- 7 - Theo
Năm tôi chín tuổi, mẹ bắt tôi đến dự một nhóm các anh chị em của trẻ tự kỷ. Trong nhóm có bốn người, hai cô bé mặt tròn như bánh đúc có một đứa em cứ khóc thét không ngớt, một cậu có em trai sinh đôi bị tự kỷ nặng, và tôi nữa. Chúng tôi phải ngồi vòng tròn và nói ra một điều gì đó của anh chị em mà mình thích, và một điều mình ghét.
Hai cô bé nói trước, chúng bảo rằng chúng ghét chuyện em chúng cứ khiến chúng phải mất ngủ cả đêm, nhưng chúng thích khi những từ đầu tiên con bé nói được không phải là Mẹ hoặc Bố, mà là Sissy. Rồi đến lượt tôi. Tôi nói rằng tôi ghét những lúc Jacob lấy đồ của tôi mà không hỏi ý trước, ghét những lúc anh cắt lời tôi để huyên thuyên đủ chuyện vớ vẩn chẳng ai thèm nghe về khủng long, để rồi nếu tôi cắt lời anh, thì anh sẽ nổi giận thật sự, thậm chí lên cơn. Tôi thích cách anh nói, thỉnh thoảng có vẻ tức cười dù anh không cố ý chọc cười ai cả, chẳng hạn như khi giáo viên thể dục bảo anh bơi lội cũng như ăn bánh mà thôi, anh liền hoảng lên bởi anh nghĩ anh sẽ phải ăn bánh dưới nước, và thế thì chìm là cái chắc. Rồi đến lượt cậu còn lại, tên là Stephen. Nhưng trước khi cậu ấy kịp nói gì thì cánh cửa bật mở và người anh song sinh của cậu ấy chạy vào, ngồi ngay trên đùi cậu ấy. Thằng nhóc này bốc mùi thật, và tôi không nói trừu tượng đâu. Đột nhiên mẹ của Stephen cũng hé đầu vào phòng. “Tôi xin lỗi,” bà nói. “Harry chẳng để ai ngoài Stephen thay tã cho nó.”
Khốn thân Stephen, tôi nghĩ. Nhưng thay vì vô vùng xấu hổ, như tôi nếu lâm vào tình đó, hoặc nổi giận đùng đùng, tôi hẳn cũng sẽ vậy, thì Stephen chỉ cười và ôm anh trai mình. “Đi thôi,” cậu ấy nói, và cầm tay anh trai dắt ra khỏi phòng.
Hôm đó chúng tôi còn làm vài thứ nữa, nhưng tôi không cách nào tập trung được. Tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh Harry chín tuổi vẫn còn mặc tã giấy, hình ảnh Stephen dọn cái đống đó cho nó. Thế là có một chuyện nữa tôi thấy thích ở anh trai tự kỷ của mình, là anh ấy tự làm chuyện đó được.
Vào giờ ăn trưa, không hiểu sao tôi tìm tới ngồi cạnh Stephen. Cậu ấy ngồi một mình, ăn mấy lát táo trong hộp nhựa.
“Chào,” tôi nói và leo lên ngồi ghế cạnh cậu ấy.
“Chào.”
Tôi lấy ống hút chọc vào hộp nước trái cây của mình. Tôi nhìn ra cửa sổ, theo hướng Stephen đang nhìn, cố nghĩ xem cậu ấy đang nhìn cái gì. “Sao cậu làm được thế?” sau một phút, tôi hỏi.
Cậu ấy chẳng làm bộ vờ như không hiểu. Stephen nhón một lát táo khỏi hộp, nhai, nuốt rồi trả lời.
“Có thể là tớ cũng nên.”
Bà Spatakopoulous không ngồi vừa chiếc ghế ở bục nhân chứng. Bà phải nhích qua nhích về suốt, nên cuối cùng thẩm phán bảo chấp hành tòa lấy cho bà một chiếc ghế thoải mái hơn. Nếu là tôi, hẳn tôi đã muốn giấu mặt sau chiếc ghế đó rồi. Thật quá xấu hổ, nhưng có vẻ bà ấy lại vô cùng hạnh phúc. Có lẽ bà nghĩ đấy là chứng nhận cho những món ăn của mình.
“Bà Spatakopoulous, bà làm việc ở đâu?” Mụ Quỷ Rồng hay còn gọi là Helen Sharp hỏi.
“Gọi tôi là Mama đi.”
Công tố viên nhìn lên thẩm phán, và ông khẽ nhún vai.
“Vậy thì Mama. Mama làm việc ở đâu?”
“Tôi sở hữu tiệm Mama S’s Pizzeria, trên đường lớn ở Townsend.”
“Bà điều hành nhà hàng này bao lâu rồi?”
“Đến tháng 6 này là mười lăm năm. Pizza ngon nhất ở Vermont đấy. Nếu cô ghé quán, tôi sẽ mời cô vài miếng ăn thử miễn phí.”
“Bà thật hào phóng quá… Mama, bà có làm việc vào chiều ngày 10-01-2010 không?”
“Chiều nào tôi cũng ở quán,” bà tự hào nói.
“Bà có biết Jess Ogilvy không?”
“Có, cô ấy là khách hàng quen. Một cô gái tốt, thông minh. Cô ấy từng giúp tôi dọn dẹp tuyết sau cơn bão bởi cô ấy không muốn tôi phải vất vả quá sức.”
“Bà có nói chuyện với cô ấy vào ngày 10-01 không?”
“Tôi có vẫy chào lúc cô ấy đến, nhưng hôm đó khách đông quá.”
“Cô ấy đi một mình sao?”
“Không, cô ấy đến cùng cậu bạn trai, và cậu bé học kèm.”
“Bà có thấy cậu ta trong phòng xử án hôm nay không?”
Bà S. hôn gió anh trai tôi.
“Trước ngày hôm đó, bà đã từng gặp cậu ta chưa?”
“Một hoặc hai lần, cậu ấy đi với mẹ đến mua pizza. Cậu ấy gặp vấn đề dị ứng, như bố tôi vậy, xin Chúa thương xót linh hồn ông.”
“Bà có nói chuyện với Jacob Hunt chiều hôm đó không?” công tố viên hỏi.
“Có. Lúc tôi đem pizza ra, cậu ấy đang ngồi một mình.”
“Bà có biết vì sao Jacob Hunt ngồi một mình không?” Helen Sharp hỏi.
“À, họ đã cãi nhau. Cậu bạn trai nổi nóng với Jacob, Jess nổi nóng với cậu bạn trai vì đã nổi nóng với Jacob, rồi cậu bạn trai bỏ đi.” Bà S. lắc đầu. “Rồi Jess nổi nóng với Jacob, và cô ấy cũng bỏ đi.”
“Bà có nghe thấy họ cãi nhau vì chuyện gì không?”
“Lúc đó tôi có 18 món phải làm ngay, tôi không nghe được gì. Điều duy nhất tôi nghe thấy là câu Jess nói trước khi bỏ đi.”
“Cô ấy nói gì vậy, bà S.?”
Bà mím môi. “Cô ấy bảo cậu ấy biến đi.”
Công tố viên ngồi xuống, và giờ đến lượt Oliver. Tôi chẳng xem mấy phim hình sự. Thực sự tôi chẳng xem gì cả, trừ loạt phim CrimeBusters, bởi Jacob lúc nào cũng chiếm tivi rồi. Nhưng ngồi trong tòa, có vẻ giống như đi xem bóng rổ thật, một bên ghi điểm, rồi bên kia lấy bóng và ghi điềm lại, cứ thế mãi. Và cũng như bóng rổ, tôi cá là phải đến năm phút cuối mới phân thắng bại được.
“Vậy bà thật sự không biết họ cãi nhau vì chuyện gì?” Oliver hỏi.
“Không,” bà S. cúi người tới. “Oliver, trông cậu mặc vest bảnh trai thật.”
Anh cười, nhưng có vẻ hơi khốn khổ. “Cảm ơn Mama. Bà thật sự để tâm đến khách hàng của mình đấy.”
“Tôi phải kiếm sống mà, phải thế không?” bà nói, rồi lắc lắc cái đầu. “Cậu bị sụt cân đấy, tôi nghĩ thế. Cậu ăn ngoài quá nhiều. Constantine và tôi đều lo cho cậu…”
“Mama, có lẽ tôi cần bỏ qua chuyện này?” anh nói khẽ.
“Ồ. Được rồi.” Bà quay về phía bồi thẩm đoàn. “Tôi không nghe thấy họ cãi nhau chuyện gì.”
“Bà đã đứng sau quầy?”
“Đúng.”
“Gần bếp lò.”
“Đúng.”
“Và có những người khác làm việc quanh bà?”
“Hôm đó là ba người.”
“Và còn có nhiều tiếng động khác?”
“Tiếng điện thoại, tiếng máy pinball, máy chơi nhạc.”
“Vậy bà thực sự không chắc chuyện gì khiến Jess buồn bực?”
“Đúng.”
Oliver gật đầu. “Khi Jacob ngồi lại một mình, bà có nói chuyện với cậu ấy không?”
“Tôi đã cố. Nhưng cậu ấy không giỏi nói chuyện lắm.”
“Cậu ấy có nhìn vào mắt bà không?”
“Không.”
“Cậu ấy có hành động đe dọa nào không?”
Bà S. lắc đầu. “Không, cậu là đứa trẻ ngoan. Tôi cứ để cậu ấy ngồi một mình. Có vẻ cậu ấy muốn thế.”
Cả đời tôi chứng kiến, Jacob luôn muốn nhập hội với ai đó. Và chính vì thế mà chẳng bao giờ tôi đưa bạn về nhà. Mẹ tôi đã nhất quyết rằng chúng tôi phải cho Jacob nhập hội, và rõ ràng thế là bảo đảm cho bạn tôi phải cao chạy xa bay rồi. (Một lý do nữa là tôi thấy xấu hổ. Tôi không muốn ai biết nhà tôi như thế nào, tôi không muốn phải giải thích về những trò ngớ ngẩn của Jacob. Bởi dù cho mẹ có nhất quyết đấy chỉ là cá tính của anh, nhưng với toàn bộ thế giới tự do, chúng chỉ là những trò cười lố bịch.)
Thỉnh thoảng, Jacob còn cố gắng len vào cuộc sống riêng của tôi, và thế càng khiến mọi chuyện tệ hơn. Cũng hệt như tôi đang ngồi dựng một ngôi nhà bằng lá bài, rồi Jacob nghĩ sẽ thật vui khi anh lấy cái nĩa chọc vào nó vậy.
Ở trường tiểu học, tôi là kẻ bị ruồng rẫy chỉ vì Jacob, nhưng khi vào trường trung học, có các học sinh đến từ những thị trấn khác và chúng không biết anh trai tôi mắc chứng Asperger. Nhờ vài phép lạ, tôi đã kết thân được với hai đứa tên là Tyler và Wally, gốc ở Nam Burlington và thích chơi ném đĩa Ultimate Frisbee. Chúng mời tôi chơi cùng sau giờ tan học, và khi tôi bảo là OK, cũng như chẳng cần gọi điện hỏi ý mẹ, chúng càng thấy tôi ngầu hơn nữa. Có lẽ tôi không cần nói lý do tôi không cần gọi báo mẹ, là bởi tôi cố tránh về nhà hết sức có thể, bởi mẹ tôi đã quen với chuyện tôi không về nhà trước khi trời tối, và gần như cũng chẳng biết là tôi không có nhà.
Tôi nói thật, hôm đó đúng là ngày tuyệt vời nhất trong đời tôi. Chúng tôi ném đĩa Frisbee quanh sân bóng, và vài cô bé ở lại sau giờ tập hockey cũng ghé lại để xem chúng tôi chơi, các em thật dễ thương với váy ngắn và ánh mặt trời chiếu qua những lọn tóc. Hôm đó tôi nhảy cao hơn bình thường, thể hiện mà, và khi tôi đổ chút mồ hôi, một cô bé đưa bình nước mời tôi. Tôi cố ý đặt môi ở đúng chỗ cô bé vừa uống mới phút trước, như thể chúng tôi hôn nhau vậy.
Rồi Jacob xuất hiện.
Tôi chẳng biết anh làm gì ở đó, có vẻ là do yêu cầu của ban giám hiệu chứ không phải mong muốn của anh, bởi tôi thấy có một giáo viên đang ngồi kèm lúc anh ấy chờ mẹ tôi đến đón. Nhưng ngay khi thấy tôi, anh liền gọi tên tôi, thế là tôi biết mình tiêu tùng rồi. Lúc đầu, tôi vờ như không nghe thấy, nhưng anh chạy băng qua sân đến chỗ tôi. “Bạn cậu hả, Theo?” Tyler hỏi, và tôi chỉ cười. Tôi ném đĩa Frisbee về phía nó, dùng lực mạnh hơn bình thường.
Và trước sự ngạc nhiên của tôi, Jacob chộp lấy đĩa Frisbee và bắt đầu cắp nó mà chạy. Tôi sững người, nhưng Tyler lao theo Jacob. “Này, đồ thiểu năng,” nó hét về phía Jacob. “Tao sẽ đá đít mày!”
Nó nhanh hơn Jacob, ngạc nhiên chưa, và ngáng chân anh tôi ngã sấp mặt. Nó đưa tay lên chuẩn bị đánh Jacob, nhưng lúc đó tôi đã đứng sẵn sau lưng nó, lôi nó ra và ném cả nó lẫn đĩa Frisbee lăn vòng ra đường. “Mày không được động vào anh ấy,” tôi hét vào mặt Tyler. “Nếu có ai đánh anh trai tao, thì phải là tao mới phải.”
Tôi để mặc nó nằm trên đất cát ho hồng hộc, rồi cầm tay Jacob và đi với anh ra cổng trường trong tiếng xì xầm của các cô bé về tôi và ông anh ngớ ngẩn của tôi, trong khi các giáo viên quanh đó giữ Tyler và Wally lại để chúng không lao theo đánh trả tôi.
“Anh muốn chơi mà,” anh nói.
“Chúng không muốn anh chơi,” tôi bảo Jacob.
Anh đá một cục đất bên đường. “Anh ước anh có thể là anh hai.”
Trên nguyên tắc, đúng là thế, nhưng anh không nói về tuổi tác. Chỉ là anh không biết phải diễn đạt ý mình thế nào. “Anh có thể bắt đầu làm anh hai bằng cách đừng giật đĩa Frisbee chết tiệt của người khác,” tôi nói.
Vừa lúc đó, mẹ tôi đến và hạ cửa xe xuống. Mẹ cười thật tươi. “Mẹ tưởng chỉ đón con thôi, nhưng nhìn kìa,” mẹ nói. “Hai con tìm thấy nhau rồi.”