← Quay lại trang sách

- 5 - Oliver

“Đúng là kỷ lục đấy, anh Bond,” thẩm phán càu nhàu. “Chúng ta chỉ có toàn bộ là ba phút hai mươi giây trước khi có biến đấy.”

“Thưa thẩm phán,” tôi vừa nói vừa suy nghĩ, “tôi không thể dự tính được tất cả mọi thứ sẽ khiến cậu ấy bị lên cơn. Đây là một phần lý do vì sao tôi để mẹ cậu ấy ở đây. Nhưng với lòng tôn trọng hết mực, ngài biết là Jacob đâu chỉ có vài giờ để thực thi công lý. Cậu ấy sẽ có được bao nhiêu công lý mà cậu ấy cần. Đấy là toàn bộ mục đích của hệ thống hiến pháp.”

“Kinh quá, Oliver, tôi không muốn cắt lời đâu,” Helen xen vào, “nhưng chẳng lẽ anh quên hết những chuyện thân chủ của mình đã làm rồi sao.”

Tôi lờ cô ta đi. “Xin nghe tôi nói. Tôi rất tiếc thưa thẩm phán. Cho phép tôi xin lỗi trước, nếu Jacob khiến ngài trông ngốc nghếch, hoặc tôi trông ngốc nghếch, hoặc…” tôi nhìn qua Helen. “Được rồi. Như tôi đã nói, chắc chắn tôi không muốn thân chủ của mình lên cơn trước mặt bồi thẩm đoàn, làm thế chẳng có ích gì cho vụ của tôi cả.”

Thám phán kéo gọng kính xuống. “Anh có mười phút để chấn chỉnh thân chủ của mình,” ông cảnh báo. “Rồi ta sẽ tiếp tục phiên tòa, và bên công tố sẽ có cơ hội nói cho xong phần cuối bài lập luận mở đầu của mình.”

“Nhưng cô ta không được vày vò giấy nữa,” tôi nói.

“Tôi tin là chuyện này không theo ý anh được rồi,” Helen đáp lại ngay.

“Cô ấy nói đúng. Nếu cô Sharp có khuynh hướng vày vò giấy, và lần nào thân chủ của anh cũng lên cơn, thì đó là lỗi của anh.”

“Được rồi, thưa thẩm phán,” Helen nói. “Tôi sẽ không làm thế nữa. Từ giờ, tôi chỉ gấp giấy thôi.” Cô cúi xuống nhặt trái bóng giấy đã khiến Jacob bấn loạn, và ném nó vào thùng rác cạnh bàn tốc ký viên.

Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, theo tôi tính toán thì tôi chỉ còn bốn phút mười lăm giây nữa để giúp Jacob hoàn toàn định thần trước khi ra ngồi cạnh tôi trong bàn bị đơn. Tôi bước xuống lối đi và vào trong những chiếc màn đen của phòng nghỉ giác quan. Jacob đang thu mình dưới tấm mền, còn Emma ngồi trên một chiếc gối rung. “Còn chuyện gì bà chưa cho tôi biết nữa đây?” Tôi hỏi. “Còn thứ gì khiến cậu ấy lên cơn nữa? Tiếng bấm giấy? Hay khi đồng hồ điểm giờ? Vì Chúa, Emma à, tôi chỉ có một phiên tòa để thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng Jacob không dễ lên cơn bốc đồng đến nỗi giết Jess Ogilvy. Làm sao tôi làm được thế khi cậu ấy không thể kìm nén bản thân được mười phút cơ chứ?”

Tôi hét quá lớn đến nỗi những tấm màn lay động như chực sập xuống, và tôi không biết mấy cái micro của nhà báo có thính nhạy đến mức thu được tiếng sau tấm màn này không. Nhưng rồi Emma ngước lên, và tôi thấy mắt bà đỏ hoe, “Tôi đã cố giữ cho nó bình tĩnh hơn.”