- 9 - Oliver
Ba tuần trước phiên tòa, chúng tôi đã bắt đầu chọn lựa bồi thẩm đoàn. Hẳn các bạn sẽ nghĩ, với tỷ lệ bệnh tự kỷ cao như hiện nay, không khó để tìm ra một bồi thẩm đoàn gồm những người đồng bệnh với Jacob, hay ít nhất là những người có con cái tự kỷ. Nhưng trong danh sách ban đầu của chúng tôi thì chỉ hai người có con cái tự kỷ, và Helen lại đang cố hết sức để loại họ ra.
Tôi đã nhận được báo cáo từ bác sĩ Newcomb và bác sĩ Cohn, hai chuyên viên tâm lý đã gặp Jacob. Không có gì ngạc nhiên khi bác sĩ Cohn thấy Jacob khá bình thường, còn bác sĩ Newcomb lại nói rằng Jacob không bình thường về mặt pháp luật vào thời điểm vụ án xảy ra.
Dù cho thế, báo cáo của bác sĩ Newcomb cũng không giúp được gì nhiều. Trong báo cáo này, Jacob nói năng như cái máy. Sự thật là, dù các bồi thẩm muốn công tâm, nhưng phản ứng bản năng của họ với bị cáo có ảnh hưởng rất lớn đến bản án. Thế nghĩa là tốt hơn tôi nên thu thập chứng cứ để người ta đồng cảm với Jacob hết sức có thể, bởi tôi không định để cậu đi ra trước bục nhân chứng đâu. Chất giọng đều đều, đôi mắt lén lút, những hành vi bồn chồn là quá đủ để tạo nên một thảm họa rồi.
Một tuần trước khi phiên xử bắt đầu, tôi tập trung giúp Jacob sẵn sàng để ra tòa. Vừa đến nhà Hunt, Thor đã nhảy ra khỏi cửa xe và chạy đến cửa vẫy đuôi lia lịa. Nó khá gắn bó với Theo, đến nỗi đôi khi tôi nghĩ nên để nó ngủ lại qua đêm ở dưới giường cậu ấy cho rồi, bởi dường như Thor đã xem đó là nhà của nó. Và Chúa biết Theo cần có bầu bạn, bởi cậu ấy bị phạt ở nhà suốt ba tuần, do chuyến bỏ nhà ra đi lần trước.
Tôi gõ cửa, nhưng không có ai ra mở. Nhưng đã quen tự mở cửa, nên tôi cứ thế bước vào, còn Thor chạy ngay lên lầu. “Xin chào,” tôi gọi lớn, và Emma xuất hiện với một nụ cười thật tươi.
“Anh đến vừa kịp lúc,” bà nói.
“Cho chuyện gì?”
“Jacob vừa được điểm 100 cho bài kiểm tra toán, và để thưởng cho nó, tôi cho phép nó dựng một hiện trường vụ án.”
“Kinh thế.”
“Một ngày bình thường của tôi thôi,” bà nói.
“Sẵn sàng!” Jacob gọi lớn từ trên lầu.
Tôi theo chân Emma, nhưng thay vì vào phòng Jacob, chúng tôi lại đến phòng tắm. Khi bà mở cửa, tôi giật bắn mình, đưa tay lên che miệng.
“Cái… gì thế này?” Tôi lắp lắp không nói nên lời.
Máu vương vãi khắp nơi. Như thể tôi vừa bước vào hang ổ của kẻ giết người hàng loạt vậy. Một vệt máu dài vắt ngang bức tường gạch trắng. Phía đối diện, trên chiếc gương, là một loạt những giọt máu với đủ hình thù.
Và càng lạ hơn nữa, khi Emma có vẻ như chẳng thấy phiền chút nào khi tường, gương, và bồn đều hoàn toàn chìm trong máu thế này. Bà nhìn tôi rồi phá lên cười. “Bình tĩnh nào, Oliver,” bà nói. “Chỉ là sirô bắp thôi.”
Bà đưa tay miết một chút trên gương, rồi đưa vào miệng tôi.
Tôi không thể kìm nổi mong muốn nếm thử tay bà. Và đúng thật, là siro bắp pha thuốc màu đỏ, tôi đoán thế.
“Mẹ, thế là phá hoại hiện trường vụ án đấy,” Jacob càu nhàu. “Mẹ phải nhớ là đuôi máu thường chỉ về phía giọt máu bắn đi…”
Đột nhiên, tôi có thể thấy Jess Ogilvy đang đứng dưới vòi sen, còn Jacob ở phía đối diện, ngay chỗ Emma đang đứng.
“Để con cho mẹ chút manh mối,” Jacob bảo Emma. “Nạn nhân ở ngay đây.” Cậu ấy chỉ tấm nệm cao su giữa vòi sen và tấm gương trên bồn rửa mặt.
Tôi có thể dễ dàng hình dung Jacob tay cầm lọ thuốc tẩy, lau chùi tấm gương và bồn tắm ở nhà Jess Ogilvy.
“Sao lại là phòng tắm?” tôi hỏi, “Sao cậu lại chọn dựng hiện trường vụ án ở đây hở, Jacob?”
Những lời đó là quá đủ để Emma hiểu vì sao tôi lại run rẩy đến thế. “Chúa ơi,” bà nói. “Tôi đã không nghĩ… Tôi không nhận ra…”
“Máu bắn bừa bãi quá,” Jacob ấp úng nói. “Tôi nghĩ mẹ sẽ bớt la rầy nếu tôi dựng hiện trường trong phòng tắm.”
Bỗng tôi sực nhớ một dòng trong báo cáo của bác sĩ Newcomb, Tôi đã làm theo luật. “Lau dọn nó đi,” tôi ra lệnh rồi đi ra ngoài.
“Luật mới đây,” tôi nói khi cả ba người chúng tôi đều ngồi vào bàn bếp. “Trước hết và trên hết: Không chơi trò dựng hiện trường vự án nữa.”
“Sao lại không?” Jacob đặt vấn đề ngay.
“Cậu nói cho tôi biết đi, Jake. Cậu đang bị khởi tố tội giết người. Cậu nghĩ tạo một vụ giết người giả chỉ một tuần trước khi ra tòa là thông minh hả? Cậu không biết là hàng xóm đang rình rập quanh nhà cậu…”
“A. Hàng xóm của nhà tôi ở quá xa để có thể nhìn qua cửa sổ. Và B. hiện trường vụ án trên lầu chẳng có chút gì giống ở nhà Jess cả. Đây là hiện trường cho thấy đổ máu động mạch dưới vòi sen, và máu vung vãi trên gương là từ con dao đã đâm chết nạn nhân từ phía sau. Ở nhà Jess…”
“Tôi không muốn nghe nữa,” tôi cắt lời Jacob, bịt tai lại.
Mỗi khi tôi nghĩ mình có cơ hội cứu được Jacob, cậu ấy lại làm những chuyện như thế này đây. Tôi nghĩ rằng hành động tôi vừa được thấy sẽ chứng minh cho lập trường biện hộ của tôi. Chắc chắn không thể chối bỏ là Jacob bị điên được rồi. Nhưng tôi cũng thấy chuyện như thế này sẽ là một vết đen không thể xóa được trong mắt bồi thẩm đoàn. Xét cho cùng, Jacob không nói chuyện với một chú thỏ khổng lồ tưởng tượng, mà đang đóng kịch giết người. Với tôi, hành động đó có gì đó chủ tâm. Thế giống như bài tập thực hành để cậu ấy có thể ra tay hoàn hảo trong thực tế vậy.
“Luật thứ hai: cậu cần phải làm chính xác những gì tôi bảo cậu làm trong tòa.”
“Tôi đã đến tòa cả chục lần rồi,” Jacob nói. “Tôi nghĩ là tôi làm được.”
Emma lắc đầu. “Nghe anh ấy nói đi,” bà bảo khẽ. “Giờ Oliver là sếp.”
“Tôi sẽ cho cậu một đống giấy vàng mỗi khi ta bước vào phòng xử án. Nếu cậu cần nghỉ ngơi, cứ ghi và đưa cho tôi.”
“Ghi kiểu gì?” Jacob hỏi.
“Gì cũng được. Nhưng cậu chỉ làm thế khi cần được nghỉ. Tôi cũng sẽ đưa cho cậu tập giấy và bút, tôi muốn cậu viết ra mọi chuyện, hệt như lúc cậu xem CrimeBusters vậy.”
“Nhưng trong phòng xử án có gì hấp dẫn đâu…”
“Jacob,” tôi cắt lời ngay, “cuộc đời cậu đang được định đoạt ở nơi đó đấy. Luật thứ ba, cậu không được nói chuyện với bất kỳ ai. Kể cả mẹ cậu. Còn bà,” tôi quay qua Emma, “không được bảo cậu ấy phải cảm nhận, phản ứng, hành động thế nào. Mọi điều hai người trao đổi sẽ được chuyển cho công tố viên và thẩm phán. Tôi cũng không muốn hai người trao đổi về chuyện thời tiết, bởi họ sẽ diễn giải bừa bãi ý của hai người, và nếu hai người làm gì mờ ám, thì bà sẽ bị đuổi khỏi bàn bị đơn ngay. Bà muốn viết Thở đi, thì được. Hoặc ồn cả, đừng lo, nhưng chỉ đến thế thôi.”
Emma nắm lấy tay Jacob. “Con hiểu chưa?”
“Rồi,” Jacob nói. “Giờ con đi được chưa? Mẹ có biết siro bắp để khô thì khó lau chùi đến thế nào không?”
Tôi mặc kệ cậu ấy. “Luật thứ tư: cậu sẽ mặc áo sơ mi cài nút và cà vạt, và tôi không muốn nghe bà bảo là không có tiền, bởi đây là chuyện không nhân nhượng, Emma…”
“Không được có nút,” Jacob tuyên bố giọng chắc nịch.
“Tại sao không?”
“Bởi chúng khiến tôi thấy khó chịu ở cổ.”
“Được rồi,” tôi nói. “Áo len cổ cao thì sao?”
“Tôi không được mặc chiếc áo thun may mắn của mình sao?” Jacob hỏi. “Tôi đã mạc nó đi thi SATs, và được 800 điểm toán đấy.”
“Sao ta không đến tủ quần áo của con và tìm thứ gì đó nhỉ?” Emma gợi ý, và chúng tôi cùng lên lầu, lần này là đến phòng Jacob. Tôi cố hết sức tránh nhìn vào phòng tắm khi đi ngang qua nó.
Dù cho cảnh sát vẫn đang giữ cái bể cá xông hơi để làm chứng cứ, nhưng Jacob đã chế được một cái mới, một chậu cây lật úp. Nó không trong suốt như bể cá, nhưng vẫn hoàn thành được nhiệm vụ của mình, bởi tôi có thể ngửi thấy mùi keo bên trong. Emma mở toang cửa tủ quần áo.
Nếu không tận mắt chứng kiến, hẳn tôi không bao giờ tin lại có thứ gì như thế này. Áo quần Jacob treo theo một trật tự đến ám ảnh. Quần jean và kaki ở khu vực màu xanh dương, rồi đến một loạt áo thun tay dài hoặc ngắn xếp theo thứ tự màu sắc cầu vồng. Và đúng ở khoảng màu xanh, là chiếc áo thun may mắn của Jacob. Cái tủ quần áo này trông hệt như biểu tượng của Cộng đồng Giới tính Khác biệt LGBT vậy.
Trông mất trí và trông thiếu tôn trọng là hai chuyện khác nhau. Tôi hít một hơi thật sâu, không biết làm thế nào để giải thích cho một thân chủ chẳng thèm nghĩ gì khác ngoài cái cảm giác nhồn nhột của chiếc nút áo trên cổ mình. “Jacob,” tôi nói, “cậu phải mặc áo sơmi có cổ. Và cậu phải mang cà vạt. Tôi xin lỗi, nhưng trong tủ này không có bộ nào được cả.”
“Bộ dạng của tôi thì liên quan gì đến chuyện anh cho bồi thẩm đoàn biết sự thật chứ?”
“Bởi họ vẫn nhìn cậu,” tôi trả lời. “Nên cậu cần phải tạo ấn tượng ban đầu cho tốt.”
Jacob quay đi. “Dù gì thì họ cũng sẽ chẳng thích tôi. Chẳng ai thích tôi cả.”
Jacob không nói theo kiểu thương thân. Giống như cậu ấy cho tôi biết một thông tin thật thì đúng hơn, nói tôi nghe về cách vận hành của thế giới này.
Khi Jacob đi ra phòng tắm dọn dẹp đống hỗn độn của mình, tôi mới nhớ ra là chỉ còn tôi và Emma trong phòng. “Chuyện phòng tắm. Tôi… tôi không biết phải nói gì nữa.” Bà thả người xuống giường của Jacob.” Nó làm thế suốt… dựng hiện trường để tôi phá án. Làm thế là nó vui.”
“Có sự khác nhau rất lớn giữa dùng một chai siro bắp và dùng một con người đấy. Tôi không cần có bồi thẩm đoàn để thấy mối liên kết giữa hai chuyện đó.”
“Anh lo lắng à?” bà hỏi, ngước nhìn tôi.
Tôi gật đầu. Có lẽ tôi không nên thừa nhận chuyện này với bà, nhưng tôi không kìm lại được.
“Tôi hỏi anh một câu được không?”
“Được,” tôi trả lời. “Hỏi gì cũng được mà.”
“Anh có tin là Jacob đã giết Jess không?”
“Tôi đã bảo bà là chuyện đó không thành vấn đề với bồi thẩm đoàn… chúng ta biện hộ…”
“Tôi không hỏi anh với tư cách luật sư của Jacob.” Emma cắt lời. “Tôi hỏi anh như một người bạn của tôi.”
Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi không biết. Nếu cậu ấy đã làm thế, thì đó cũng là hành động không cố ý.”
Bà khoanh tay lại. “Tôi cứ nghĩ rằng nếu chúng ta có thể buộc cảnh sát mở lại vụ này, điều tra sâu hơn về bạn trai của Jess…”
“Cảnh sát,” tôi nói, “dựa trên chứng cứ, nghĩ là họ đã tìm ra kẻ giết người rồi. Nếu họ chưa tìm ra, thì ta đâu phải hầu tòa thứ Tư tuần này chứ. Công tố viên nghĩ cô ta đã có đủ bằng chứng đề khiến bồi thẩm đoàn ngả theo mình. Nhưng Emma à, tôi sẽ làm mọi việc có thể để ngăn cản chuyện đó.”
“Tôi phải thú nhận một chuyện,” Emma nói. “Lần chúng tôi gặp bác sĩ Newcomb. Đáng ra tôi chỉ gặp bà ấy trong nửa tiếng. Tôi đã bảo Jacob là tôi sẽ vào đó trong ba mươi phút. Rồi tôi cố ý nói thêm mười lăm phút nữa. Tôi muốn Jacob bồn chồn vì tôi trễ hẹn với nó. Tôi muốn nó bị kích động lúc vào gặp bác sĩ, để bà ấy có thể viết ra mọi hành vi kích động của nó trong báo cáo gửi tòa.” Emma nhìn xa xăm. “Có bà mẹ nào lại làm thế với con mình chứ?”
Tôi nhìn bà. “Một người mẹ cố gắng cứu con mình khỏi bị vào tù.”
Emma rùng mình. Bà bước đến bên cửa sổ, cánh tay bà khẽ run, dù trong phòng rất nóng. “Tôi sẽ tìm cho nó áo sơ mi có cổ,” bà hứa. “Nhưng anh sẽ phải tìm cách để nó mặc vào.”