← Quay lại trang sách

- 6 - Jacob

Tôi ghét Mark Maguire trước cả khi thấy anh ta. Jess đã thay đổi, thay vì chỉ tập trung vào tôi khi học kèm, giờ cô lại trả lời điện thoại hoặc nhắn tin, và mỗi lần làm thế, cô đều cười. Tôi cho rằng tôi là nguyên nhân khiến cô lơ đễnh như thế. Xét cho cùng, dường như bất kỳ ai khác nói chuyện với tôi cũng nhanh chóng thấy chán, và tôi sợ nhất là lỡ như chuyện này cũng xảy ra với Jess thì sao. Rồi một hôm, cô bảo muốn kể cho tôi một bí mật. “Tôi nghĩ tôi đang yêu,” cô nói, và tôi thề với các bạn, lúc đó tim tôi đã ngừng đập trong một giây.

“Tôi cũng thế,” tôi buột miệng nói ngay.

BÀI HỌC 1: Cho tôi tạm dừng ngang đây và nói về loài chuột đồng cỏ. Chúng là một phần rất nhỏ của vương quốc thú vật theo chế độ đơn hôn. Chúng tìm bạn tình trong 24 tiếng đồng hồ, rồi sau đó sống với nhau cả đời. Nhưng loài chuột núi, vốn khá tương đồng với chuột đồng cỏ, mang bộ gen giống nhau đến 99%, lại chỉ chăm chăm vào kiểu tình một đêm. Sao lại thế chứ? Khi chuột đồng cỏ có quan hệ tình dục, những hormon oxytocin và vasopressin xuất hiện trong máu chúng. Nếu không có những hormon này, chuột đồng cỏ cũng chẳng khác gì những con chuột núi lăng loàn. Và một chuyện thú vị hơn nữa, nếu chuột đồng cỏ được tiêm những hormon này nhưng lại không được làm tình, thì chúng trở nên tuân phục đến hèn hạ với những bạn tình tương lai của nó. Nói cách khác, bạn có thể bắt chuột đồng cỏ yêu.

Nhưng ngược lại thì không. Bạn không thể tiêm hormon cho chuột núi và bắt chúng yêu được. Trong não chuột núi không có những cơ quan thụ cảm như thế. Tuy nhiên, nếu trong thời gian chuột núi kết bạn tình, ta tiêm cho chúng một liều dopamine, một hormon của con người, thì lại có kết quả. Nó chỉ không nhận hai hormon kia, những hormon giúp gắn chặt đam mê của chúng vào một cá thể đặc biệt nào đó. Chắc chắn, nếu bạn thay đổi gene của loài chuột, loại bỏ những gene có tác động đến oxytocin hoặc vasopressin, thì chúng sẽ chẳng thể nhận ra con chuột khác giống mà chúng kết bạn.

Tôi là chuột đồng cỏ, nhưng bị mắc kẹt trong cơ thể chuột núi. Nếu tôi nghĩ là tôi đang yêu, thì đó là bởi tôi nhận ra nó sau một hồi phân tích dữ liệu. (Tim đập nhanh? Duyệt. Bớt căng thẳng khi ở cùng cô ấy? Duyệt.) Và tôi nghĩ có lẽ đó là lời giải thích hợp lý nhất cảm giác của tôi, dù tôi không thể nói cho rõ sự khác nhau giữa những cảm giác lãng mạn với những cảm giác dành cho bạn bè. Và trong trường hợp của tôi, là dành cho người bạn duy nhất của mình.

Vì thế, khi Jess bảo tôi cô ấy đang yêu, tôi cũng nói lại hệt như thế.

Jess tròn mắt, rồi cô ấy cười. “Chúa ơi, Jacob,” cô nói.

“Ta sẽ hẹn hò hai cặp nhé!”

Và lúc đó, tôi nhận ra rằng chúng tôi kẻ nói một đằng người hiểu một nẻo.

“Tôi biết cậu thích giờ học kèm được riêng tư, nhưng gặp mọi người sẽ tốt cho cậu mà, và Mark thật sự muốn biết về cậu. Anh ấy là huấn luyện viên trượt tuyết bán thời gian ở Stowe, và anh ấy đang tính chuyện dạy miễn phí cho cậu một buổi đấy.”

“Tôi không nghĩ tôi giỏi trượt tuyết đâu.” Một trong những nét đặc thù của chứng Asperger là chúng tôi khó lòng có thể vừa đi vừa nhai kẹo cao su. Tôi cứ giẫm phải chân mình hay vấp vào thảm suốt, và tôi nghĩ khả năng mình lăn tròn từ trên núi tuyết xuống chắc chắn là quá cao.

“Tôi cũng sẽ ở đó để giúp cậu,” Jess hứa.

Và thế là, ngày Chủ Nhật tiếp theo, Jess đưa tôi đến Stowe, thuê cho tôi một bộ áo quần, giày ủng, mũ bảo hộ để trượt tuyết. Tôi và Jess rảo bộ bên ngoài trường trượt tuyết cho đến khi một bóng mờ lao từ trên đỉnh đồi xuống bắn tung tóe tuyết lên chúng tôi. “Chào em yêu,” Mark nói, bỏ mũ bảo hộ ra để có thể ôm và hôn Jess.

Nhìn thoáng qua, tôi có thể thấy Mark Maguire có đủ mọi thứ tôi không có.

1. Dễ hợp tác

2. Hấp dẫn (tất nhiên là với con gái thôi)

3. Nổi tiếng

4. Cơ bắp

5. Tự tin

Nhưng tôi cũng có thể có những thứ Mark Maguire không có.

1. Thông minh

“Mark, đây là Jacob, bạn em.”

Anh ta cúi tới sát mặt tôi và hét lên, “Này anh bạn, gặp cậu vui lắm!”

Tôi hét lại, “Tôi không điếc!”

Anh ta cười nhăn nhở với Jess. Anh ta có hàm răng trắng sáng hoàn hảo. “Em nói đúng. Cậu ta vui tính thật.”

Jess bảo anh ta là tôi vui tính sao? Ý cô là tôi đã khiến cô cười bởi tôi giỏi pha trò hay bởi tôi chỉ là một trò cười? Ngay lúc đó, trong lòng tôi đã ghét Mark Maguire rồi, bởi anh ta khiến tôi nghi ngờ Jess, và cho đến thời điểm đó, tôi vẫn luôn nghĩ hai chúng tôi là bạn.

“Thử một chuyến lên đỉnh đồi chứ?” Mark hỏi, và cầm một cây sào để lôi tôi đến sợi dây dùng để kéo người ta lên núi. “Như thế này,” anh ta nói, chỉ cho tôi cách nắm lấy sợi dây kéo, và tôi nghĩ tôi đã nắm đúng cách, nhưng rồi tay trái tôi lại nhầm sang tay phải, và thay vì leo lên, tôi lại leo ngược xuống và va phải một thằng nhóc đứng sau lưng tôi. Anh chàng điều khiển dây kéo phải tắt nó đi, còn Mark đến đỡ tôi đứng dậy, “Cậu ổn chứ, Jacob?” Jess hỏi, nhưng Mark gạt cô đi.

“Cậu ta làm tốt mà,” Mark nói. “Bình tĩnh đi, Jake. Tôi dạy cho trẻ con thiểu năng suốt mà.”

“Jacob bị tự kỷ,” Jess chỉnh lại, và tôi quay ngoắt lại ngay, quay mạnh đến nỗi tôi quên mất mình đang đứng trên tuyết, thế là tôi lại bị ngã lần nữa. “Tôi không thiểu năng,” tôi hét lên, nhưng câu đó có vẻ không ăn nhập lắm với chuyện một người có đôi chân cầy sấy đứng đâu ngã đấy.

Và chuyện sau đó là thế này. Mark Maguire dạy tôi cách trượt hiệu quả đến mức tôi có thể trượt xuống đồi đến hai lần, trượt một mình luôn ấy. Rồi anh ta hỏi Jess có muốn thử trượt ở ngọn đồi cao hơn trong lúc tôi thực hành ở đây hay không. Thế là họ bỏ tôi lại chơi với một đứa nhóc bảy tuổi trong bộ đồ trượt tuyết màu hồng.

BÀI HỌC 2: Trong các nghiên cứu phòng thí nghiệm, các nhà khoa học khám phá ra rằng tình yêu chỉ liên quan đến một phần rất nhỏ của não. Ví dụ như, tình bạn kích hoạt rất nhiều thụ quan ở khắp vỏ não, nhưng tình yêu lại không thế, nó chỉ kích hoạt vài phần bình thường hơn của não vốn có tác dụng phản ứng cảm quan như sợ hãi và giận dữ. Não của một người đang yêu sẽ cho thấy các hoạt động trong hạch hạnh nhân vốn liên quan đến những cảm giác liều lĩnh, và trong nhân Nucleus accumbens, một vùng liên quan đến những kích thích như khi dùng ma túy. Hay nói cách khác, não của một người đang yêu không giống như não của một người có tình cảm sâu sắc. Nó giống như não của một người phê thuốc vậy.

Hôm đó ở Stowe, tôi đã trượt hai vòng nhờ sự giúp đỡ của một cậu bé đang tập trượt ván, rồi quyết định đi vào đường trượt chính. Dựa lưng vào một cái giá mà người ta thường dựa ván trượt vào đó trong lúc ăn chocolate nóng và ức gà, tôi đứng đợi Jess trở lại.

Hôm nay, Mark Maguire đang mặc một bộ vest. Mắt anh ta lộ rõ quầng thâm, và tôi thấy tội cho Mark bởi anh ta hẳn cũng nhớ Jess lắm, nhưng tôi gạt ngay ý nghĩ đó khi nhớ ra anh ta là người đã đánh cô ấy.

“Anh có thể cho biết tên để lưu hồ sơ được không?” công tố viên hỏi.

“Mark Maguire.”

“Anh sống ở đâu, anh Maguire?”

“Số 44 Đường Green, ở Burlington.”

“Anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi hai lăm tuổi.” Anh ta nói.

“Và anh sống bằng nghề gì?”

“Tôi là sinh viên cao học ở Đại học Vermont, và là huấn luyện viên trượt tuyết bán thời gian ở Stowe.”

“Anh quen biết Jess Ogilvy như thế nào?”

“Cô ấy là bạn gái của tôi trong vòng năm tháng.”

“Vào ngày Chủ Nhật, 10-01-2010, anh đã ở đâu?” Helen Sharp hỏi.

“Ở tiệm Mama’s Pizza tại Townsend. Jess có buổi dạy kèm cho Jacob Hunt, và tôi muốn đi cùng.”

Không đúng. Anh ta không thích cô ấy ở với tôi, và không chấp nhận để tôi hơn anh ta.

“Vậy là anh có quen biết Jacob?”

“Đúng.”

“Anh có thấy cậu ta trong phòng xử án hôm nay không?”

Tôi cúi mặt xuống bàn để không phải cảm nhận ánh mắt của Mark.

“Cậu ta ngồi phía bên kia.”

“Vui lòng ghi vào hồ sơ là nhân chứng đã nhận ra bị cáo,” công tố viên nói. “Trước ngày 10-01, anh đã gặp Jacob bao nhiêu lần?”

“Tôi không biết. Có lẽ là năm hoặc sáu lần gì đó?”

Công tố viên bước lại bục nhân chứng. “Anh có thân thiết với cậu ta không?”

Mark lại nhìn qua tôi, tôi dám chắc thế. “Tôi không thật sự để ý đến cậu ta,” anh ta nói.

Có lần chúng tôi ngồi trong phòng của Jess, xem một bộ phim về vụ án mạng JonBenet Ramsey, và tất nhiên Tiến sĩ Henry Lee có tham gia điều tra vụ này. Tôi bảo Jess những tình tiết có thật, và những tình tiết đã bị Hollywood thay đổi. Cô ấy cứ kiểm tra tin nhắn thoại suốt, nhưng chẳng có tin nào mới. Tôi quá tập trung vào bộ phim, nên một hồi sau mới nhận ra là cô ấy đang khóc. Cô đang khóc kìa, tôi nói, mà rõ ràng là thế, và tôi không hiểu tại sao cô khóc, bởi cô đâu quen biết JonBenet, và thường người ta chỉ khóc khi có người thân thiết chết thôi mà. Có lẽ hôm nay tôi không được vui lắm, Jess nói, rồi cô đứng dậy. Và cô nấc lên một tiếng, hệt như tiếng con chó lúc bị người ta đá vậy. Cô phải đứng lên ghế để với tay lên kệ cao, nơi cô để giấy vệ sinh và khăn giấy. Khi cô với tay lấy hộp khăn giấy, áo len của cô hở lên một đoạn và tôi có thể thấy, những vết đỏ, tím, vàng hệt như hình xăm, nhưng tôi đã xem đủ loạt phim CrimeBusters để nhận ra cái mình đang thấy chính là những vết thâm tím.

Đã có chuyện gì với cô thế? Tôi hỏi, và cô ấy bảo là do bị ngã.

Tôi đã xem đủ loạt phim CrimeBusters để biết rằng các cô gái luôn nói rằng họ không muốn bạn biết có người đã đánh họ.

“Chúng tôi đã gọi pizza,” Mark trả lời công tố viên, “loại pizza mà Jacob có thể ăn, nghĩa là không có bột mỳ ở vỏ bánh. Trong lúc chờ bánh ra, Jacob đã mời Jess đi chơi. Như một buổi hẹn hò vậy. Thật là nực cười, nhưng khi tôi cười cậu ta, Jess lại nổi giận với tôi. Tôi không cần phải ngồi đó và chịu đựng, nên tôi bỏ đi.”

Lúc này có một cái nhìn tôi còn sợ hơn cái nhìn của Mark nữa, là ánh mắt của mẹ tôi.

“Sau đó anh có gặp Jess lần nào nữa không?” Helen hỏi.

“Có, vào hôm thứ Hai. Cô ấy gọi và nài nỉ tôi đến với cô ấy vào tối hôm đó, và tôi đã đến.”

“Lúc đó tinh thần cô ấy thế nào?”

“Cô ấy nghĩ tôi giận cô ấy…”

“Phản đối,” Oliver nói. “Ước đoán.”

Thẩm phán gật đầu. “Phản đối được chấp thuận.”

Mark có vẻ bối rối.

“Tình trạng cảm xúc của cô ấy lúc đó thế nào?” Helen hỏi lại.

“Cô ấy buồn bực.”

“Hai người có tiếp tục cãi nhau không?”

“Không,” Mark nói. “Chúng tôi hôn nhau, rồi nằm xuống, nếu cô hiểu ý tôi.”

“Vậy là hai người dành cả đêm bên nhau?”

“Phải.”

“Vậy sáng thứ Ba đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng tôi ăn sáng, rồi lại bắt đầu cãi nhau.”

“Về chuyện gì?” Helen Sharp hỏi.

“Tôi không nhớ. Nhưng tôi rất giận, và tôi… có thể nói tôi đã đẩy cô ấy.”

“Ý anh là cuộc cãi vã giữa hai người đã trở thành đánh nhau?”

Mark nhìn xuống bàn tay mình. “Tôi không cố ý. Nhưng chúng tôi cứ hét vào mặt nhau, rồi tôi chộp lấy cô ấy và đẩy cô ấy sấp mặt vào tường. Tôi dừng lại ngay, rồi nói Anh xin lỗi. Cô ấy bảo tôi đi đi, nên tôi đi. Tôi chỉ nắm lấy cô ấy trong một phút mà thôi.”

Nghe đến đó, tôi ngước đầu lên ngay. Tôi chộp lấy cây bút trước mặt và viết mạnh tay đến nỗi gần rách mặt giấy. ANH TA NÓI DỐI, tôi viết thế rồi đẩy tập giấy qua trước mặt Oliver.

Anh ta liếc nhìn, rồi viết lại một dấu chấm hỏi.

NHỮNG VẾT THÂM TÍM TRÊN CỔ CÔ ẤY, tôi liền viết tiếp.

Oliver xé tờ giấy và nhét vào túi áo. Trên bục nhân chứng, Mark đang lấy tay che mặt, giọng lạc hẳn đi. “Tôi gọi cô ấy suốt ngày, để nói lời xin lỗi, và cô ấy không bắt máy. Tôi cho là cô ấy đang làm ngơ tôi, và tôi đáng chịu thế, nhưng đến sáng thứ Tư thì tôi thật sự thấy lo lắng. Tôi đến nhà cô ấy, nghĩ là có thể gặp được Jess trước khi cô đến trường, nhưng cô ấy không có ở đó.”

“Anh có để ý thấy điều gì bất thường không?”

“Cửa mở toang. Tôi đi vào thì thấy áo khoác cô ấy treo trên tường, ví nằm trên bàn, nhưng cô ấy không trả lời điện thoại của tôi. Tôi tìm cô ấy khắp nơi, nhưng chẳng thấy đâu cả. Áo quần rải khắp phòng ngủ, và giường bị xáo trộn.”

“Lúc đó anh nghĩ gì?”

“Lúc đầu, tôi cho là cô ấy đã đi du lịch đâu đó rồi. Nhưng nếu đi thì cô ấy cũng sẽ bảo cho tôi. Hơn nữa, hôm đó cô ấy có bài kiểm tra ở trường. Tôi gọi vào số cô ấy nhưng chẳng có ai bắt máy. Tôi gọi cho bố mẹ và bạn bè cô ấy, nhưng chẳng ai thấy cô ấy đâu cả, và cô ấy cũng chẳng bảo với ai là mình đi đâu. Thế nên tôi đến báo cảnh sát.”

“Tiếp theo như thế nào?”

“Thám tử Matson bảo tôi có thể báo cáo mất tích sau 36 tiếng nữa, nhưng ông cũng đi với tôi đến nhà của Jess. Thành thật mà nói, lúc đó tôi không nghĩ là ông nghiêm túc trong chuyện này.” Mark nhìn xuống bồi thẩm đoàn. “Tôi đã bỏ các tiết học ở trường, và ở lại nhà đó, phòng khi cô ấy quay lại. Nhưng cô ấy vẫn không về. Tôi ngồi trong phòng khách và nhận ra có ai đó đã sắp xếp lại các đĩa CD, rồi tôi báo chuyện đó cho cảnh sát.”

“Khi cảnh sát bắt đầu chính thức điều tra,” Helen Sharp hỏi tiếp, “anh đã hợp tác trong việc giao nộp các mẫu pháp y chứ?”

“Tôi đã nộp cho họ đôi giày của tôi,” Mark nói.

Công tố viên quay người hướng về phía bồi thẩm đoàn. “Anh Maguire, anh biết chuyện đã xảy ra với Jess như thế nào?”

Mark chùng xuống. “Vài cảnh sát đến căn hộ của tôi và bắt tôi. Khi thám tử Matson thẩm vấn tôi, ông báo cho tôi biết Jess đã… đã chết.”

“Anh được thả không lâu sau đó?”

“Đúng. Khi họ bắt giữ Jacob Hunt.”

“Anh Maguire, anh có liên quan gì đến cái chết của Jess Ogilvy không?”

“Hoàn toàn không.”

“Anh có biết cô ấy bị vỡ mũi không?”

“Không,” Mark nói.

“Anh có biết cô ấy bị gãy mất một chiếc răng không?”

“Không.”

“Anh có biết cô ấy bị trầy xước sau lưng không?”

“Không.”

“Anh có bao giờ đánh vào mặt cô ấy không?”

“Không,” Mark nói với giọng nhẹ như không. Anh ta cúi xuống, rồi khi ngẩng mặt lên, mọi người đều thấy mắt anh ta ươn ướt, cổ họng nghẹn ngào. “Khi tôi đi,” Mark nói, “cô ấy trông như một thiên thần.”

Helen Sharp kết thúc phần của mình thì Oliver đứng dậy cài lại nút áo vest. Sao các luật sư luôn làm thế nhỉ? Trên CrimeBusters, các diễn viên đóng vai luật sư cũng làm thế. Có lẽ làm thế giúp họ trông có vẻ chuyên nghiệp. Hoặc là bàn tay ngứa ngáy của họ cần làm việc gì đó.

“Anh Maguire, anh đã làm chứng rằng anh thực sự đã bị bắt vì bị tình nghi sát hại Jess Ogilvy.”

“Đúng, nhưng họ bắt nhầm người.”

“Nhưng… trong một khoảng thời gian, cảnh sát tin rằng anh có liên quan đến vụ án, có phải thế không?”

“Tôi cho là thế.”

“Anh cũng đã làm chứng rằng anh đã chộp lấy Jess Ogilvy khi hai người cãi nhau?”

“Đúng.”

“Ở đâu?”

“Ở tay cô ấy.” Mark đưa tay phải sờ vào cánh tay trái của mình, “Ở đây.”

“Anh cũng đã bóp cổ cô ấy, phải không?”

Mặt của Mark đỏ lên. “Không.”

“Anh Maguire, anh biết tiến trình giải phẫu tư thi đã cho thấy các vết thâm tím quanh cổ và trên cánh tay của Jess Ogilvy chứ?”

“Phản đối,” công tố viên nói. “Phỏng đoán.”

“Phản đối được chấp thuận.”

“Anh nhận thức được rằng hôm nay anh đã thề sẽ làm chứng sự thật chứ?”

“Có…”

“Vậy để tôi hỏi lại lần nữa, anh có bóp cổ Jess Ogilvy không?”

“Tôi không bóp cổ cô ấy!” Mark cãi lại. “Tôi chỉ… đặt bàn tay lên cổ cô ấy. Trong một giây!”

“Lúc hai người cãi nhau?”

“Đúng,” Mark nói.

Oliver nhíu mày. “Tôi không hỏi gì thêm,” anh nói, rồi về lại ngồi cạnh tôi.

Còn tôi thì rụt đầu lại, mỉm cười.