- 3 - Jacob
Em trai tôi không thông minh bằng tôi.
Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ nói lên sự thật thôi. Ví dụ như, nó phải học hết từ vựng nếu muốn qua được bài kiểm tra, còn tôi chỉ cần nhìn qua trang sách một lần là nó nằm gọn trong đầu tôi. Nó sẽ bỏ ra ngoài khi hai người lớn bắt đầu nói chuyện người lớn, còn tôi sẽ kéo ghế và tham gia cuộc trò chuyện đó. Nó chẳng thèm để tâm lưu trữ thông tin, như con sóc trữ hạt cho mùa đông, Theo chỉ hứng thú với chuyện gì áp dụng được vào cuộc sống hiện thời thôi.
Tuy nhiên, tôi lại không có trực giác như nó. Vì thế khi tôi bắt đầu tuôn ra thông tin lưu trữ của mình, chẳng hạn như Steve Jobs và Steve Wozniak đã cho phát hành máy tính Apple vào ngày Cá tháng Tư năm 1976 như thế nào, thì người đang nói chuyện với tôi sẽ bắt đầu ngó nghiêng và kiếm cớ rút lui, nhưng tôi vẫn tiếp tục nói, còn Theo sẽ nhanh chóng nắm được tình hình và ngậm miệng lại.
Làm thám tử phải giỏi về trực giác. Làm điều tra viên hiện trường vụ án lại cần sự mạch lạc và thông minh. Vì thế khi mẹ tôi đang phát hoảng vì Theo mất tích, còn Oliver làm những chuyện vớ vẩn như vỗ vai mẹ tôi, thì tôi lặng lẽ lên phòng của Theo và mở máy tính của nó lên.
Tôi rất giỏi về máy tính. Tôi từng tháo máy tính của giáo viên hướng dẫn ra, rồi lắp vào nguyên vẹn, cả bo mạch chủ và đủ thứ tinh vi khác. Lúc mơ ngủ tôi cũng có thể thiết lập mạng không dây cho bạn đấy. Và còn có nhiều lý do khác khiến tôi thích máy tính. Đó là khi nói chuyện trực tuyến, bạn không cần phải đoán những biểu hiện trên khuôn mặt hay giọng nói của người khác. Bạn thấy gì thì nó là thế, và vì vậy tôi không cần phải cố gắng quá sức để tương tác. Có vài phòng chat cho những người mắc Asperger như tôi, nhưng tôi không thường vào đó. Một trong những luật nhà mẹ đặt ra là chúng tôi không được vào các trang web mà mẹ chưa kiểm duyệt. Khi tôi hỏi vì sao lại thế, mẹ bảo tôi ngồi xuống cạnh mẹ và xem một chương trình truyền hình về những kẻ săn mồi trên mạng. Tôi cố giải thích rằng trang web mà tôi vào không giống thế, chỉ là những người giống tôi đang cố gắng kết nối với xã hội mà không bị ngáng đường bởi những thứ vớ vẩn lúc gặp nhau mặt đối mặt. Nhưng dù thế, mẹ vẫn nhất quyết là không. Jacob, con không biết những người đó thế nào đâu, mẹ bảo tôi thế. Thật ra là tôi biết. Tôi chỉ không hiểu được những con người trong thế giới thực mà thôi.
Chỉ cần vài cú click chuột là tôi đã vào được bộ nhớ đệm máy tính của Theo, bởi dù cho nó nghĩ mình đã xóa manh mối đi rồi, nhưng những thú đó không bao giờ thực sự biến mất khỏi máy tính đâu. Rồi tôi xem địa chỉ trang web cuối cùng mà nó truy cập. Là Orbitz.com, đặt chuyến bay đến San Jose.
Lúc tôi in ra trang web kèm thông tin vé máy bay của nó rồi đem xuống lầu, thì thấy Oliver đang cố thuyết phục mẹ tôi gọi cảnh sát. “Tôi không thể,” mẹ nói. “Họ không muốn giúp tôi đâu.”
“Họ đâu được chọn lựa vụ án…”
“Mẹ,” tôi xen ngang.
“Jacob, bây giờ không được,” Oliver nói.
“Nhưng…”
Mẹ ngước lên nhìn tôi và bắt đầu khóc. Tôi thấy một giọt nước mắt đang uốn lượn lăn xuống má mẹ. “Con muốn nói chuyện với mẹ,” tôi nói.
“Để tôi đi lấy điện thoại,” Oliver cứ nói tiếp. “Tôi gọi 911 đây.”
“Con biết Theo ở đâu.” Tôi nói chắc nịch.
Mẹ tôi chớp mắt. “Con nói sao cơ.”
“Cái này trong máy tính của nó.” Tôi đưa cho mẹ tờ giấy vừa in ra.
“Chúa ơi,” mẹ thảng thốt, cầm tờ giấy che miệng lại. “Nó đến chỗ Henry.”
“Henry là ai?” Oliver hỏi.
“Bố tôi,” tôi trả lời thay mẹ. “Ông ấy bỏ chúng tôi mà đi.”
Oliver lùi lại một bước và lấy tay xoa cằm.
“Nó đang nối chuyến ở Chicago,” tôi nói. “Chuyến bay của nó sẽ cất cánh trong mười lăm phút nữa.”
“Bà không thể bắt kịp trước khi cậu ấy cất cánh đâu,” Oliver bảo mẹ. “Henry có biết không? Về Jacob ấy?”
“Tất nhiên là bố biết tôi. Năm nào bố cũng gửi ngân phiếu mừng sinh nhật và Giáng Sinh cho tôi.”
“Ý tôi là Henry có biết về chuyện án mạng không?”
Mẹ tôi cúi mặt nhìn chăm chăm những đường may trên đi văng. “Tôi không biết. Có lẽ anh ấy đã đọc thấy trên báo rồi, nhưng tôi không kể cho anh ấy chuyện đó,” mẹ thừa nhận. “Tôi không biết làm cách nào để báo cho anh ấy chuyện này.”
Oliver đưa ra cái điện thoại anh đang cầm sẵn trong tay. “Vậy giờ là lúc để tìm cách rồi đấy.”
Tôi không thích nghĩ đến chuyện Theo đang ở trên máy bay, tôi không thích máy bay. Tôi hiểu nguyên lý Bernoulli, nhưng Chúa ơi, dù cho lực của đôi cánh có mạnh đến đâu, thì chúng vẫn đang nhấc một trọng lượng đến hàng trăm tấn đấy. Tôi hoàn toàn có thể rơi tự do giữa không trung.
Mẹ tôi cầm lấy điện thoại và bắt đầu bấm số. Tiếng bíp bíp bấm số nghe hệt như một bản nhạc nền trò chơi nào đó mà tôi không nhớ tên.
“Chúa ơi,” Oliver nói. Anh nhìn tôi chăm chăm.
Tôi không biết mình phải phản ứng thế nào. “Ta luôn có Paris,” tôi buột miệng.
Lúc Theo tám tuổi, nó tin chắc rằng có quái vật sống dưới nhà chúng tôi. Nó biết chắc là thế, bởi đêm nào nó cũng nghe thấy tiếng con quái vật thở, dù cho mẹ tôi biết đó là tiếng máy sưởi trong phòng tự động bật lên. Lúc đó tôi mười một tuổi và say mê khủng long, nên tôi thấy thật đáng sợ khi nghĩ về một con thằn lằn khổng lồ đang nằm khoanh tròn dưới móng nhà tôi. Nhưng tôi biết chuyện đó không có thật, bởi:
1. Nhà chúng tôi xây vào năm 1973.
2. Để xây nhà, hẳn phải có đào móng.
3. Khả năng con khủng long còn sống duy nhất trên thế giới không bị phát hiện lúc đào móng và hiện giờ đang ở trong tầng hầm nhà tôi, quả thật là quá thấp.
4. Ngay cả khi nó còn sống, thì nó ăn cái gì cơ chứ?
“Vụn cỏ,” Theo bảo tôi thế. “Thôi đi,” tôi dẹp cái ý nghĩ vớ vẩn của nó ngay tắp tự.
Một trong những lý do khiến tôi thích mang hội chứng Asperger là tôi không phải có trí tưởng tượng chủ động. Với nhiều giáo viên và bác sĩ tâm lý thì đây là một thiệt thòi lớn. Còn với tôi, đấy là phúc lành. Suy nghĩ theo logic giúp cho bạn khỏi phí thời gian lo lắng, hy vọng. Nó cũng ngăn chặn sự thất vọng. Còn trí tưởng tượng chỉ khiến bạn cường điệu hóa những thứ sẽ chẳng bao giờ có thật. Như chuyện lo mình va phải một con khủng long mỏ vịt trên đường vào nhà vệ sinh lúc ba giờ sáng chẳng hạn.
Theo hoảng suốt hai tuần vì cái tiếng khởi động của máy sưởi đó. Mẹ tôi đã tìm đủ cách, từ cho uống sữa nóng trước khi ngủ, đến mô tả biểu đồ nhiệt của ngôi nhà, thậm chí là cho nó uống một liều Benadryl để ngủ như chết, nhưng đến nửa đêm nó vẫn cứ tỉnh dậy hét lớn và chạy ra khỏi phòng, khiến cả tôi và mẹ đều mất ngủ theo.
Và tôi đã làm một chuyện.
Sau khi mẹ ru tôi ngủ rồi ra khỏi phòng, tôi bật dậy lấy chiếc đèn pin đang giấu dưới gối và đọc sách cho đến khi biết chắc là mẹ cũng đi ngủ rồi. Thế là tôi lấy chăn, gối và túi ngủ đến đóng trại bên ngoài cửa phòng của Theo. Đêm đó, khi Theo bật dậy la hét và cố chạy đến phòng mẹ tôi để kêu cứu, nó giẫm phải tôi.
Nó chớp mắt một giây, không biết có phải nó đang mơ hay không, “về lại giường,” tôi bảo nó. “Không có con khủng long vớ vẩn nào hết.”
Tôi thấy rõ là nó không tin tôi, nên tôi nói thêm, “Và nếu có khủng long thật, thì nó đã ăn thịt anh trước khi vào phòng em rồi.”
Câu này hiệu quả thật. Theo đành leo lên giường, và cả hai chúng tôi đi ngủ lại.
Đến sáng, mẹ giật mình khi thấy tôi đang nằm ngủ trên sàn.
Mẹ hoảng lên. Cho là tôi bị đột quỵ, mẹ bắt đầu lay người tôi. “Thôi, mẹ ơi,” cuối cùng tôi cũng mở miệng. “Con ổn mà!”
“Con làm gì ở đây thế?”
“Con đang ngủ…”
“Trên hành lang sao?”
“Không phải hành lang,” tôi chỉnh lại. “Mà là trước cửa phòng Theo.”
“Jacob ơi. Con đang cố giúp em con cảm thấy an toàn phải không?” Mẹ ôm chầm lấy tôi, ôm quá chặt đến nỗi tôi tưởng mình sắp ngất mất thôi. “Mẹ biết mà,” mẹ nói. “Mẹ biết! Họ sai hết rồi, những quyển sách đó, những bác sĩ ngu ngốc nói người mắc Asperger không có lý trí và không biết thấu cảm… Con thương em trai con. Con muốn bảo vệ nó.”
Tôi cứ để mẹ ôm tôi, bởi có vẻ mẹ muốn làm thế. Và tôi có thể nghe thấy tiếng Theo bắt đầu cựa quậy trong phòng.
Điều mẹ tôi nói không hoàn toàn đúng. Những lời mà mấy ông bác sĩ và sách vở nói rằng người mắc hội chứng Asperger như tôi không thể cảm nhận thay cho người khác, tôi thấy rõ chúng thật nhảm nhí. Những người mắc Asperger như tôi hiểu lúc nào người khác đang đau khổ, chỉ là nó tác động đến chúng tôi hơi khác. Tôi thấy nó như một bước tiến hóa vậy. Tôi không thể xóa bỏ nỗi buồn của bạn, thì tại sao tôi phải biết nó làm gì?
Hơn nữa, tôi không ngủ trước cửa phòng của Theo bởi tôi muốn bảo vệ nó. Tôi ngủ trước cửa phòng nó là bởi tôi chán ngán khi phải nghe tiếng thét lúc nửa đêm suốt cả tuần, và tôi chỉ muốn có một đêm ngon giấc thôi. Tôi tìm kiếm lợi ích tốt nhất cho mình.
Và thực sự, bạn cũng có thể nói thế về động cơ ẩn sau những chuyện đã xảy ra với Jess.