- 14 - Emma
Gửi Dì Em,
Làm sao để một chàng trai chú ý đến cháu? Cháu không biết cách tán tỉnh, và có quá nhiều cô gái khác xinh đẹp và thông minh hơn cháu. Nhưng cháu đau lắm khi chẳng bao giờ được ai để ý, có lẽ cháu nên thay đổi con người mình. Cháu có thể làm gì đây?
Kẻ lạc lối ở Bennington
Gửi Kẻ lạc lối,
Cháu không cần phải là bất kỳ ai ngoại trừ con người cháu. Cháu chỉ cần khiến một anh chàng ngoái lại nhìn cháu thôi. Để làm thế, có hai cách tiếp cận.
1. Đừng chờ đợi nữa, hãy là người mở đầu và đến nói chuyện với cậu ấy đi. Hỏi thử xem cậu ấy có đáp số cho bài tập toán về nhà của cháu không. Bảo là cậu ấy trình diễn rất tuyệt trong cuộc thi tài năng của trường.
2. Bắt đầu trần truồng đi quanh trường.
Nhưng tùy cháu chọn lựa thôi.
Thân mến,
Dì Em
Thường khi không ngủ được, tôi khoác áo len ngoài bộ pyjamas và ra ngồi ở bậc cửa, cố hình dung một cuộc sống như tôi mong ước.
Henry và tôi, cùng Jacob, sẽ chờ thư nhập học từ trường đại học. Và khi Jacob chọn được trường rồi, chúng tôi sẽ mở một chai champagne và cho nó uống một ly để ăn mừng. Theo sẽ không thu mình trong phòng, cố hết sức để vờ như nó không thuộc về gia đình này. Thay vào đó, nó sẽ ngồi ở bàn bếp, giải ô chữ trong những tờ nhật báo. “Ba ký tự,” nó nói và đọc các gợi ý. “Đem lại hy vọng.” Và chúng ta đều nghĩ câu trả lời là BỤT? Nhưng các gợi ý tiếp theo là “Bầu trời? Arkansas?” - và Jacob lại là người có đáp án đúng. USO.
Các cậu bé của tôi sẽ được vinh danh ở trường suốt. Và mọi người sẽ đều hướng mắt về phía tôi mỗi khi tôi đi siêu thị, không phải bởi tôi là mẹ của một đứa trẻ tự kỷ, hay tệ hơn là một kẻ giết người, nhưng là bởi họ ước ao được may mắn như tôi.
Tôi không tin vào tính thương thân trách phận. Tôi nghĩ chỉ có những người quá rảnh rỗi mới làm thế. Thay vì mơ một phép lạ, bạn phải học cách tạo phép lạ cho mình. Nhưng vũ trụ có một cách để trừng phạt những bí mật sâu kín nhất của bạn, và tôi càng yêu thương Jacob bao nhiêu, càng để Jacob là ngôi sao sáng nhất trong thiên hà của mình, thì tôi càng có những khoảnh khắc thinh lặng tưởng tượng con người trong mơ của mình, con người mà tôi đã đánh mất khi lao mình vào cuộc sống nuôi dạy một đứa con tự kỷ.
Phải cẩn thận với những ước mơ của mình.
Cứ hình dung một cuộc sống không có Jacob, rồi nó sẽ thành hiện thực đấy.
Hôm nay tôi nghe phiên làm chứng. Và đúng như lời Oliver, vẫn chưa đến lượt bị đơn chúng tôi. Nhưng tôi nhìn những khuôn mặt của bồi thẩm đoàn khi họ tròn mắt nhìn Jacob, và tôi thấy những biểu cảm mà tôi từng chứng kiến hàng ngàn lần rồi. Sự xa cách của họ, một nhận thức thầm kín trong họ nghĩ rằng đứa trẻ này có vấn đề thật rồi.
Bởi nó không tương tác theo cách giống họ.
Bởi nó không đau buồn theo cách giống họ.
Bởi nó không di chuyển nói năng theo cách giống họ.
Tôi đã đấu tranh hết sức để cho Jacob theo chương trình học chung ở trường, không phải chỉ để nó có thể thấy cách những đứa trẻ khác cư xử, mà còn bởi những đứa trẻ khác cần phải thấy nó và biết rằng sự khác biệt không đồng nghĩa với xấu xa. Nhưng nói thật, tôi không thể nói rằng các bạn học của nó hiểu được bài học đó. Chúng đẩy Jacob ra bờ miệng vực khi giao tiếp với nhau, rồi lại trắng trợn đổ hết lỗi lên đầu nó.
Và sau mọi nỗ lực để cho nó theo học ở một trường bình thường, giờ nó lại ở trong một phòng xử án với đầy những thiết bị cho nhu cầu đặc biệt của nó. Cơ hội duy nhất để nó thoát tội lại nằm ở chứng tự kỷ của nó. Ngay lúc này, nhất quyết rằng nó hệt như mọi người khác, sẽ là một bản án đóng đinh sẵn vào nó.
Sau nhiều năm tôi tránh lấy chứng Asperger để biện bạch cho Jacob, thì bây giờ cái chứng đó lại là cơ hội duy nhất của nó.
Và đột nhiên, tôi chạy, chạy như để cứu mạng sống mình.
Đã 2:00 sáng, tiệm pizza tối câm, tấm biển Đóng cửa gắn trên cửa kính, nhưng trong ô cửa sổ trên lầu vẫn còn ánh đèn. Tôi mở cánh cửa của chiếc cầu thang hẹp dẫn lên văn phòng luật sư, leo từng bậc, rồi gõ cửa.
Oliver ra mở cửa, anh mặc quần nỉ và áo thun cũ kĩ với hình một nhân vật có cánh tay gấu đã phai màu. Và dưới ống gấu là dòng chữ, ỦNG HỘ TU CHÍNH ÁN THỨ HAI. Mắt Oliver đỏ ngầu, và trên tay dính vài vết mực. “Emma,” anh hỏi. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
“Không,” tôi nói, băng qua anh và đi vào phòng. Có vài thùng hàng trên sàn, và bên cạnh là một chai Mountain Dew hai lít đã cạn. Thor đang ngủ gối cằm trên cái chai xanh lá đó. “Không, mọi chuyện không ổn.” Tôi quay qua Oliver, giọng run run. “Giờ là hai giờ sáng. Tôi đang mặc bộ đồ ngủ. Tôi vừa chạy đến đây…”
“Bà chạy đến đây?”
“… và con trai tôi sắp vào tù. Nên Oliver à, không, mọi chuyện không ổn chút nào.”
“Jacob sẽ được trắng…”
“Oliver,” tôi nói. “Nói tôi nghe sự thật đi.”
Anh gạt đống giấy tờ trên ghế bành rồi nặng nề ngồi xuống. “Bà biết vì sao tôi thức đến hai giờ sáng không? Tôi đang cố viết bài lập luận mở đầu của mình. Bà muốn nghe đến giờ này tôi đã soạn được gì không?” Oliver đưa tờ giấy đang cầm trong tay lên. “Thưa các vị, Jacob Hunt là…” Anh dừng đọc.
“Là gì?”
“Tôi không biết,” Oliver nói. Anh vày vò tờ giấy và tôi biết anh vừa nghĩ đến cơn bộc phát của Jacob, hệt như tôi đang nghĩ đây. “Tôi không biết nữa. Jacob Hunt đã dây vào một luật sư đáng ra nên ở yên trong trại đóng móng ngựa cả đời cho rồi. Chuyện là thế đấy. Đáng ra tôi không nên đồng ý làm luật sư cho bà. Tôi không nên đến đồn cảnh sát lúc đó. Tôi nên chỉ cho bà một người nào đó có thể biện hộ hình sự ngay cả khi mơ ngủ, thay vì vờ vịt rằng một kẻ tập sự như tôi có chút cơ hội để thắng vụ này.”
“Nếu đây là cách để anh khiến tôi thấy khá hơn, thì anh làm hơi quá rồi đấy,” tôi bảo.
“Tôi đã bảo bà là tôi làm hỏng chuyện hết rồi.”
“Vậy là, ít nhất thì giờ anh đang thành thật.” Tôi ngồi xuống cạnh Oliver trên ghế bành.
“Bà muốn thành thật sao?” Oliver nói. “Tôi chẳng biết bồi thẩm đoàn có chịu nghe bên bị đơn không nữa. Tôi sợ. Sợ thua, sợ thẩm phán cười vào mặt tôi và đuổi tôi ra khỏi tòa vì tội giả danh luật sư.”
“Suốt thời gian qua, tôi luôn sợ,” tôi thừa nhận với Oliver. “Ai cũng nghĩ tôi là một người mẹ không bao giờ bỏ cuộc, nghĩ tôi sẽ lôi Jacob khỏi ngưỡng cửa địa ngục hàng trăm lần nếu tôi phải làm thế. Nhưng có những sáng thức dậy, tôi chỉ muốn trùm kín chăn và nằm im trên giường.”
“Sáng nào tôi cũng làm thế cả,” Oliver nói, và tôi ngập ngừng một nụ cười nửa vời.
Chúng tôi ngồi dựa lưng vào ghế. Ánh đèn xanh của ngọn đèn đường khiến chúng tôi trông như hai bóng ma. Chúng tôi không còn ở thế giới này nữa, chỉ lảng vảng bên rìa cuộc đời mà thôi.
“Anh muốn nghe một chuyện thật sự buồn không?” Tôi thì thầm. “Anh là bạn thân nhất của tôi.”
“Bà nói đúng. Chuyện đó buồn thật.” Oliver cười.
“Ý của tôi không phải vậy.”
“Ta vẫn đang chơi trò Thú tội à?” anh hỏi. “Còn chơi phải không?”
Anh cúi người về phía tôi, đan mấy ngón tay qua tóc tôi. “Tôi nghĩ bà thật đẹp,” Oliver nói. “Cả tâm hồn lẫn cơ thể.”
Anh xích lại gần thêm, thở nhẹ, nhắm mắt lại, trước khi mái tóc anh chạm vào má tôi. Tôi đang có cảm giác đó, như đang sốc vậy.
Tôi không gạt nó đi. Tôi không muốn gạt nó đi.
“Tôi… tôi không biết phải nói gì,” tôi ấp úng.
Oliver mở mắt ra. “Trong mọi thị trấn trên toàn thế giới có biết bao nhiêu quán rượu, vậy mà cô ấy đã đến với tôi, anh dẫn lại một lời thoại. Anh chậm rãi tiến tới, để tôi không biết đang có chuyện gì, rồi hôn tôi.
Tôi phải ở bên Jacob, theo quy định của tòa. Tôi đã vi phạm luật rồi. Thêm một lần vi phạm nữa thì sao chứ?
Răng anh chạm vào môi tôi. Miệng anh có vị như đường vậy. “Kẹo dẻo,” anh thì thầm vào tai tôi. “Thói xấu lớn nhất của tôi. Sau chuyện này.”
Tôi đưa tay luồn vào tóc anh. Mái tóc dày, vàng óng, và hoang dại. “Oliver,” tôi thở gấp khi anh luồn tay vào trong áo tôi. Những ngón tay anh lướt trên xương sườn tôi. “Tôi khá chắc anh không được ngủ với thân chủ của mình.”
“Bà không phải là thân chủ của tôi,” anh nói. “Và tôi không thấy hứng thú với Jacob.” Anh luồn tay vào sau lưng chiếc áo len, và tôi thấy người mình như bừng cháy. Tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng có ai đối xử với tôi như một báu vật nữa.
Không hiểu sao chúng tôi đều nằm soài trên đi văng. Đầu tôi ngả sang một bên, và môi anh kề trên ngực tôi. Bỗng tôi thấy Thor đang chống chân nhìn trân trối. “Chú chó…”
Oliver ngẩng đầu lên. “Chúa ơi,” anh nói, và đứng dậy, cắp lấy Thor như trái bóng trong tay. “Mày ồn ào không đúng lúc rồi.” Anh mở cửa tủ, rắc một đống Xương-Sữa lên chiếc gối trong đó, rồi thả Thor vào, đóng cửa lại.
Khi anh quay lại, tôi đang lấy hơi. Chiếc áo của anh đã nằm trên đi văng từ lúc nào rồi. Đôi vai rộng, vòng eo gọn, và mồ hôi đang chảy trên người anh. Anh có vẻ đẹp của tuổi trẻ, một vẻ đẹp trời phú mà không cần phải nỗ lực gì.
Còn tôi thì ngược lại. Tôi đang nằm trên đi văng trong một căn phòng bừa bộn, với một chú chó đang ghen ngồi trong tủ, cùng những tàn nhang, vết nhăn và thừa đến phải 10 cân…
“Đừng,” Oliver nhẹ nhàng nói khi tôi gài lại chiếc áo len. Anh ngồi xuống đi văng cạnh tôi. “Nếu không tôi phải giết Thor mất thôi.”
“Oliver, anh có thể có bất kỳ cô gái nào anh muốn. Bất kỳ cô nào trạc tuổi anh.”
“Bà biết rượu mới là gì không? Là nước nho thôi. Phải lâu năm mới trở thành rượu. Có những thứ đáng để ta chờ đợi.”
“Lập luận đó sẽ thuyết phục hơn nếu không nói ra từ miệng một người vừa uống sạch một máng Mountain Dew..”
Oliver cúi xuống hôn tôi. “Im nào, Emma,” anh nói như ra lệnh, và đưa tay lần vào khe áo len của tôi.
“Chờ đợi là mãi mãi.” Miệng tôi vuột ra những lời nói trầm lắng như phát ra từ xa xăm.
“Là bởi,” Oliver nói, “bà đã chờ đợi tôi rồi.” Anh lại kéo áo tôi ra và hôn vào ức tôi. “Emma. Mọi chuyện ổn cả chứ?” anh hỏi lần thứ hai trong đêm nay.
Nhưng lần này, câu trả lời của tôi là có.
Tôi phải vứt bỏ chiếc giường cỡ lớn của mình đi thôi. Thật nản lòng khủng khiếp khi sáng nào cũng chỉ phải dọn một bên giường, bởi bên kia luôn còn nguyên vẹn. Trong lúc ngủ và trong cả cuộc hôn nhân của tôi, tôi chưa bao giờ vượt qua lằn ranh đó, để lấn qua phía của Henry. Tôi để nó cho anh, và cho bất kỳ ai sẽ thế chỗ anh.
Hóa ra chỗ đó lại là của Theo, lúc nó sợ không ngủ được vì sấm chớp. Hay là cho Jacob những lúc nó bệnh và tôi muốn túc trực bên nó suốt đêm. Tôi tự nhủ là dù gì tôi cũng thích có thêm không gian lúc ngủ. Tự nhủ là tôi xứng đáng được duỗi người ra nếu tôi muốn, dù cho lúc ngủ tôi luôn cuộn mình như con tôm ở một bên giường.
Tôi cho là vì thế mà tôi thấy quá tuyệt vời khi ánh nắng hồng ban sáng len vào tấm chăn mà Oliver đã đắp lên hai chúng tôi trong đêm và tôi nhận ra anh đang nằm cuộn tròn bên tôi, hệt như một dấu phẩy, đầu gối anh kề người tôi và cánh tay ôm chặt thắt lưng tôi.
Tôi quay người, nhưng thay vì để tôi đi, Oliver lại ôm chặt hơn nữa. “Mấy giờ rồi?” anh mơ màng.
“Năm giờ rưỡi.”
Tôi quay người trong vòng tay Oliver, mặt đối mặt anh. Râu lún phún trên má và cằm anh. “Oliver, nghe này.”
Anh mở mắt rồi khép lại ngay. “Không.”
“Không, anh không định nghe à? Hay là không, anh không phải là Oliver?”
“Tôi không định nghe đâu,” anh trả lời. “Chuyện này không phải là sai lầm, cũng không phải tình một đêm, một đêm quá tuyệt vời. Và nếu bà cứ cố cãi nhau với tôi về chuyện này, tôi sẽ bắt bà đọc lại bản hợp đồng bà đã ký, trong đó viết rõ là thù lao bao gồm cả phục vụ tình dục cho luật sư đấy.”
“Tôi định bảo anh nhớ ghé qua nhà tôi ăn sáng,” tôi lạnh lùng nói.
Oliver chớp mắt. “Ồ.”
“Hôm nay là thứ Năm. Ngày Màu Nâu. Bánh vòng không gluten nhé?”
“Tôi muốn ăn hết cơ,” anh nói rồi đỏ bừng mặt. “Nhưng tôi cho là tối qua tôi đã nói rõ rồi.”
Tôi thường thức dậy mỗi sáng và nằm trên giường thêm 30 giây, khoảng thời gian ngắn ngủi cho những giấc mơ của mình, trước khi nhớ ra tôi phải ra khỏi giường và làm bữa sáng đúng màu hôm đó, và tôi tự hỏi chúng tôi có qua nổi hôm đó mà không gặp phải chuyện gì bất ngờ hay những vấn đề giao tiếp phức tạp khiến Jacob lên cơn không. Tôi có ba mươi giây để nghĩ về một tương lai tôi có thể dự tính, chứ không phải sợ hãi nó.
Tôi vòng tay quanh cổ Oliver và hôn anh. Dù biết rằng trong bốn tiếng rưỡi nữa, phiên tòa này sẽ lại bắt đầu, dù cho biết rằng tôi phải vội vã về nhà trước khi Jacob nhận ra tôi mất tích, dù cho biết rằng tôi đã xáo tung mọi thứ bằng việc tôi vừa làm đêm qua… Nhưng tôi đã tìm ra một cách để kéo ba mươi giây đó thành một khoảnh khắc dài và êm dịu.
Ba ký tự: một nơi đem lại hy vọng.
Vui.
Anh.
Vâng.
Nếu chuyện này đã xảy ra… thì, bất kỳ chuyện gì cũng có thể.
Anh đặt tay lên vai tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi ra. “Bà biết tôi đau lòng biết bao khi phải từ chối,” Oliver nói, “nhưng tôi còn phải viết một bài lập luận mở đầu, và mẹ của thân chủ tôi khó tính vô cùng đấy.”
“Không đùa được đâu,” tôi nói.
Anh ngồi dậy và lấy áo lót của tôi đang gối dưới đầu, giúp tôi mặc nó vào. “Chuyện này khiến tôi như sắp mất đi niềm vui vậy,” anh nói.
Cả hai chúng tôi mặc áo quần xong, Oliver thả Thor khỏi buồng giam của nó và cài dây vào cổ nó, ngỏ ý muốn đưa tôi đi một đoạn về nhà. Vào giờ này, chỉ có hai chúng tôi trên đường. “Tôi thấy mình như con điên vậy,” tôi nói, nhìn xuống đôi dép bệt và bộ đồ ngủ.
“Bà trông như sinh viên vậy.”
Tôi tròn mắt. “Anh đúng là tay nói dối như cuội.”
“Ý bà muốn nói là giống luật sư phải không?”
“Có gì khác nhau đâu?”
Tôi dừng bước và nhìn lên anh. “Chuyện này,” tôi nói, “không được, trước mặt Jacob.”
Oliver không vờ như chưa hiểu ý tôi. Anh cứ bước, kéo Thor theo sau. “Được.”
Chúng tôi tạm biệt nhau ở công viên trượt ván và tôi nhanh chóng cúi đầu bước đi để tránh cơn gió lạnh, và cả những ánh mắt từ các chiếc xe chạy ngang qua. Thỉnh thoảng, trong lòng tôi nở một nụ cười, và vươn lên cả đôi môi. Càng gần đến nhà, tôi lại càng thấy cảm giác đó thật không thích hợp cho tôi. Như thể tôi đang ngoại tình vậy, như thể tôi đã cả gan làm một con người khác thay vì làm người mẹ như tôi đáng phải làm.
Đến 6:15 sáng, tôi đã bước vào con đường nhà mình, thấy yên lòng hơn. Jacob đặt đồng hồ báo thức lúc 6:30, nó sẽ chẳng biết gì đâu.
Nhưng đến gần nhà, tôi thấy có ánh đèn, và tim tôi đập loạn xạ. Tôi bắt đầu chạy, hoang mang, hốt hoảng. Nếu có chuyện gì xảy ra với Jacob lúc nửa đêm thì sao? Tôi quá ngu ngốc khi đã bỏ mặc nó? Tôi đã không để lại lời nhắn, cũng chẳng mang điện thoại. Và khi mở toang cánh cửa vào nhà, tôi gần như đổ quỵ vì trên vai nặng trĩu hoang mang không biết đã có chuyện gì xảy ra với nó rồi.
Jacob đang đứng ở bàn bếp, đã tự làm xong bữa sáng cho nó. Trên bàn có hai chiếc đĩa. “Mẹ,” Jacob kêu lên, hào hứng, “mẹ không bao giờ đoán được có ai trong nhà mình đâu.”
Trước khi kịp nghĩ ra được gì, tôi đã nghe tiếng xả nước trong toilet, tiếng vòi rửa, và bước chân của vị khách đó tiến vào bếp với một nụ cười gượng gạo.
“Henry?”