- 8 - Jacob
Tôi có một chuyện cười thế này:
Hai cái bánh cùng nằm trong lò.
Một cái bảo, “Ồ, ở đây nóng thật.”
Cái kia nhảy nhót và nói, “Kinh quá! Có cái bánh biết nói kìa.”
Chuyện này hài hước vì
1. Bánh không biết nói.
2. Tôi đủ điên để biết thế. Dù cho mẹ tôi, Oliver, và mọi bác sĩ tâm lý ở Vermont nghĩ gì đi nữa, thì tôi cũng chưa bao giờ thấy một cái bánh nói chuyện bao giờ.
3. Chuyện này đúng là xưa như trái đất rồi.
4. Bạn cũng hiểu chuyện cười này mà, phải chứ?
Mẹ tôi bảo mẹ sẽ nói chuyện với bác sĩ Newcomb trong nửa tiếng, nhưng đã bốn mươi phút trôi qua mà mẹ vẫn chưa ra.
Chúng tôi đến đây bởi Oliver bảo phải làm thế. Oliver đã tìm ra cách giúp tôi được đủ thứ châm chước tại tòa, và dù những chuyện này giúp anh chứng minh với bồi thẩm đoàn rằng tôi mất trí (nhưng các bạn đừng hỏi tôi về chuyện này nữa, điên không phải là khuyết tật, hay cá tính gì hết.) Và dù đã làm đủ mọi chuyện như thế, nhưng có vẻ như chúng tôi vẫn phải gặp một bác sĩ tâm lý để ông này nói với bồi thẩm đoàn rằng họ nên tha cho tôi bởi tôi mắc hội chứng Asperger.
Đã muộn hơn mươi sáu phút so với thời gian mẹ tôi bảo, và tôi bắt đầu đổ mồ hôi, miệng khô đi, bởi tôi nghĩ có lẽ mẹ quên mất tôi rồi và tôi sẽ mắc kẹt ở cái phòng khám này mãi mãi. Nhưng cuối cùng, cánh cửa bật mở, và bác sĩ Newcomb bước ra. “Jacob” bà mỉm cười nói. “Sao cậu không vào đi?”
Bà bác sĩ có vóc người cao với bộ tóc còn cao hơn nữa, làn da mịn như chocolate đen. Hàm răng bà trắng bóng như đèn pha, và tôi nhận ra mình đang chăm chăm nhìn chúng. Vào phòng, tôi không thấy mẹ đâu cả. Tôi thấy cổ họng đang nghẹn lại.
“Mẹ tôi đâu?’ Tôi hỏi. “Mẹ nói sẽ trở lại trong nửa tiếng, mà giờ là bốn giờ bảy phút rồi.”
“Chúng ta mất thời gian hơn tôi tưởng. Mẹ cậu ra bằng cửa sau và đang đợi cậu ngoài kia,” bác sĩ Newcomb nói, như thể bà đọc được suy nghĩ của tôi vậy. “Jacob, tôi đã nói chuyện vui vẻ với mẹ cậu, và cả bác sĩ Murano nữa.” Bà ngồi xuống và mời tôi ngồi đối diện bà. Chiếc ghế này bọc vân ngựa vằn, tôi không thích cho lắm. Nói chung là các họa tiết khiến tôi thấy khó chịu. Mỗi lần nhìn vào con ngựa vằn là tôi không thể biết nó màu trắng sọc đen hay màu đen sọc trắng, và chuyện đó khiến tôi chán nản hết sức.
“Việc của tôi là kiểm tra cho cậu,” bác sĩ Newcomb nói. “Tôi phải gửi báo cáo lại cho tòa, nên những chuyện cậu nói ở đây không thể giữ kín được. Cậu hiểu như thế nghĩa là gì chứ?’
“Dụng ý giữ bí mật,” tôi đọc định nghĩa của nó, rồi nhíu mày. “Nhưng bà là bác sĩ mà?”
“Đúng. Một bác sĩ tâm lý, như bác sĩ Murano vậy.”
“Vậy thì những chuyện tôi nói với bà là riêng tư,” tôi nói. “Có sự riêng tư phải giữ kín giữa bác sĩ và bệnh nhân mà.”
“Không, đây là trường hợp đặc biệt khi tôi phải nói với mọi người những lời cậu nói, bởi đây là trường hợp hầu tòa.”
Quy trình này bắt đầu có vẻ tệ đi rồi, không phải chỉ bởi tôi phải nói chuyện với một bác sĩ tâm lý lạ, mà bà ấy còn dự định rêu rao những chuyện tôi nói ra nữa. “Vậy thì tôi muốn nói chuyện với bác sĩ Moon. Bà ấy không kể cho ai nghe những bí mật của tôi.”
“Tôi e là không thể làm thế,” bác sĩ Newcomb nói, rồi nhìn tôi. “Cậu có bí mật gì sao?”
“Ai cũng có bí mật mà.”
“Chẳng phải đôi khi giữ bí mật khiến người ta thấy buồn phiền sao?”
Tôi ngồi ngay ngắn trên ghế để lưng không phải chạm vào mấy hoa văn ngựa vằn điên rồ đó. “Đôi khi, có lẽ thế.”
Bà vắt chéo chân. Chân bà dài, rất dài, hệt như hươu cao cổ vậy. Vừa có hươu vừa có ngựa luôn đấy. Còn tôi là một con voi, không có khả năng quên mọi chuyện.
“Jacob, cậu có hiểu những việc cậu đã làm là sai trái trong mắt pháp luật không?”
“Luật pháp không có mắt,” tôi đáp lại. “Nó có tòa án và các thẩm phán, có nhân chứng và bồi thẩm đoàn, nhưng không có mắt.” Tôi không biết Oliver tìm đâu ra bà bác sĩ dở người này. Tôi nói thật đấy.
“Cậu có hiểu việc cậu đã làm là sai trái không?”
Tôi lắc đầu. “Tôi đã làm chuyện đúng đắn.”
“Tại sao nó lại đúng đắn?”
“Bởi nó theo đúng luật.”
“Luật nào?’
Tôi có thể nói thêm, nhưng bà ta sẽ đi kể cho người khác, và thế nghĩa là tôi sẽ kéo ngươi khác vào rắc rối. Nhưng tôi biết bà muốn tôi giải thích, tôi có thể nói thế khi nhìn cách bà cúi người tới. Tôi rụt người lại. Thế là lưng tôi chạm phải những sọc ngựa vằn, nhưng thế vẫn đỡ hơn chạm phải bà này.
“Tôi đã thấy người chết,” tôi nói, và bác sĩ Newcomb cứ nhìn tôi chằm chằm. “Câu này trong phim Giác quan Thứ sáu,” tôi nói.
“Tôi biết,” bà nói, và nghiêng đầu một chút. “Cậu có tin ở Chúa không?”
“Nhà tôi không đi nhà thờ. Mẹ tôi bảo tôn giáo là cội rễ mọi sự dữ.”
“Tôi không hỏi mẹ cậu nghĩ gì về tôn giáo. Tôi hỏi cậu nghĩ gì kia.”
“Tôi không nghĩ về chuyện đó.”
“Những luật cậu vừa nhắc đến,” bác sĩ Newcomb nói.
Hừ, tôi tưởng chúng tôi đã đổi chủ đề rồi mà?
“Cậu có biết có luật cấm giết người không?”
“Có.”
“Vậy thì… cậu có nghĩ giết ai đó là sai trái không?”
Tất nhiên là có. Nhưng tôi không thể nói thế. Tôi không thể nói thế bởi thừa nhận luật này lại là vi phạm luật khác. Tôi đứng dậy và bắt đầu bước đi. Thỉnh thoảng, nhấc chân lên rồi giẫm xuống giúp tôi khuây khỏa đầu óc và điều hòa cơ thể.
Nhưng tôi không trả lời.
Bác sĩ Newcomb không bỏ cuộc. “Khi cậu ở nhà của Jess vào hôm cô ấy chết, cậu có hiểu giết người là sai trái không?”
“Tôi không xấu xa,” tôi lại trích một lời thoại nữa. “Tôi chỉ vạch ra con đường đó.”
“Tôi thật sự cần cậu trả lời câu hỏi, Jacob à. Vào ngày cậu ở nhà Jess, cậu có cảm giác mình đang làm chuyện sai trái không?”
“Không,” tôi nói ngay. “Tôi đã làm theo luật.”
“Sao cậu lại di chuyển thi thể Jess,” bà lại hỏi tiếp.
“Tôi dựng một hiện trường vụ án.”
“Sao cậu lại xóa chứng cứ trong nhà?”
“Bởi chúng ta phải dọn dẹp đống bừa bộn của mình.”
Bác sĩ Newcomb viết gì đó vào giấy. “Cậu đã cãi nhau với Jess trong buổi học kèm, vài ngày trước khi cô ấy chết phải không?”
“Phải.”
“Hôm đó, cô ấy đã nói gì với cậu?”
“Cứ biến đi!”
“Nhưng dù thế, hôm thứ Ba, cậu vẫn đến nhà cô ấy?”
Tôi gật đầu. “Đúng. Chúng tôi có hẹn.”
“Rõ ràng Jess bực mình với cậu. Sao cậu vẫn đến?”
“Mọi người vẫn nói những lời không thật suốt đó thôi.” Tôi nhún vai. “Như Theo bảo tôi đừng để bị ăn hành. Thế không có nghĩa là ăn hành, mà nghĩa là bị đánh. Tôi cho là Jess cũng nói kiểu như vậy.”
“Cậu phản ứng thế nào với phản ứng của nạn nhân?”
Tôi lắc đầu. “Tôi không hiểu bà đang nói gì nữa.”
“Khi đến nhà của Jess, cậu có hét lên với cô ấy không?”
Tôi từng cúi xuống sát mặt Jess và hét vào mặt cô ấy để cô ấy tỉnh lại.
“Có,” tôi nói. “Nhưng cô ấy không trả lời.”
“Cậu có hiểu là Jess sẽ không bao giờ quay lại không?”
Tất nhiên là tôi hiểu thế. Tôi còn có thể nói cho bác sĩ Newcomb đôi điều về xác chết phân hủy nữa. “Có.”
“Cậu nghĩ hôm đó Jess có sợ hãi không?”
“Tôi không biết.”
“Cậu nghĩ cậu sẽ cảm thấy thế nào nếu cậu là nạn nhân?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nói. “Chết.”