- 12 - Theo
Trong bữa tối, chỉ mình tôi thấy anh trai tôi trộm con dao.
Lúc đầu tôi chẳng nói gì. Nhưng tôi thấy quá rõ cái cách anh dừng lại khi đang ăn dở món cơm vàng và trứng tráng để cạo hạt bắp khỏi cùi, rồi đẩy nhẹ con dao về cạnh bàn cho nó nhẹ nhàng rơi vào đùi anh.
Mẹ tôi cứ than vãn về phiên tòa, về máy pha cà phê ở tòa chỉ cho ra cà phê lạnh, về bộ nào Jacob phải mặc vào sáng mai, về chuyện biện hộ. Tôi không nghĩ trong chúng tôi có ai lắng nghe mẹ nói không nữa, bởi Jacob đang cố gắng không cử động vai khi nhón tay giấu con dao vào trong khăn ăn, còn tôi thì cố theo dõi từng chuyển động của anh.
Khi anh bắt đầu đứng dậy khỏi bàn, và mẹ tôi khiến anh giật mình vì một cơn ho dữ dội, tôi chắc chắn thế nào anh cũng bị bại lộ chuyện trộm dao. Nhưng thay vào đó, mẹ chỉ nói, “Chẳng phải con quên gì sao?”
“Cho con xin phép?” Jacob lí nhí, rồi một phút sau anh vét sạch đĩa và lên lầu.
“Mẹ chẳng biết có chuyện gì nữa,” mẹ bảo tôi. “Anh con hầu như chẳng ăn gì.”
Tôi tống số đồ ăn còn lại trên đĩa vào miệng rồi ngồm ngoàm xin phép. Tôi vội vã lên lầu, nhưng Jacob không có trong phòng, cửa phòng tắm cũng đang mở. Hệt như anh tan biến vào không khí vậy.
Tôi đi về phòng mình, đột nhiên, tôi bị tóm lấy đẩy dựa lưng vào tường, với một con dao kề ngay cổ họng.
Được rồi, tôi phải thừa nhận là khá thảm não, khi đây không phải lần đầu tiên tôi rơi vào cảnh ngộ này với anh trai mình. Tôi làm những gì tôi thấy sẽ thành công. Tôi cắn cổ tay anh.
Bạn sẽ nghĩ anh ấy đã lường trước chuyện đó, nhưng không đâu. Thế là con dao rơi xuống sàn, rồi tôi cho Jacob một đấm vào bụng. Anh gập người xuống, rên rỉ.
“Anh đang làm cái quái gì thế?” Tôi hét lên.
“Thực tập.”
Tôi với tay lấy con dao rồi cho vào hộc bàn mình, cái hộc tôi luôn khóa để giữ những thứ tôi không muốn cho Jacob lấy. “Thực tập giết người à?” Tôi nói. “Anh điên thật rồi. Và chính vì thế mà anh sẽ bị kết tội.”
“Anh không định làm hại em đâu.” Jacob nặng nề ngồi xuống giường tôi. “Hôm nay có người nhìn anh lạ lắm.”
“Em nghĩ có rất nhiều người trong phòng xử án nhìn anh lạ đấy.”
“Nhưng có một gã theo anh vào tận phòng vệ sinh. Anh phải có cách tự bảo vệ mình.”
“Phải rồi. Mà anh nghĩ sẽ có chuyện gì khi anh bước vào phòng xử án và máy dò kim loại bắt đầu réo lên? Rồi đám nhà báo ngu ngốc sẽ chứng kiến anh lôi một con dao cắt thịt ra khỏi vớ hả?”
Anh cau mày. Đây là một trong những âm mưu ngu ngốc kiểu Asperger của anh, những chuyện chẳng bao giờ anh nghĩ cho trót. Hệt như lúc anh gọi 911 tố giác mẹ tôi cách đây hai tháng vậy. Tôi dám cá chắc là Jacob thấy kế hoạch của mình quá hoàn hào. Nhưng với toàn bộ thế giới, thì không.
“Nếu có chuyện với anh thì sao?” Jacob hỏi. “Nếu anh hành động và suy nghĩ như anh bây giờ là bởi anh cứ bị bỏ mặc suốt thì sao? Nếu anh có bạn, có lẽ anh sẽ không làm những chuyện có vẻ quái lạ trong mắt mọi người khác. Nó hệt như loài vi khuẩn chỉ phát triển trong chân không vậy. Có lẽ chẳng có thứ gọi là hội chứng Asperger đâu. Có lẽ tất cả những chuyện này xảy ra khi em không thể hòa hợp được mà thôi.”
“Đừng nói thế với luật sư của anh. Ngay lúc này, anh ta rất cần chứng Asperger để tìm một lối thoát đấy.” Tôi nhìn xuống tay Jacob. Anh bị tôi cắn sâu, thường thì đã chảy máu rồi. Mẹ tôi từng phải lấy băng cá nhân bọc kín các ngón tay Jacob trước khi cho anh đến trường. Có lần tôi nghe hai đứa con gái gọi anh là Xác ướp.
“Này Jacob,” tôi nói khẽ. “Em sẽ nói với anh một chuyện không ai biết.”
Anh liền đập tay lên đùi. “Một bí mật?”
“Phải. Nhưng anh không được kể cho mẹ.”
Tôi muốn kể cho anh nghe. Tôi muốn kể cho ai đó từ rất lâu rồi. Nhưng có lẽ Jacob nói đúng, khi thiếu vắng không gian trên đời, những thứ bị vứt bỏ cứ thế lớn dần lên và ngày càng không khó để nhận ra. Chuyện đó chực sẵn nơi cổ tôi, chuyện đó lan tỏa khắp căn phòng. Và đột nhiên, tôi bật khóc như con nít, tôi lấy tay áo lau mắt và cố vờ như anh trai mình không phải ra tòa, anh trai mình không phải vào tù, và đây không phải là nghiệp chướng tôi phải trả vì đủ chuyện xấu tôi đã làm và đủ suy nghĩ xấu tôi từng có.
“Em đã ở đó,” tôi òa lên. “Em đã ở đó vào ngày Jess chết.”
Jacob không nhìn tôi, và có lẽ thế tôi đỡ đau hơn. Anh đập tay nhanh hơn chút nữa, rồi đưa bàn tay lên cổ. “Anh biết,” Jacob nói.
Tôi tròn mắt. “Anh biết sao?”
“Tất nhiên là anh biết. Anh đã thấy dấu chân của em.” Anh nhìn chằm chằm qua vai tôi. “Vì thế anh phải làm chuyện đó.”
Chúa ơi. Cô ấy đã bảo Jacob là tôi đã nhìn trộm cô ấy trần truồng, và cô ấy sẽ đi báo cảnh sát, rồi anh khiến cô ấy phải im miệng. Tôi khóc nức nở, không kịp lấy hơi để thở. “Em xin lỗi.”
Jacob không chạm vào vai tôi, không ôm hay an ủi tôi như cách mẹ thường làm, như cách bất kỳ con người nào khác sẽ làm. Jacob cứ phe phẩy những ngón tay, rồi anh nói Anh xin lỗi, anh xin lỗi, hệt như tôi vừa nói vậy, vang dội như âm nhạc, như tiếng mưa rơi trên lon sắt vậy.
Đấy là tính vần điệu, một phần của chứng Asperger. Khi Jacob còn nhỏ, anh thường lặp lại những câu tôi hỏi, rồi ném lại những câu đó vào mặt tôi thay vì trả lời. Mẹ tôi bảo chuyện này cũng giống như kiểu dẫn lời thoại trong phim, là sự kích động trong ngôn ngữ. Đấy là cách Jacob cảm nhận lời lẽ trong miệng mình khi anh chẳng có gì để trả lời người khác.
Nhưng tôi đang giả vờ như những tiếng đều đều như máy của anh cũng là lời van xin tôi tha thứ.