← Quay lại trang sách

- 2 - Theo

Tôi phải nói rằng thật sự khá là điên rồ khi nghĩ một đứa trẻ mười lăm tuổi như tôi có thể đi khắp nước mà không có bố mẹ đi cùng. Việc khó nhất là mua vé, nhưng hóa ra cũng không khó đến thế. Một chuyện tôi biết từ lâu, là mẹ giấu sẵn một chiếc thẻ tín dụng khẩn cấp trong tủ giấy tờ, và tôi nói thật, chuyện này chẳng lẽ không khẩn cấp hay sao? Tôi chỉ cần tìm ra chiếc thẻ đó, lấy số thẻ và mã PIN, rồi đặt vé trên Orbitz.com.

Tôi cũng đã có hộ chiếu, nhờ một chuyến đi nghỉ ở Canada vốn chỉ kéo dài sáu tiếng vì Jacob không chịu ngủ trong phòng nhà nghỉ vì một lý do ngu ngốc là bởi chăn ở đó màu cam. Và ra sân bay là chuyện dễ như ăn kẹo với tôi, chỉ cần hai lần đi nhờ xe là xong.

Tôi ước giá mà tôi có thể kể trước cho các bạn kế hoạch của mình, nhưng tôi không thể. Tôi chỉ biết rằng, dù trực tiếp hay gián tiếp thì đây cũng là lỗi của tôi. Tôi không giết Jess Ogilvy, nhưng tôi đã thấy cô ấy vào hôm cô ấy chết mà lại chẳng kể chuyện này cho cảnh sát, mẹ tôi hay bất kỳ ai, và giờ Jacob đang phải ra tòa vì tội giết người. Trong đầu tôi, chuyện này hệt như một phản ứng chuỗi. Nếu tôi không đột nhập vào nhà cô ấy lúc đó, nếu tôi không ở trong nhà Jess, nếu tôi không nhìn cô ấy trân trối… có lẽ đã không bao giờ có những chuyện xảy ra sau đó rồi. Mẹ tôi hoàn toàn hoảng lên không biết tìm đâu ra số tiền để lo chuyện biện hộ cho Jacob, và tôi cho rằng nếu trả được chướng nghiệp này của mình, tôi sẽ có thể bắt đầu tìm ra giải pháp cho vấn đề đó.

Vì thế, tôi đến tìm bố.

Trên máy bay, tôi ngồi cạnh một doanh nhân đang cố ngủ dưỡng sức và một bà lớn tuổi với mái tóc bạc cắt ngắn và chiếc áo thun màu tím in hình con mèo. Ông doanh nhân cứ trở mình trên ghế, vì có một đứa nhóc ngồi đằng sau cứ đá vào ghế ông.

“Trời đất thiên địa ơi,” ông kêu lên.

Tôi luôn tự hỏi vì sao mọi người cứ nói thế. Trời rồi lại còn thiên?

“Lần trước tôi bị kẹt,” bà già nói.

Tôi liền kéo tai nghe iPod ra. “Xin lỗi?”

“Không, cái này không hợp.” Hóa ra bà đang cặm cụi giải ô chữ trên mặt sau tờ tạp chí US Airways, ô chữ này đã giải được nửa đường rồi. Tôi ghét thế, cái gã tồi ngồi ở ghế này trong chuyến bay trước nghĩ rằng người khác muốn giải cho xong ô chữ của gã sao? “Gợi ý là Gây Hối Tiếc. Và nó có bốn ký tự.”

Theo, tôi nghĩ thế.

Đột nhiên ông doanh nhân quay người. “Bà ơi,” ông nói với mẹ của đứa nhóc ngồi đằng sau, “bà có thể giữ thằng lỏi con đừng có quậy bất lịch sự như thế được không?”

“Đúng rồi,” bà già nói. “Quậy!”

Tôi nhìn bà hý hoáy cây bút chì. “À… Cháu nghĩ chữ đó viết khác cơ,” tôi nhắc khéo. “Q-U-Ậ-Y”.

“Phải rồi,” bà nói và xóa đi để viết lại. “Bà phải thừa nhận chính tả của bà tệ khủng khiếp.” Bà nhìn tôi cười. “Mà cháu đến California nắng ấm để làm gì thế?”

“Cháu đi thăm một người.”

“Bà cũng thế. Một người bà chưa từng gặp mặt, đứa cháu đầu của bà.”

“Tuyệt quá,” tôi nói. “Hẳn bà nóng lòng gặp nó lắm.”

“Nếu thế thì tốt, mà đúng, có lẽ bà nóng lòng thật. Tên bà là Edith.”

“Cháu là Paul.”

Tôi chẳng biết vì sao mình lại nói dối nữa. Mà tôi cũng chẳng nên ngạc nhiên làm gì, bởi xét cho cùng tôi đã giấu kín chuyện tôi có liên quan đến cơn ác mộng này suốt một tháng rồi, và tôi đang ngày càng lão luyện trong việc vờ như mình là một con người hoàn toàn khác. Nhưng khi tôi bịa ra được cái tên rồi, thì những chuyện khác cứ thế tuôn ra. Tôi đang trong kỳ nghỉ. Tôi là con một. Bố mẹ tôi đã li dị (Hay chưa! Chuyện này không phải nói dối!), và tôi đang đi gặp bố mình. Chúng tôi định đi xem qua trường đại học Stanford.

Trong nhà, chúng tôi chẳng bao giờ nhắc đến bố. Tôi đã học về các nền văn hóa thổ dân, họ không bao giờ nhắc đến tên người đã chết nữa. Và chúng tôi cũng không bao giờ nhắc đến tên của người đã bỏ đi trong lúc hoạn nạn. Tôi không rõ chi tiết về chuyện bố bỏ đi. Tôi chỉ biết lúc đó tôi còn rất nhỏ, nên tất nhiên một phần trong tôi nghĩ rằng chính tôi là giọt nước tràn ly. Nhưng tôi biết là bố đã cố trả món nợ tội lỗi của mình, bằng cách đều đặn mỗi tháng gửi ngân phiếu nuôi con cho mẹ tôi. Và tôi cũng biết là bố đã thay thế Jacob và tôi bằng hai bé gái xinh như búp bê, những đứa có lẽ chưa từng đột nhập nhà người khác và lên cơn kích động bao giờ. Tôi biết thế, bởi năm nào bố cũng gửi thiệp Giáng Sinh, và tôi đều ném nó đi nếu tôi là người nhận thư.

“Cháu có anh chị em không?” Bà Edith hỏi.

Tôi uống một hớp 7Up vừa mua với giá ba đô, rồi trả lời. “Không,” tôi nói. “Con một.”

“Thôi đi,” ông doanh nhân nói, và trong một giây tôi tưởng ông sẽ vạch trần tôi trước mặt bà già. Nhưng rồi ông quay người lại. “Vì Chúa lòng lành,” ông nói với đứa nhóc.

“Vậy Paul,” bà Edith hỏi tiếp, “cháu muốn học gì ở Stanford thế?”

Tôi mới mười lăm tuổi, và chẳng biết mình muốn làm gì. Ngoại trừ chuyện cứu vãn đống hỗn loạn do tôi gây ra này.

Thay vì trả lời, tôi liền chỉ vào ô chữ của bà. “Quito,” tôi nói. “Đấy là câu trả lời cho cột dọc 42.”

Bà liền phấn khích lên và đọc to gợi ý tiếp theo. Tôi nghĩ bà sẽ vô cùng thích thú nếu chúng tôi giải xong ô chữ này. Bà sẽ ra sân bay, và kể với anh con rể hoặc bất kỳ ai đến đón, về cậu thanh niên tử tế bà vừa gặp. Kể là cậu dễ thương đến mức nào. Và bố mẹ hẳn sẽ rất tự hào về tôi.