← Quay lại trang sách

- 11 - Oliver

Tôi biết thế nào Jacob cũng gặp rắc rối khi những quyển sổ đó bị đem ra làm chứng cứ. Tôi đâu muốn một thứ tương đương với nhật ký của mình bị đem ra đọc trước mặt bồi thẩm đoàn. Tôi thì chẳng bao giờ viết nhật ký, và cũng không đời nào ghi lại chứng cứ của một vụ giết người vào nhật ký đâu. Tôi đã lường trước chuyện Jacob bắt đầu lắc lư người nhè nhẹ khi Helen đưa những quyển sổ ra làm chứng cứ. Tôi có thể thấy cột sống cậu ấy cứng đờ, thở nặng nề, và mắt hầu như không chớp.

Khi Jacob cúi người tới, tôi nhìn qua Emma. Nào, bà ra hiệu, và tôi thấy Jacob chuồi một mảnh giấy vào bàn tay tôi.

Khốn * * * *, trên tờ giấy viết thế.

Tôi phải mất một hồi mới nhận ra cậu ấy vừa đưa tôi một lời nhắn, hệt như lúc cậu ấy bảo mình cần khoảng nghỉ giác quan.

“Thưa thám phán,” tôi đứng dậy. “Chúng tôi xin phép tạm nghỉ.”

“Ta vừa tạm nghỉ mà, anh Bond,” thẩm phán Cuttings nói, rồi ông nhìn xuống khuôn một bừng đỏ của Jacob. “Năm phút,” ông tuyên bố.

Tôi và Emma đi hai bên, đưa Jacob vội vã lên phòng nghỉ giác quan. “Cứ kìm nén nó thêm ba mươi giây nữa thôi,” Emma dỗ dành. “Mười bước nữa. Chín… tám…”

Jacob bước vào phòng và quay lại nhìn chúng tôi. “Chúa ơi!” cậu ấy kêu lên, với một nụ cười rạng rờ. “Chẳng phải quá tuyệt sao?”

Tôi chết trân nhìn Jacob.

“Ý tôi là, đấy là toàn bộ mục đích chuyện này. Cuối cùng họ cũng hiểu ra. Tôi đã dựng một hiện trường vụ án và cảnh sát đã tìm ra toàn bộ sự việc, kể cả trò đánh lạc hướng.” Cậu ấy lấy ngón tay dí vào ngực tôi. “Anh,” Jacob nói, “đang làm tuyệt lắm.”

Sau lưng tôi, Emma bật khóc.

Tôi không quay lại nhìn bà. Tôi không thể. “Tôi sẽ cứu vãn chuyện này,” tôi nói.

Khi đứng lên chất vấn ngược thám tử Matson, tôi bỗng nghĩ có lẽ chúng tôi nên thi nổi nóng thì hơn. Ông ta nhìn về phía Emma mắt vẫn còn đỏ hoe, rồi nhíu mày nhìn tôi như thể bà thành ra như thế là do tôi vậy. Và thế càng khiến tôi muốn vùi dập ông ta hơn nữa.

“Thám tử, lần đầu tiên ông gặp Jacob ở nhà cậu ấy,” tôi bắt đầu, “cậu ấy đã trích lời thoại phim Kẻ hủy diệt để nói chuyện với ông, phải chứ?”

“Phải.”

“Và lần thứ hai ông gặp Jacob… cậu ấy đã gợi ý cho ông rất nhiều phương pháp xét nghiệm mà ông có thể làm trên chiếc balô đó, phải không?”

“Phải.”

“Bao nhiêu?”

“Vài phương pháp.”

Tôi cầm tập giấy trước mặt Jacob. “Cậu ấy có gợi ý ông xét nghiệm ADN trên dây balô không?”

“Có.”

“Và xét nghiệm AP trên quần lót trong balô.”

“Có lẽ là có.”

“Luminol?”

“Có vẻ đúng là vậy.”

“Còn xét nghiệm ninhydrin trên tấm thiệp bên trong?”

“Nghe này, tôi không nhớ hết, nhưng có lẽ đúng là thế.”

“Sự thật là, Jacob dường như biết rõ công việc của ông còn hơn ông nữa đấy.”

Ông thám tử nhíu mày. “Chắc chắn cậu ta biết rõ về hiện trường vụ án hơn tôi.”

“Những quyển sổ ông tìm thấy, ông đã đọc hết chúng chưa?”

“Rồi.”

“Một trăm mười lăm quyển sổ kia viết gì?”

“Những tóm tắt của các tập phim CrimeBusters.”

“Ông có biết CrimeBusters là gì không?”

“Tôi nghĩ họa chăng anh sống trong hang mới không biết,” ông ta nói. “Đấy là một chương trình truyền hình về công việc của cảnh sát, và có lẽ giờ nó đã được phát sóng trên Sao Hỏa rồi cũng nên.”

“Ông đã bao giờ xem nó chưa?”

Ông ta cười. “Tôi cố gắng không xem. Nó không đúng thực tế.”

“Vậy những vụ án đó không phải là tội ác thật sự.”

“Không.”

“Vậy thì có công tâm khi nói rằng 116 quyển sổ mà ông tịch thu ở phòng của Jacob, đều là những mô tả về các hiện trường vụ án hư cấu?”

“Đúng,” Matson nói, “nhưng tôi không nghĩ hiện trường mà cậu ta viết trong quyển thứ 116 hoàn toàn là hư cấu đâu.”

“Làm sao ông biết?” Tôi bước thêm vài bước về phía ông ta. “Sự thật là, truyền thông đã ồ ạt đưa tin về việc Jess Ogilvy mất tích trước khi ông có quyển sổ này, có phải không?”

“Phải.”

“Tên cô ấy xuất hiện trên báo, và bố mẹ cô ấy đã ngỏ lời nhờ cậy mọi người giúp phá án?”

“Phải.”

“Ông đã làm chứng rằng Jacob từng xuất hiện tại các hiện trường vụ án và muốn giúp cảnh sát một tay, phải thế không?”

“Phải, nhưng…”

“Cậu ấy có từng cung cấp cho ông những thông tin khiến ông phải kinh ngạc chưa?”

Matson ngập ngừng, “Có.”

“Nạn nhân lại là một người quen, có thể Jacob không dùng quyển sổ đó để huênh hoang về vụ giết người… mà như từng làm với mọi tập phim CrimeBusters, cậu ấy đang dùng quyển sổ để giúp phá án, chẳng phải có khả năng này sao?”

Tôi quay về phía bồi thẩm đoàn trước khi ông ta kịp trả lời. “Không hỏi gì thêm,” tôi nói.

Bên bàn công tố viên, Helen liền đứng dậy. “Thám tử Matson,” cô ta nói, “ông có thể đọc dòng chữ ở cuối trang đầu quyển sổ được không?”

“Nó viết rằng ĐÃ PHÁ ÁN: TÔI, 24 phút.”

“Còn dòng chữ cuối trang sáu?”

“ĐÃ PHÁ ÁN: HỌ, 55 phút… Làm tốt lắm!”

Cô ta bước về phía Matson, “ông có hiểu những dòng đó ngụ ý gì không?”

“Jacob đã giải thích cho tôi, vào lần đầu tiên tôi thấy cậu ta viết sổ.” Cậu ta ghi lại xem mình có phá được vụ án trong phim trước các thám tử của CrimeBusters không, và mất thời gian bao lâu để phá án.”

“Thám tử,” Helen nói, “ông có thể đọc dòng cuối của trang 14 có tựa đề là “Ở nhà cô ấy,” mà ông vừa đọc cho chúng tôi nghe hay không?”

Matson nhìn xuống trang sổ. “Nó viết rằng ĐÃ PHÁ ÁN: TÔI.”

“Còn điều gì đáng chú ý trong dòng đó nữa không?”

Matson nhìn về phía bồi thẩm đoàn. “Những chữ còn lại được gạch chân. Viết là Mười lần.”