- 13 - Jacob
Hôm trở về từ tòa án, thay vì xem CrimeBusters, tôi lại chọn một video khác. Đấy là đoạn phim nhà tôi, lúc tôi còn nhỏ, chỉ mới một tuổi. Hẳn đó là dịp sinh nhật tôi, bởi tôi thấy có bánh, tôi thì đang vỗ tay và cười, bi bô những tiếng như mẹ, bố và sữa. Mỗi lần có ai đó gọi Jacob là tôi ngước lên nhìn thẳng vào máy quay.
Tôi trông bình thường.
Bố mẹ tôi hạnh phúc. Bố tôi có đó, và lại không có trong bất kỳ video nào có Theo. Mẹ tôi không có những vết nhăn dưới mắt như bây giờ. Hầu như ai cũng quay phim nhà mình để ghi lại những gì họ muốn nhớ, chứ không phải một khoảnh khắc họ muốn quên đi.
Nhưng video này lại không thế. Đột nhiên, thay vì vọc tay vào bánh và cười nhe mấy chiếc răng mới nhú, tôi lại thấy mình đang nhảy trước máy giặt, xem áo quần quay vòng vòng trong đó. Rồi lại là tôi đang nằm trước tivi, nhưng thay vì xem truyền hình, tôi lại xếp những mẩu Lego nối đuôi nhau thành một hàng dọc. Trong video không còn bố tôi nữa, thay vào đó là những người tôi không quen, một bà với mái tóc vàng quăn, mặc chiếc áo len có hình con mèo, đang ngồi trên sàn với tôi và xoay đầu tôi để tôi tập trung vào một câu đố mà bà đưa ra. Một bà mắt xanh sáng đang nói chuyện với tôi, nếu các bạn có thể xem đó là nói chuyện.
Bà mắt xanh: Jacob, cháu có thích đi rạp xiếc không?
Tôi: Có.
Bà mắt xanh: Cháu thích xem gì ở rạp xiếc?
Tôi: (Không trả lời)
Bà mắt xanh: Nói đi, ở rạp xiếc, cháu muốn xem…
Tôi: Cháu muốn xem chú hề.
Bà mắt xanh (cho tôi một viên M&M): Cô thích chú hề.
Cháu có thích đi rạp xiếc không?
Tôi: Có, cháu muốn xem chú hề.
Bà mắt xanh (cho tôi một viên M&M): Jacob, giỏi lắm.
Tôi: (cho viên M&M vào miệng)
Đây là những đoạn phim mẹ tôi lưu giữ làm bằng chứng cho thấy giờ tôi là một đứa trẻ khác hẳn so với lúc mẹ bắt đầu cố gắng thay đổi mọi chuyện. Tôi không biết mẹ nghĩ gì khi quay lại những chuyện này. Chắc chắn mẹ không muốn ngồi đó và xem đi xem lại chúng, một thứ chẳng khác nào cái tát vào mặt mẹ. Có lẽ mẹ muốn giữ chúng với hy vọng đến ngày nào đó một giám đốc hãng dược sẽ bất ngờ ghé nhà tôi ăn tối, xem đoạn băng, và viết cho mẹ một ngân phiếu đền bù.
Tôi đang xem thì xuất hiện một đoạn phim trắng chỉ có âm thanh ù ù khiến tôi phải bịt tai lại, rồi tiếp theo là một đoạn video mới. Đoạn này tình cờ ghi đè lên đoạn phim trẻ em tự kỷ xứng đáng đoạt giải Oscar của tôi, và đây là lúc tôi lớn hơn nhiều rồi. Đoạn phim này chỉ mới quay hồi năm ngoái, lúc tôi sẵn sàng đi dự dạ hội trường.
Jess đã quay đoạn này. Chiều hôm ấy cô đến để có thể xem thành quả cuối cùng của quá trình chuẩn bị vất vả của cả hai chúng tôi. Tôi có thể nghe thấy giọng Jess. Jacob, cô ấy nói, vì Chúa, lại gần cô bé đi. Cô bé không cắn cậu đâu. Đoạn video lắc lư như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy, và tôi lại nghe thấy tiếng của Jess, Ôi trời, tôi tệ chuyện này quá đi.
Mẹ tôi thì đang cầm máy ảnh và chụp cho tôi một tấm với cô bạn hôm đó. Cô ấy tên là Amanda, học cùng trường với tôi. Cô mặc một bộ váy màu cam, và chính vì thế mà tôi không chịu đứng gần cô ấy, dù cho tôi thường làm theo ý Jess.
Trên tivi, như thể tôi đang xem một chương trình Nỗ lực Hết mình và Jacob không phải là tôi mà chỉ là một nhân vật trong phim thôi. Người nhắm chặt mắt khi mẹ tôi cố chụp ảnh ở bãi cỏ trước nhà không thật sự là tôi. Người đưa Amanda ra xe rồi ngồi vào ghế sau theo thói quen không thật sự là tôi. Ôi không, có tiếng mẹ tôi nói, rồi Jess bắt đầu cười. Ta hoàn toàn quên mất chuyện này.
Đột nhiên máy quay xoay ngược lại, và hiện lên cận cảnh khuôn mặt trái xoan của Jess. Xin chào thế giới! cô nói và làm bộ nuốt chửng máy quay. Cô đang cười.
Rồi một vạch đỏ chạy dọc màn hình như tấm rèm, và đột nhiên tôi trở lại thành đứa nhóc ba tuổi đang lắp miếng lắp ráp màu xanh lá lên trên miếng màu xanh dương, rồi trên miếng màu vàng, theo lời trị liêu viên bảo tôi. Jacob! Giỏi lắm! Bà ấy nói, rồi đẩy chiếc xe tải đồ chơi về phía tôi như một phần thưởng. Tôi lật ngửa nó và lấy tay xoay xoay bốn chiếc bánh.
Tôi muốn Jess xuất hiện lại trên màn hình.
“Tôi ước giá tôi biết cách rời bỏ cô,” tôi thì thầm.
Đột nhiên, ngực tôi như thắt lại, hệt như những lúc tôi đang đứng chung với đám nhóc ở trường và nhận ra rằng mình là người duy nhất không hiểu được ý câu chuyện cười. Hoặc tôi chính là câu chuyện đó.
Tôi bắt đầu nghĩ có lẽ mình đã làm chuyện gì đó sai lầm rồi. Thật sự sai lầm.
Bởi không biết làm cách nào để cứu vãn nó, tôi cầm lấy điều khiển và tua đoạn băng lại từ đầu, từ thời điểm tôi không có gì khác mọi người.