← Quay lại trang sách

- 7 - Theo

Tôi hắt hơi và tỉnh giấc.

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng màu hồng với mấy lông chim vắt vẻo trên mũi. Tôi nằm gập người trên chiếc giường nhỏ và nhớ ra mình đang ở đâu… trong phòng của một trong hai cô bé đó. Có mấy thứ đồ chơi lấp lánh treo trên trần, một đống thú nhồi bông, và một tấm thảm màu hồng.

Tôi lại hắt hơi lần nữa, và nhận ra mình đang mang trên vai một cái khăn quàng lông.

“Cái quái gì thế,” tôi nói và gạt nó ra ngay. Bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích, tôi nghiêng qua một bên thành giường, thì thấy con gái nhỏ của bố tôi, có lẽ tên nó là Grace, đang trốn dưới gầm giường.

“Anh vừa nói bậy,” con bé bảo.

“Em làm gì ở đây hả?”

“Anh làm gì ở đây hả?” con bé hỏi ngược tôi. “Đây là phòng em mà.”

Tôi ngã người lại xuống nệm. Từ lúc xuống sân bay cho đến giờ, có lẽ tôi chỉ mới ngủ được bốn tiếng. Chẳng trách gì người tôi uể oải thế này.

Con bé trượt ra khỏi gầm giường và ngồi xuống cạnh tôi. Nó nhỏ thật, và tôi lại chẳng giỏi bắt chuyện với lũ nhóc. Nó sơn móng chân màu tím, và đội một chiếc mũ miện bằng nhựa.

“Sao em không đi học?”

“Bởi hôm nay là thứ Sáu, anh ngốc,” Grace nói, dù chuyện đó chẳng còn nghĩa lý gì với tôi nữa rồi. “Chân anh to thật. To hơn cả Leon.”

Tôi không biết Leon là ai, nhưng rồi con bé lôi ra một chú heo nhồi bông và đặt nó áp vào lòng bàn chân tôi.

Đồng hồ đeo tay của tôi đang nằm trên chiếc bàn đầu giường, cạnh một quyển sách kể về chú chuột bẽn lẽn không dám nói cho ai biết tên mình. Tối qua tôi đã đọc nó trước khi đi ngủ. Mới 6:42 sáng, nhưng chúng tôi phải đi sớm. Chúng tôi phải ra sân bay.

“Anh là anh trai của em à?” Grace hỏi.

Tôi nhìn con bé. Tôi cố hết sức nhưng chẳng thấy ra nét gì chung cả. Và thế thật lạ, bởi mẹ luôn bảo mỗi khi nhìn tôi mẹ lại thấy nhớ bố. Và nhân tiện cho các bạn biết, mẹ tôi nói sai rồi. Tóc tôi chỉ vàng sẫm, không hoe như bố tôi, còn tóc của mẹ và Jacob đều màu nâu sẫm. “Anh cho là em có thể nói thế,” tôi bảo con bé.

“Vậy sao anh không sống ở đây?”

Tôi nhìn quanh tấm hình công chúa treo trên tường, bộ ấm chén trên chiếc bàn ở góc phòng. “Anh chẳng biết nữa,” tôi nói, trong khi câu trả lời thật sự là Bởi em còn có một người anh trai nữa.

Chuyện tối qua thế này:

Tôi xuống sân bay và thấy bố mẹ tôi, cả hai người luôn đấy, đang chờ tôi bên ngoài cổng an ninh. “Cái quái gì thế này?” Tôi buột miệng.

“Mẹ cũng nghĩ hệt thế đấy, Theo,” mẹ tôi đáp lại ngay. Rồi trước khi mẹ kịp cho tôi thêm lời rủa xả nào khác, bố đã bảo là chúng tôi cần về nhà bố để bàn chuyện này.

Bố nói chuyện lung tung suốt hai mươi lăm phút lái xe, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái nhìn của mẹ từ phía sau như muốn đâm xuyên hộp sọ của tôi. Khi đến nhà bố, tôi thấy một bà khá đẹp, chắc hẳn là vợ bố. Rồi bố dẫn tôi vào thư viện.

Ngôi nhà này vô cùng hiện đại, khác hẳn với nhà tôi. Có những cửa kính lớn bằng cả bức tường, và ghế bành phủ da đen với những góc cạnh sắc sảo. Trông nó hệt như những căn phòng bạn thấy trên các tờ tạp chí, một nơi bạn muốn ở. Ghế bành nhà tôi bọc vải đỏ chống ố, thế nhưng trên tay ghế vẫn có một vết do một lần tôi làm đổ nước nho. Hơn nữa, dây kéo của hai chiếc gối đã bị hư, nhưng khi muốn kê để xem tivi, chúng vẫn hoàn toàn êm ái.

“Nào,” bố tôi nói, chỉ tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống. “Chuyện này hơi khó xử đây.”

“Vâng.”

“Ý bố là, bố không hẳn có tư cách để bảo con rằng chạy trốn là việc làm ngu ngốc. Nhưng con đã làm mẹ con sợ chết khiếp. Và bố không định bảo con là mẹ con đã tái mét…”

“Bố không cần kể cho con chuyện đó đâu.”

Bố đặt bàn tay vào giữa đùi. “Dù gì, bố đã suy nghĩ về chuyện này, và bố sẽ không nói với con những chuyện đó nữa.” Bố nhìn thẳng tôi. “Bố cho là con đi cả quãng đường đến đây, nên bố sẽ lắng nghe con nói.”

Tôi ngập ngừng. Bố có vẻ thân thiết với tôi, nhưng thế mới điên, bởi tôi chỉ nói chuyện với bố mỗi năm hai lần, vào Giáng Sinh và sinh nhật của tôi. Nhưng có thể đây chỉ là biểu hiện của một người có quan hệ với bạn thôi. Có lẽ nó giúp đảo ngược thời gian, dù cho thời gian đó có là mười lăm năm đi nữa.

Tôi muốn cho bố biết vì sao tôi đến đây, muốn kể chuyện Jacob bị bắt, chuyện tôi đột nhập nhà người khác, chuyện tin nhắn của ngân hàng từ chối cho vay thế chấp lần hai mà tôi giấu không cho mẹ biết, nhưng cổ tôi cứ nghẹn lại. Tôi vật lộn với câu chữ đến khi không thở nổi, đến khi nước mắt trào ra, và tôi thốt ra một câu chẳng liên quan gì đến những chuyện tôi vừa nghĩ.

“Sao con chẳng là gì với bố?” Tôi nói.

Và đó không phải điều tôi muốn. Tôi muốn bố thấy tôi đã trở thành một chàng trai trẻ có trách nhiệm, cố gắng cứu gia đình mình, và tôi muốn bố vỗ trán suy nghĩ. Nhưng tôi làm hỏng bét cả rồi. Tôi nên ở lại với bố, làm quen dần với bố. Hóa ra bố tôi tốt thật. Vậy mà tôi lại là một đống mít ướt, nước mắt nước mũi lòng thòng, và tôi còn quá đuối nữa, đột nhiên tôi mệt rũ cả người.

Khi bạn kỳ vọng gì đó, chắc chắn bạn sẽ thất vọng. Tôi đã biết thế từ rất lâu rồi. Nhưng nếu người ngồi cạnh tôi là mẹ, thì hẳn mẹ sẽ choàng tay ôm lấy tôi ngay. Mẹ sẽ vỗ lưng tôi và bảo tôi bình tĩnh, rồi tôi ngả vào lòng mẹ cho đến khi thấy khá hơn.

Bố tôi hắng giọng, và chẳng buồn động vào người tôi.

“Bố… không giỏi chuyện này lắm,” bố nói. Bố quay người, và tôi lau nước mắt chờ bố tiến lại ôm tôi. Nhưng thay vào đó, bố lại rút ví từ túi sau ra. “Đây,” bố nói, trên tay là mấy tờ $20. “Sao con không cầm lấy đi?”

Tôi nhìn bố, và trước khi tôi kịp nhận ra, một tràng cười đã tuôn ào ào khỏi miệng tôi. Anh tôi sắp phải ra tòa vì tội giết người, mẹ thì muốn hành hình tôi ngay, tương lai tôi tối đen như mực, và bố chẳng thể vỗ lưng tôi mà nói mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Thay vào đó, ông lại nghĩ rằng $60 sẽ khiến cho mọi chuyện tốt đẹp hơn.

“Con xin lỗi,” tôi nói nhưng vẫn cười sặc sụa. “Con thực sự xin lỗi.”

Tôi chợt nhận ra rằng tôi không phải là người cần nói câu đó.

Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa. Cuộc đời này làm gì có con đường rải hoa hồng, chỉ có những nấc thang tối tăm dài dằng dặc phải leo lên khỏi cái hố do chính tay bạn đào mà thôi.

“Con nghĩ có lẽ bố nên đi gọi mẹ thì hơn,” tôi nói.

Tôi chắc rằng bố nghĩ tôi là thằng điên, cười như nghé khi mới phút trước còn khóc sụt sùi. Và khi bố đứng dậy, thoát khỏi cục nợ là tôi, tôi mới nhận ra vì sao mình có cảm giác bố thân thiết đến vậy. Không phải bởi chúng tôi có điểm gì chung, càng không phải do cùng mã di truyền. Mà là bởi chính sự ngượng nghịu rõ ràng và cái cách bố không nhìn thẳng vào mắt tôi, không muốn tiếp xúc cơ thể với tôi, khiến tôi nhớ về anh trai mình.

Suốt quãng đường từ sân bay về đây, tôi chẳng nói với mẹ lời nào. Tôi cũng không nói lời nào khi bố đưa mẹ một ngân phiếu, và mẹ nhìn con số trên đó mà không nói nên lời. “Cứ nhận đi,” bố nói. “Anh ước gì… anh có thể ở đó với nó.”

Một câu xã giao. Điều bố thực sự mong muốn chỉ dừng ở mức có thể mà thôi, nhưng có vẻ mẹ tôi hiểu thế, và hiểu giá trị của số tiền bố tôi vừa đưa nữa. Mẹ ôm nhẹ bố chào tạm biệt. Còn tôi thì đưa tay ra bắt. Tôi không phạm một sai lầm đến hai lần đâu.

Mẹ và tôi chẳng nói gì với nhau ở sảnh chờ, lúc lên máy bay hay khi cất cánh. Đến khi phi công trưởng nói trên loa về độ cao bình ổn, tôi mới quay qua mẹ và nói, “Con xin lỗi.”

“Mẹ biết,” mẹ trả lời mà không cần nhìn tôi.

“Con thực sự xin lỗi.”

“Mẹ biết mà.”

“Như chuyện trộm số thẻ tín dụng của mẹ. Và đủ chuyện khác.”

“Và vì thế con sẽ trả lại mẹ tiền vé, cả chuyến đi về này nữa, cho dù con có phải làm việc cật lực đến năm chục tuổi,” mẹ bảo.

Cô tiếp viên hàng không đi ngang qua, hỏi xem có ai muốn uống gì không. Mẹ tôi đưa tay lên. “Cậu muốn uống gì?” cô hỏi tôi, và tôi gọi nước cà chua. “Và cho tôi một ly gin pha tonic,” mẹ tôi gọi.

“Thật sao?” Tôi choáng rồi đấy. Tôi không biết mẹ tôi uống được rượu.

Mẹ thở dài. “Những lúc tuyệt vọng cần những phương cách tuyệt vọng, Theo à.” Rồi mẹ nhìn tôi, nhíu mày suy nghĩ. “Lần cuối cùng chỉ có hai mẹ con mình nói chuyện thế này là lúc nào nhỉ?”

“À…” tôi nói. “Chưa bao giờ?”

“Hừ,” mẹ tôi nói và ngẫm nghĩ.

Cô tiếp viên trở lại với đồ uống của chúng tôi. “Của bà đây,” cô bắt chuyện. “Hai mẹ con xuống ở L.A hay đi tiếp đến Hawaii thế?”

“Giá mà được thế,” mẹ tôi nói, và khi mẹ miết tay trên miệng ly rượu gin, nó kêu lên một tiếng như thở dài.

“Ai mà chẳng ước vậy?” Cô tiếp viên cười rồi đi tiếp.

Thật sự là, trang tạp chí mẹ tôi đang để mở là một quảng cáo du lịch Hawaii, hoặc ít ra cũng là một vùng nhiệt đới nào đó. “Có lẽ ta nên ở lại trên máy bay này và đến đó luôn đi,” tôi nói.

Mẹ cười. “Chuẩn không cần chỉnh. Nhưng xin lỗi, chúng tôi không còn trống hai ghế 15A và 15B đâu,” mẹ pha trò.

“Đến tối, mẹ con mình có thể ngồi bên bãi biển.”

“Tắm nắng,” mẹ trầm ngâm.

“Uống pina coladas,” tôi gợi ý tiếp.

Mẹ tôi nhíu mày. “Nhưng ly của con là loại không cồn.”

Rồi cả hai im lặng một hồi, cùng tưởng tượng một cuộc sống chẳng bao giờ có được.

“Có lẽ,” mẹ tôi nói, “ta nên đem theo Jacob. Anh con thích dừa lắm.”

Chuyện đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Anh tôi sẽ chẳng bao giờ lên máy bay, anh sẽ lên cơn kích động đến mức khủng bố trước khi đến được đó. Mà đi thuyền đến Hawaii còn không tưởng hơn nữa. Chưa kể đến chúng tôi đang phá sản hoàn toàn. Nhưng mà…

Mẹ đang ngả đầu vào vai tôi. Thật lạ, như thể tôi là người chăm sóc cho mẹ thay vì ngược lại vậy. Dù cho tôi đã cao hơn mẹ rồi, và sẽ còn cao thêm nữa.

“Làm thế đi,” mẹ tôi đồng ý, như thể chúng tôi vừa được nhận lời cầu nguyện vậy.