- 8 - Oliver
Tôi chắc chắn rằng bồi thẩm đoàn không hiểu nổi những lời nhân viên điều tra hiện trường Marcy Allston đang nói. Hơn nữa, cô quá hấp dẫn, đến nỗi tôi có thể hình dung những xác chết trước mặt cô bỗng bật dậy và thở gấp.
“Lần đầu tiên đến nhà của Jess, chúng tôi đã dùng bụi để lấy dấu vân tay và tìm thấy một số trên máy tính cũng như trong phòng tắm.”
“Cô có thể giải thích quy trình được không?” Helen hỏi lại.
“Da trên ngón tay, vùng lòng bàn tay, và bàn chân của chúng ta không mịn màng, mà là một lớp da theo luống, với những đường chỉ có điểm đầu, điểm cuối, có những hình dạng và đường lối nhất định. Dọc theo những đường này là các lỗ mồ hôi, và nếu bàn tay dính mồ hôi, mực, máu, hay chất bẩn, chúng sẽ để lại một bản sao của những đường đó trên vật mà nó đã chạm vào. Công việc của tôi là làm hiện rõ những bản sao đó. Đôi khi cần có kính phóng đại để thấy, đôi khi cần một nguồn sáng. Khi đã làm hiện lên dấu vân tay, tôi có thể chụp ảnh nó, và khi chụp ảnh rồi tôi có thể lưu trữ nó và đem so sánh nó với các mẫu vân tay đã xác định rồi.”
“Các mẫu đã xác định đó từ đâu mà có?” Helen hỏi.
“Nạn nhân, các nghi can. Và từ Hệ thống Xác định Dấu vân tay Tự động, một cơ sở dữ liệu dấu vân tay của mọi tội phạm trên toàn nước Mỹ.”
“Cô so sánh các dấu vân tay như thế nào?”
“Chúng tôi nhìn vào các vùng đặc thù và tìm các kiểu điển hình như hình tam giác, vòng xoắn, vòng cung, hình móc, rồi đến phần nhân trung tâm của dấu vân tay. Chúng tôi so sánh giữa dấu vân tay đã xác định và dấu vân tay chưa xác định, tìm xem có khớp hình dạng chung nào không, rồi tiếp tục xem xét đến các chi tiết cụ thể hơn, là những đường cụt, hay những đường phân nhánh. Nếu có khoảng mười đến mười hai điểm tương đồng, thì một người có kỹ năng về xác minh dấu vân tay sẽ có thể xác định liệu hai dấu vân tay này có cùng của một người hay không?”
Công tố viên đưa vào một bảng cho thấy hai dấu vân tay nằm song song nhau. Ngay lập tức, Jacob hơi nhỏm người. “Dấu vân tay bên phải được tìm thấy ở bàn bếp. Dấu vân tay bên trái là dấu vân tay của Jacob Hunt được lấy trong thời gian bị bắt giam.”
Khi Helen nói tiếp về mười điểm đỏ cho thấy nét tương đồng giữa hai dấu vân tay này, tôi nhìn qua Jacob. Cậu ấy đang cười như điên.
“Dựa trên sự so sánh của mình, các cô đã đưa ra được kết luận chứ?” Helen hỏi Marcy.
“Có. Dấu vân tay trong bếp là của Jacob Hunt.”
“Khi tiến hành điều tra hiện trường ngôi nhà đó, còn thấy điều gì đáng lưu ý nữa không?”
Marcy gật đầu. “Chúng tôi tìm thấy một cửa kính ở gian bếp bị cắt từ bên ngoài, khung kính bị nạy và đã vỡ ra. Còn tìm thấy một tuốc-nơ-vít trong bụi cây dưới cửa sổ.”
“Có dấu vân tay nào trên khung kính, hay trên tuốc-nơ-vít không?”
“Không, nhưng nhiệt độ ngoài trời hôm ấy cực kỳ lạnh, và bằng chứng dấu vân tay thường không tìm thấy trong thời tiết thế này.”
“Cô còn tìm thấy gì nữa không?”
“Một dấu giày phía dưới khung cửa sổ. Chúng tôi lấy mẫu sáp của dấu giày, và đã tìm được chiếc giày trùng khớp với dấu giày đó.”
“Cô biết chiếc giày đó là của ai không?”
“Mark Maguire, bạn trai của nạn nhân,” Marcy nói. “Chúng tôi xác định rằng đấy là đôi giày anh ta để trong nhà, bởi anh ta thường ở lại đó qua đêm.”
“Cô còn tìm thấy gì khác trong nhà nữa không?”
“Có. Dùng một chất hóa học tên là Luminoll, chúng tôi tìm thấy các vết máu trong phòng tắm.”
Jacob viết vài chữ trên tập giấy rồi đưa qua tôi.
Thuốc tẩy + Luminol = dương tính giả với máu.
“Và cô đã nhận được cuộc gọi 911 từ điện thoại di động của nạn nhân phải không?” Helen hỏi.
“Đúng. Sáng sớm ngày 18-01, chúng tôi đã trả lời một cuộc gọi từ một cống nước cách nhà Jess Ogilvy khoảng 200 mét, và đã tìm thấy thi thể cô ấy.”
“Tư thế của thi thể thế nào?”
“Cô ấy ngồi dựa lưng vào tường xi măng, hai tay vòng quanh đùi. Cô ấy mặc đủ áo quần trên người.”
“Còn gì khác đáng chú ý về thi thể được tìm thấy lúc đó hay không?”
“Có,” Marcy trả lời. “Nạn nhân được gói trong một tấm mền thêu tay rất đặc biệt.”
“Đây có phải là tấm mền cô tìm thấy trên người nạn nhân ngày hôm đó hay không?” công tố viên vừa hỏi vừa đưa ra một tấm mền vải đủ sắc cầu vồng bị hoen ố bởi những vết nâu đậm của máu khô.
“Chính là nó,” Marcy nói, và khi nó được đưa vào làm chứng cứ, tôi có thể nghe thấy tiếng Emma thở dài.
Helen cảm ơn nhân chứng của mình, rồi đến phiên tôi đứng lên.
“Cô đã làm việc ở đội điều tra hiện trường bao lâu rồi?”
“Bốn năm,” Marcy nói.
“Không lâu đến thế đâu.”
Cô ta nhíu mày. “Anh làm luật sư bao lâu rồi?”
“Cô đã từng thấy nhiều thi thể ở các hiện trường vụ án phải không?”
“Không may là, không nhiều bằng những đồng nghiệp ở Nashua và Boston,” Marcy nói. “Nhưng đủ để tôi biết mình đang làm gì.”
“Cô đã nói là cô tìm thấy một dấu vân tay trong nhà của Jess Ogilvy, trong bếp, và nó là dấu vân tay của Jacob.”
“Đúng.”
“Cô có thể nói rằng sự tồn tại của dấu vân tay đó xác định Jacob là hung thủ giết người?”
“Không. Nó chỉ xác định cậu ta có mặt ở hiện trường vụ án.”
“Có thể là Jacob đã để lại dấu vân tay đó vào một thời điểm nào đó khác?”
“Đúng.”
“Cô cũng tìm thấy dấu giày của Mark Maguire bên dưới khung cửa sổ kính đã bị đục và cắt,” tôi hỏi tiếp. “Có đúng thế không?”
“Đúng.”
“Cô đã tìm thấy dấu giày của Jacob bên ngoài nhà phải không?”
“Không,” Marcy trả lời.
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi hy vọng các bạn biết tôi đang làm gì, tôi suy nghĩ, và hướng về Jacob. “Và máu trong phòng tắm, cô có thể xác định được máu đó là của nạn nhân không?”
“Không. Chúng tôi đã thử kiểm nghiệm ADN nhưng kết quả không rõ ràng. Có các vết thuốc tẩy trên sàn, và thuốc tẩy thường làm thay đổi kết quả kiểm nghiệm ADN.”
“Cô Allston, khi xịt Luminol lên thuốc tẩy, nó cũng cho cô kết quả dương tính phải không?”
“Phải, thỉnh thoảng.”
“Vậy vết máu cô đã tìm thấy có thể là vết thuốc tẩy.”
“Có thể là thế,” cô thừa nhận.
“Và vết được cho là máu trong phòng tắm có thể chỉ là sản phẩm khi Jess lau chùi sàn gạch bằng Clorox?”
“Hoặc,” Marcy nói, “thân chủ của anh đã lau máu trên sàn bằng Clorox, sau khi cậu ta giết cô ấy.”
Tôi rụt người lại ngay lập tức. “Cô Allston, cô có thể đưa ra rất nhiều thông tin từ tư thế chết của nạn nhân, có phải không?”
“Phải.”
“Có điều gì gây ấn tượng với cô về thi thể của Jess Ogilvy khi được tìm thấy không?”
Marcy ngập ngừng. “Cô ấy không bị bỏ mặc. Có người đã dành thời gian để đỡ cô ấy ngồi dậy, quấn chăn cho cô ấy, thay vì bỏ mặc cô ấy.”
“Một người nào đó quan tâm đến cô ấy?”
“Phản đối,” Helen cắt ngang, và như tôi dự tính, thẩm phán đã chấp thuận.
“Cô có biết thân chủ của tôi không, cô Allston?”
“Thật sự là có.”
“Như thế nào?”
“Cậu ấy là dân nghiện hiện trường vụ án. Cậu ấy đã đến vài hiện trường tôi đang làm việc, và bắt đầu cho chúng tôi những lời khuyên mà chúng tôi không muốn hoặc không cần.”
“Có bao giờ cô để cậu ấy giúp cô điều tra một hiện trường vụ án chưa?”
“Hoàn toàn không. Nhưng khá rõ ràng là cậu ấy đam mê mấy chuyện đó.” Marcy lắc đầu. “Chỉ có hai loại người xuất hiện tại hiện trường vụ án, hoặc là kẻ giết người hàng loạt đến xem tác phẩm của mình, hoặc là những người điên nghĩ rằng công việc của cảnh sát cũng hệt như trong phim và muốn góp một tay phá án.”
Tuyệt vời. Giờ cô ấy đã khiến bồi thẩm đoàn phải nghĩ xem Jacob thuộc loại nào. Tôi quyết định dừng lại ngang đây là vừa. “Không hỏi gì thêm,” tôi nói, và Helen liền đứng dậy thay phiên.
“Cô Allston, Jacob Hunt đã xuất hiện ở cống nước khi cô tiến hành kiểm tra thi thể?”
“Không,” cô nói. “Chúng tôi hoàn toàn không thấy cậu ta xuất hiện.”
Helen nhún vai. “Tôi đoán là lần này, chẳng có gì để cho cậu ta phá án nữa rồi.”