- 3 - Oliver
Lúc tôi cùng Jacob và Emma đến được bàn bị đơn, phòng xử án đã chật kín người và Helen Sharp đang ngồi xem lại giấy tờ. “Cái phòng hề đẹp thật,” cô liếc qua tôi. “Chắc tôi cũng làm cho mình một cái đi thôi.”
Phòng hề cô vừa nói là căn phòng nghỉ ngơi giác quan đã được bố trí ở cuối phòng xử án. Phòng được trang bị màn cách âm, và bên trong có những quả bóng cao su thắt nút, một chiếc gối rung, cây đèn Lava và một thứ gì đó khiến tôi liên tưởng đến những dải nhựa trong chỗ rửa xe. Emma thề với tôi tất cả những thứ này là thiết bị xoa dịu cảm xúc, nhưng nếu có ai hỏi thì tôi phải thừa nhận rằng trông chúng hệt như mấy thứ đồ đóng phim heo vậy.
“Helen, nếu cô định xin thứ gì đó; tôi gợi ý, “cô nên xin một trái tim trước đi.”
Viên chấp hành tòa gọi mọi người đứng dậy chào thẩm phán Cuttings. Ông nhìn về bốn chiếc máy quay ở cuối phòng xử án. “Tôi muốn nhắc nhở truyền thông rằng các vị được vào đây là do tôi phê chuẩn, một quyết định có thể thay đổi bất kỳ lúc nào nếu các vị tỏ ra bừa bãi theo bất kỳ hình thức nào. Và với cử tọa cũng thế, tôi không dung thứ những chuyện lộn xộn trong phiên tòa này. Cac luật sư, vui lòng tiến lên đây.”
Tôi cùng Helen bước tới gần ông. “Do những chuyện ta đã thấy trong các phiên xử trước đây,” thẩm phán nói, “tôi nghĩ nên hỏi qua hai anh chị trước khi ta bắt đầu phiên xử. Anh Bond, sáng nay thân chủ của anh thế nào?”
Cậu ấy bị xét xử vì tội giết người, tôi nghĩ thế. Nhưng ngoài chuyện đó ra, cậu ấy ổn cả. Tôi đã phải ngồi đè lên ngực Jacob để cài nút áo cho cậu ấy, cũng như phải vật cậu ấy xuống đường. “Quá ổn, thưa thẩm phán,” tôi nói.
“Còn vấn đề gì cần cho tôi biết nữa không?” thẩm phán hỏi.
Tôi lắc đầu, xúc động bởi thấy thẩm phán thật sự quan tâm đến Jacob.
“Tốt. Bởi có rất nhiều người đến xem phiên tòa này, và tôi sẽ tiêu tùng nếu để mình trông như thằng ngốc,” ông nói chắc nịch.
Tôi đúng là quá ảo tưởng về lòng tốt con người rồi.
“Còn cô Sharp? Cô đã sẵn sàng chưa?”
“Một trăm phần trăm, thưa thẩm phán,” Helen nói.
Thẩm phán gật đầu. “Vậy ta bắt đầu với phần lập luận mở đầu của bên công tố.”
Emma cười động viên khi tôi ngồi xuống cạnh Jacob. Bà quay lại tìm Theo đang ngồi sau dãy ghế cử tọa, rồi quay lại ngay khi Helen bắt đầu nói.
“Bốn tháng trước, Jess Ogilvy là một cô gái xinh đẹp, tươi trẻ, đầy hy vọng và ước mơ. Cô là sinh viên cao học ở Đại học Vermont, đang nỗ lực để lấy bằng thạc sĩ tâm lý học trẻ em. Cô cân bằng giữa việc học hành và làm thêm, như cô vừa nhận coi sóc nhà cửa cho một giáo sư ở số 67 Đường Serendipity, Townsend… và dạy học cho sinh viên, dạy kèm cho những đứa trẻ có nhu cầu đặc biệt. Một trong các học trò của cô là một thanh niên mắc hội chứng Asperger, cũng là Jacob Hunt, bị cáo trong phiên tòa hôm nay. Jess kèm cho Jacob về kỹ năng xã hội, dạy cho cậu ta cách nói chuyện với người khác, cách kết bạn, cách tương tác với mọi người, những chuyện vốn rất khó khăn với cậu ta. Jess và Jacob gặp nhau hai lần mỗi tuần, vào những ngày Chủ Nhật và thứ Ba. Nhưng hôm thứ Ba, ngày 25 tháng 01, Jess Ogilvy đã không dạy kèm cho Jacob Hunt. Thay vào đó, thanh niên này, người mà cô đã đối xử ân cần và cảm thông, đã sát hại cô một cách tàn bạo và nhẫn tâm ngay trong nhà của cô.”
Phía sau bàn công tố, một bà bắt đầu khóc. Đó là mẹ của Jess, tôi không cần quay qua cũng biết. Nhưng Jacob thì có, và mặt cậu ấy méo xệch khi thấy những nét tương đồng với Jess, có lẽ là chiếc cằm, hoặc màu tóc giống cô ấy.
“Hai ngày trước khi chết, Jess đã đưa Jacob đi ăn pizza ở Townsend. Các vị sẽ nghe lời chứng của Calista Spatakopoulous, chủ quán pizza, cho thấy Jacob và Jess đã tranh cãi quyết liệt và cuối cùng Jess bảo Jacob “Cứ biến đi!” Các vị sẽ nghe lời chứng từ Mark Maguire, bạn trai của Jess, cho biết tối Chủ Nhật và ngày thứ Hai, cô vẫn khỏe mạnh, nhưng rồi chiều thứ Ba, cô mất tích. Các vị sẽ nghe lời chứng của thám tử Rich Matson thuộc sở cảnh sát Townsend, nói cho các vị biết cảnh sát đã tìm kiếm Jess trong năm ngày để xem cô có bị bắt cóc hay không, rồi cuối cùng lần theo dấu hiệu GPS trên điện thoại cô và thấy thi thể thâm tím trầy trụa vô hồn của cô trong một cống nước cách nhà cô khoảng vài trăm mét. Các vị sẽ nghe nhân viên khám nghiệm tử thi cho biết Jess Ogilvy đã bị những vết trầy sau lưng, những vết bóp trên cổ, vỡ mũi, nhiều vết bầm tím trên mặt, gãy một chiếc răng… và quần lót của cô ấy bị mặc ngược.”
Tôi nhìn qua nét mặt của các bồi thẩm, ai cũng lộ ra suy nghĩ Loại dã thú nào lại làm chuyện này với một cô gái chứ? rồi họ lén nhìn Jacob.
“Và thưa các vị, các vị sẽ thấy tấm mền che thi thể Jess Ogilvy. Đó là tấm mền của Jacob Hunt.”
Bên cạnh tôi, Jacob bắt đầu lắc lư người. Emma cầm lấy tay cậu ấy, nhưng bị gạt ra ngay. Tôi lấy ngón tay đẩy tập giấy đặt sẵn trên bàn đến ngay trước mặt cậu ấy. Tôi mở nắp cây bút đã đưa cho cậu ấy, muốn cậu ấy trút cơn buồn bực ra giấy thay vì biến nó thành hành động.
“Chứng cứ chúng tôi trình ra sẽ cho thấy rõ ràng Jacob Hunt đã chủ mưu giết hại Jess Ogilvy. Và cuối phiên tòa này, khi thẩm phán yêu cầu các vị quyết định người chịu trách nhiệm cho tội ác này, chúng tôi tin chắc rằng các vị sẽ nhận ra chính Jacob Hunt đã giết Jess Ogilvy, một cô gái trẻ xem mình là giáo viên, người hướng dẫn và là bạn của cậu ta. Vậy mà…” Helen Sharp bước về phía bàn công tố viên và giật một tờ giấy ra khỏi tập giấy của mình.
Đột nhiên, tôi nhận ra cô ta định làm gì rồi.
Helen Sharp vày vò tờ giấy trong tay rồi thả nó xuống sàn. “Cậu ta vứt bỏ cô ấy đi như rác.”
Nhưng cô ta chưa dứt lời thì tiếng hét của Jacob đã át hết tất cả.