- 4 - Emma
Ngay lúc công tố viên cầm lấy tập giấy tôi đã biết cô ta định nói gì rồi. Tôi bắt đầu nhổm người lên, nhưng đã quá muộn. Jacob đã mất hết tự chủ, và thẩm phán đang lấy tay đấm bàn. “Thưa thẩm phán, chúng ta có thể tạm nghỉ không?” Oliver kêu lên, cố gắng nói thật to trong tiếng hét không dứt của Jacob. “Không… bao giờ… dùng móc áo thép?” Jacob hét lên.
“Ta sẽ nghỉ mười phút,” thẩm phán nói và ngay lập tức một viên chấp hành tiến đến bồi thẩm đoàn đưa họ ra khỏi phòng xử án, đồng thời một người nữa đến đưa chúng tôi qua phòng nghỉ giác quan. “Luật sư, tôi muốn nói chuyện với anh.”
Viên chấp hành tòa cao hơn Jacob và rất đô con. Anh ta lấy cánh tay lực lưỡng của mình nắm chặt tay Jacob. “Đi nào, anh bạn,” anh ta nói và Jacob cố thoát khỏi anh ta, rồi bắt đầu giãy giụa. Nhưng đột nhiên, Jacob rũ người ra, cả cơ thể 85kg của nó thả tự do xuống nền nhà.
Viên chấp hành tòa cúi xuống, nhưng tôi đã lao đến chắn trên người Jacob. “Đừng động vào nó,” tôi nói và biết rõ bồi thẩm đoàn đang chăm chăm nhìn chuyện này dù họ vẫn đang trên đường ra khỏi phòng, tôi cũng biết rõ mấy máy quay đang chĩa ống kính thẳng vào mặt tôi.
Jacob khóc trên vai tôi, nấc những tiếng nhỏ như thể nó đang cố kìm nén. “Ổn cả, con yêu,” tôi thầm thì vào tai nó. “Mẹ và con, ta sẽ cùng làm việc này.” Tôi đỡ nó lên, rồi vòng tay quanh người nó, cố gắng nâng cả cơ thể to lớn của nó đứng thẳng dậy. Viên chấp hành tòa mở cửa ngăn bị đơn, rồi dẫn chúng tôi đi qua dãy ghế cử tọa đến phòng nghỉ giác quan. Khi chúng tôi đi ngang qua, cả gian phòng như câm lặng cho đến khi chúng tôi khuất sau tấm màn đen. Và tôi chỉ có thể nghe thấy những tiếng loáng thoáng… Chuyện gì thế?… Chưa bao giờ thấy chuyện như thế này… Thẩm phán sẽ không dung thứ cho những hành động cản trở phiên tòa… Tôi cá đây là một mánh khóe để lấy lòng cảm thông…
Jacob đang giấu mình dưới lớp chăn dày. “Mẹ,” nó gọi tôi. “Cô ta vày vò tờ giấy.”
“Mẹ biết mà.”
“Ta phải sửa lại tờ giấy đó.”
“Đấy không phải giấy của ta. Mà là của công tố viên. Con phải cho qua chuyện này đi.”
“Cô ta vày vò tờ giấy,” Jacob vẫn lặp lại. “Ta phải sửa lại nó.”
Tôi nghĩ về một bà trong bồi thẩm đoàn đã nhìn tôi với vẻ mặt thương hại ngay trước khi bà vội vã ra khỏi phòng. Thế là tốt, Oliver đã bảo vậy, nhưng anh ta đâu phải là tôi. Tôi chưa từng muốn bất kỳ ai thương hại vì tôi có một đứa con như Jacob. Tôi thương hại các bà mẹ khác, những người có thể dành 80% thời gian của mình hoặc ít hơn nữa để yêu thương con cái, thay vì dành hết mọi giây phút mọi ngày giờ trong đời cho nó.
Nhưng tôi có một đứa con phải ra tòa vì tội giết người. Một đứa con mà vào buổi chiều Jess Ogilvy chết, nó đã hành động hệt như những gì nó vừa làm cách đây mấy phút chỉ vì một tờ giấy bị vày vò.
Nếu Jacob là kẻ giết người, tôi vẫn yêu thương nó. Nhưng tôi ghét bản thân khi phải trở thành một phụ nữ bị người ta xì xào sau lưng, một phụ nữ phải hứng lấy cái nhìn thương hại của người khác. Bởi dù cho tôi chưa bao giờ có thái độ như thế với một bà mẹ có con mắc chứng Asperger, nhưng hẳn tôi sẽ có thái độ như thế với một bà mẹ có con đã cướp đi sinh mạng con cái của một bà mẹ khác.
Tiếng Jacob nói như nhát búa khiến tôi sực tỉnh. “Ta phải sửa lại nó.”
“Phải,” tôi nói khẽ. “Ta sẽ làm.”