo.

Chúng tôi giờ đã thành lệ. Ban ngày, thay vì ở trong văn phòng của mình, tôi lại lo chuẩn bị hồ sơ biện hộ ở nhà Hunt. Như thế, tôi có thể trông Jacob nếu như Emma có chuyện phải ra ngoài, và tôi lại có sẵn thân chủ kề bên để trả lời bất kỳ câu hỏi nào tôi chợt nghĩ ra. Thor thích thế này, bởi nó có thể nằm dài trên đùi Jacob cả ngày. Jacob cũng thích, bởi tôi có đem theo máy chơi game Wii. Theo lại càng thích nữa bởi tôi đem đến món guacamole cho ngày thứ Hai Xanh Dương, tôi còn để sẵn một cái pizza xúc xích cỡ nhỏ trong tủ lạnh cho cậu ấy nữa.

Riêng Emma, tôi không chắc bà có thích chuyện này hay không.

Theo đi ngang qua chúng tôi đến tủ giấy tờ ở góc phòng khách.

“Em vẫn còn làm bài tập về nhà sao?” Jacob hỏi.

Rõ ràng câu đó chẳng có chút ác ý gì, bởi các bạn biết cái tông giọng đều đều của Jacob rồi đấy, nhưng Theo vẫn lờ Jacob đi. Thường thì Theo là người làm bài xong trước, nhưng hôm nay, có vẻ cậu ấy bị tụt hậu rồi.

Tôi chờ Jacob lên tiếng rủa Theo, nhưng cậu ấy chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình tivi.

“Này,” tôi nói, và tiến lại phía Theo.

Cậu ấy giật mình, nhét mảnh giấy đang đọc và vài thứ khác vào túi quần ngay. “Đừng có rình rập tôi.”

“Mà cậu đang làm gì ở đây thế? Chẳng phải đây là tủ giấy tờ của mẹ cậu sao?”

“Chẳng phải chuyện này chẳng liên quan gì đến anh sao?” Theo nói.

“Không. Nhưng chuyện Jacob thì có. Và cậu nên xin lỗi đi.”

“Tôi cũng nên ăn rau năm lần một ngày đây, nhưng còn lâu mới có chuyện đó,” Theo trả lời rồi quay về lại bếp làm tiếp bài tập của mình.

Tôi biết Jacob đủ rõ để nhận ra những thay đổi cảm xúc của cậu ấy. Việc cậu ấy đang lắc lư người nhè nhẹ, có nghĩa là những lời Theo vừa nói đang khiến Jacob suy nghĩ chứ không chỉ là lời nói thoáng qua. “Nếu cậu kể cho mẹ chuyện cậu ấy vừa làm, tôi cá là chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.”

“Không được bán đứng anh em mình, phải chăm sóc cho nó. Nó là người thân duy nhất con có,” Jacob đọc như máy. “Đó là luật!”

Nếu tôi có thể cho bồi thẩm đoàn thấy Jacob sống tuân thủ đến mức nào, nếu tôi có thể chỉ ra hình ảnh một đứa trẻ không bao giờ vi phạm một luật nào mẹ nó đặt ra chứ chưa nói đến luật pháp của đất nước này, nếu tôi có cách chứng minh rằng hội chứng Asperger khiến cậu ấy không thể nào vượt qua lằn ranh giữa đúng và sai. Nếu tôi làm được thế, thì tôi có thể thắng vụ này.

“Này, sau bữa trưa, tôi muốn nói chuyện với cậu về chuyện cuối tuần này, khi ta…”

“Suỵt,” Jacob cắt lời. “Hết quảng cáo rồi.”

Tôi lật sổ và xem một trang viết không có ghi chú tập phim.

Tôi bắt đầu đọc, và mồm cứ há hốc ra. “Trời đất,” tôi buột miệng nói lớn.

Một tháng trước, sau phiên trình bày xóa bỏ chứng cứ, tôi đã gọi cho Helen Sharp. “Tôi nghĩ cô phải bỏ cuộc đi thôi,” tôi bảo cô ta thế. “Cô không thể chứng minh vụ này. Chúng tôi sẵn sàng chấp nhận án thử thách năm năm.”

“Tôi có thể thắng vụ này mà không cần lời khai ở đồn cảnh sát,” Helen nói. “Tôi có đủ mọi lời khai tại nhà, trước khi Jacob vào tù. Tôi còn có bằng chứng pháp y ở hiện trường và nhân chứng nữa. Tôi còn có lịch sử hành vi bạo lực và những quyển sổ ghi chép của cậu ta.”

Lúc đó, tôi đã nhún vai. Những quyển sổ của Jacob chẳng nói lên được gì, mà mọi chứng cứ khác cô ta vừa liệt kê là thứ tôi có thể bác bỏ không mấy khó khăn.

“Chúng tôi đang có tiến triển khả quan,” Helen đã nói như đinh đóng cột, và lúc đó tôi từng sẵn sàng nói Chúc cô may mắn. Nhưng giờ thì…

Trang sổ tôi đang đọc viết thế này:

Ở nhà cô ấy. 12/01/2010

Tình huống: Cô gái mất tích.

Chứng cứ:

Áo quần xếp ngay ngắn trên giường.

Không tìm thấy bàn chải, son dưỡng môi.

Ví và áo khoác của nạn nhân vẫn còn trong nhà.

Không tìm thấy điện thoại di động… cửa kính bị cắt… dấu chân bên ngoài nhà khớp với dấu chân bạn trai của cô ấy.

“Chúa ơi, Jacob,” tôi hét lên, lớn đến nỗi Emma liền chạy từ phòng giặt vào ngay. “Cậu đã viết về Jess trong những quyển sổ CrimeBusters của mình sao?”

Jacob không trả lời, nên tôi đứng dậy và tắt tivi.

“Ý anh là sao?” Emma hỏi.

Tôi liền đưa bản sao của quyển sổ cho cô xem. “Cậu nghĩ gì thế hả?” Tôi hỏi.

Jacob nhún vai. “Đây là một hiện trường vụ án,” cậu ấy nói như thể chẳng có chuyện gì.

“Cậu có biết Helen Sharp sẽ làm gì với cái này không?”

“Không, tôi không quan tâm,” Emma xen ngang. “Tôi muốn biết anh sẽ làm gì với chuyện này.” Bà khoanh tay và bước lại gần Jacob.

“Nói thật là, tôi không biết. Bởi mọi việc chúng ta đã làm để xóa bỏ lời khai ở đồn cảnh sát, giờ bị cái này lật lại hết.”

Jacob lặp lại lời tôi nói, một lần rồi hai lần. Lật lại hết. Lật lại hết. Lần đầu tiên nghe Jacob nói kiểu đó, tôi tưởng là cậu ấy nhại tôi. Giờ thì tôi biết đó là chứng lặp lại như máy. Thỉnh thoảng Jacob làm thế bằng cách trích dẫn những câu thoại trong phim, và thỉnh thoảng cậu nói lại như vẹt những lời vừa nghe. Tôi chỉ hy vọng không ai nghe cậu ấy làm thế trong phòng xử án, nếu không họ sẽ cho Jacob là kẻ hợm người.

“Lật lại hết,” Jacob lặp lại, rồi hỏi thêm. “Lật cái gì lại hết?”

“Thứ gì đó sẽ khiến bồi thẩm đoàn cho rằng cậu có tội.”

“Nhưng đó là một hiện trường vụ án. Tôi chỉ viết ra chứng cứ như thường lệ thôi.”

“Nhưng đó không phải là một hiện trường hư cấu,” tôi chỉ cho cậu ấy thấy.

“Sao lại không?” Jacob hỏi. “Tôi là người tạo ra nó mà.”

“Chúa ơi,” Emma thốt lên. “Họ sẽ nghĩ nó là con quái vật mất thôi.”

Tôi muốn cầm lấy tay và bảo bà rằng tôi có thể ngăn chuyện đó, nhưng tôi không đủ sức để hứa như thế. Ngay cả khi đã gần gũi với Jacob suốt tháng qua, nhưng vẫn có những việc cậu ấy làm khiến tôi hoàn toàn thấy giật mình. Chẳng hạn như ngay lúc này, khi Emma đang hoảng loạn, Jacob lại chẳng chút mủi lòng, cứ quay đi và mở âm lượng xem tiếp chương trình tivi của mình. Người ta nghĩ các bồi thẩm phải kết luận bằng lý lẽ, nhưng thật ra họ luôn luôn dùng cảm tính. Một bồi thẩm thấy Jacob nhìn chăm chăm tấm hình mô tả cái chết của Jess Ogilvy, sẽ giữ hình ảnh đó trong đầu, và thế nào nó cũng chi phối cô lúc chuẩn bị ra quyết định bản án.

Tôi không thể thay đổi Jacob, thế nghĩa là tôi phải thay đổi cả hệ thống. Vì thế tôi đã đệ đơn, và cũng vì thế mà ngày mai chúng tôi phải đến tòa, dù cho tôi vẫn chưa báo tin này cho Emma.

“Tôi cần nói với cả hai người một chuyện,” tôi vừa nói xong, thì đồng hồ của Emma kêu bíp bíp.

“Khoan đã,” bà nói, “tôi đang đặt giờ làm bài kiểm tra của Theo.” Bà quay về phía bếp. “Theo? Bỏ bút xuống, Jacob, vặn nhỏ loa lại. Theo? Con nghe mẹ nói gì không?”

Không có tiếng trả lời, Emma đành đi vào bếp. Bà gọi Theo lần nữa, rồi tôi nghe tiếng bà đi lên lầu. Không lâu sau, bà lao xuống phòng khách, giọng hoang mang giận dữ. “Nó không làm bài kiểm tra toán. Áo khoác, giày, và ba lô của nó cũng không thấy đâu,” bà nói.” Theo trốn rồi.”