← Quay lại trang sách

- 4 - Oliver

Emma muốn tôi gọi cho US Airways và bảo họ dừng chuyến bay, nhưng hệ thống của hãng này vận hành tự động. Cuối cùng, lúc chúng tôi gặp được một nhân viên, thì anh ta lại ở Charlotte, Bắc Carolina, và không có cách nào để liên lạc với sân bay Burlington ở Vermont. “Có một cách này,” tôi bảo Emma. “Bà có thể chặn đầu cậu ấy bằng cách bay thẳng đến San Francisco. Quãng đường từ San Francisco đến Palo Alto cũng bằng đi từ sân bay San Jose.” Bà nhìn về phía màn hình máy tính sau lưng tôi đang hiện lên vé máy bay của Theo. “Theo sẽ phải đổi chuyến ở Chicago, nên bà sẽ đến đó trước nó vài tiếng.”

Bà cúi người tới, và tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc bà. Emma xem thông tin chuyến bay, rồi kéo chuột xuống dưới, phần giá vé. “$1,080? Đùa đấy à!”

“Chuyến bay trong ngày không có giá rẻ đâu.”

“Nhưng thế này thì tôi không trả nổi,” Emma nói.

Tôi bấm vào nút mua vé. “Để đó cho tôi,” tôi nói.

“Anh đang làm gì thế? Anh không thể trả tiền cho cái…”

“Quá muộn rồi.” Tôi nhún vai. Sự thật là tôi đang cạn túi. Tôi chỉ có một thân chủ, mà bà lại không thể trả công cho tôi, và tệ hơn nữa là tôi lại hài lòng với chuyện đó. Chắc chắn tôi đã quên không theo học lớp Hút máu Thân chủ ở trường luật rồi, bởi mọi chuyện đều chỉ rõ rằng tôi là hình mẫu cho những luật sư biện hộ lụn bại tài chính. Nhưng tôi đang tính đến chuyện bán chiếc yên ngựa kiểu Anh tuyệt đẹp vẫn đang nằm trong nhà kho dưới tiệm pizza. Giữ nó chẳng ích gì, bởi tôi làm gì có ngựa.

“Tôi sẽ thêm khoản này vào hóa đơn,” tôi nói, nhưng cả hai chúng tôi đều biết đó là chuyện không bao giờ xảy ra.

Emma nhắm mắt im lặng một hồi. “Tôi không biết phải nói gì đây.”

“Vậy thì cứ im lặng thôi.”

“Anh không nên để mình liên lụy vào đống hỗn độn này.”

“May cho bà là hôm nay tôi chỉ còn một việc là sắp xếp lại hộc tất của tôi thôi,” tôi đùa, nhưng bà chẳng cười.

“Tôi xin lỗi,” Emma trả lời. “Chỉ là… Tôi chẳng còn biết cậy nhờ ai nữa.”

Rất chậm, rất nhẹ nhàng, để bà không giật mình hay rụt lại, tôi luồn những ngón tay của mình đan vào và nắm lấy tay bà. “Bà có tôi mà.”

Nếu là người tử tế hơn, hẳn tôi đã không nghe trộm Emma nói chuyện với chồng cũ của bà.

Henry, bà nói. Emma đây.

Không, em không thể gọi lại sau. Là chuyện về Theo.

Nó ổn. Ý em là, em nghĩ là nó ổn. Nó đã bỏ nhà đi.

Tất nhiên em biết thế. Nó đang trên đường đến nhà anh.

Đúng, California. Trừ phi anh vừa chuyển nhà.

Không, em xin lỗi. Em không có ý xúc phạm gì cả…

Em chỉ không biết vì sao nó làm thế. Nó cứ thế bỏ đi.

Nó đã dùng thẻ tín dụng của em. Nghe này, ta có thể bàn chuyện này lúc em đến đó được chứ?

Ồ. Em quên nói chuyện đó à?

Nếu mọi chuyện tốt đẹp, em sẽ hạ cánh trước Theo.

Nếu anh đón bọn em ở sân bay thì hay. Em và nó đều đi US Airways.

Rồi bà ngập ngừng.

Jacob? Emma trả lời tiếp. Không, nó không đi với em.

Thế là tôi sẽ dã ngoại qua đêm, để làm người trưởng thành trên hai mươi lăm tuổi giám sát Jacob trong thời gian Emma đuổi theo Theo đến đầu kia đất nước. Lúc đầu, mọi chuyện có vẻ dễ như ăn kẹo. Chúng tôi chơi Wii. Chúng tôi xem tivi, và tạ ơn Chúa, hôm nay là Thứ Năm Nâu, nên khá là dễ nấu. Tôi có thể làm bánh mì kẹp thịt cho Jacob ăn tối. Nhưng một tiếng sau khi Emma đi, tôi mới nhớ ra ngày mai còn có buổi giải trình, một chuyện tôi quên báo cho Emma, và thế là ngày mai tôi phải một mình đưa Jacob đến đó.

“Jacob,” tôi nói lúc cậu ấy đang chăm chú xem một chương trình về sự khai sinh dải ngân hà. “Tôi phải nói với cậu một chuyện.”

Cậu ấy chẳng trả lời. Mắt Jacob đang dán chặt vào màn hình, nên tôi bước tới chắn tivi rồi tắt nó đi.

“Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút.” Jacob không trả lời, nhưng tôi vẫn cứ nói. “Vụ của cậu bắt đầu được một tháng rồi.”

“Một tháng sáu ngày.”

“Phải. Và tôi đang nghĩ thật là… khó cho cậu khi phải ở tòa án cả ngày, và tôi nghĩ ta cần phải tìm cách giải quyết chuyện này.”

“Không,” Jacob lắc đầu nói. “Tôi không thể ở tòa án cả ngày được. Tôi có bài tập phải làm. Và phải về nhà lúc 4:30 để xem CrimeBusters.”

“Tôi không nghĩ là cậu hiểu ý tôi. Chuyện này cậu không quyết được. Cậu phải đến tòa án lúc thẩm phán gọi, và cậu về nhà lúc ông ấy cho về.”

Jacob nghiền ngẫm cái thông tin tôi vừa nói, “Thế không hay cho tôi rồi.”

“Vì thế mà ngày mai cậu và tôi mới đến tòa án.”

“Nhưng mẹ tôi không có nhà.”

“Tôi biết thế, Jacob. Tôi không lường trước là bà ấy đi vắng. Nhưng vấn đề là, toàn bộ lý do chúng ta đến tòa sáng mai là vì cậu đã bảo tôi thế.”

“Tôi sao?”

“Đúng. Cậu còn nhớ cậu đã nói gì khi quyết định cho tôi đệ đơn biện hộ thân chủ mất trí không?”

Jacob gật đầu. “Đạo luật Người Mỹ Khuyết tật cấm bất kỳ hành động kỳ thị nào của Chính phủ, chính quyền địa phương, bao gồm các tòa án,” Jacob nói, “và một số người xem tự kỷ là khuyết tật, dù cho tôi không nằm trong số đó.”

“Đúng rồi. Nhưng nếu cậu xem hội chứng Asperger là một khuyết tật phát triển, thì theo Đạo luật Người Mỹ Khuyết tật, cậu sẽ được những miễn trừ ở tòa, và thế sẽ giúp cậu thấy thoải mái hơn.” Tôi chậm rãi nở một nụ cười, như người vừa tung ra con át chủ bài. “Ngày mai, ta sẽ khiến họ làm thế.”