← Quay lại trang sách

VỤ 10: LƯỚI TRỜI LỒNG LỘNG -PHẦN X - 1 - Emma

Vào ngày 19 tháng 11 năm 1986, Helle Crafts, một tiếp viên hãng hàng không Pan Am ở Connecticut đã mất tích. Không lâu sau, cảnh sát tình nghi chồng cô là thủ phạm. Richard Crafts khai báo rằng anh ta không ra khỏi nhà vào ngày 19-11, nhưng thẻ tín dụng cho thấy anh ta đã mua một chiếc giường vào ngày hôm đó. Không lâu trước khi vợ anh ta biến mất, Richard còn mua một tủ lạnh cỡ lớn và thuê một máy nghiền gỗ.

Khi một nhân chứng cho biết đã thấy một máy nghiền gỗ gần Sông Housatonic, cảnh sát đã đến khám xét nhà Richard. Họ tìm thấy máu trên ga giường, và mẫu này khớp với máu của Helle. Người ta còn tìm thấy một lá thư gởi cho Helle ở gần Housatonicm, và thợ lặn đã trục vớt lên một chiếc cưa và thước cắt còn dính tóc và da người. Dựa vào đó, cảnh sát đã tổ chức cuộc tìm kiếm chứng cứ quy mô lớn.

Và đây là những thứ họ tìm thấy.

2660 sợi tóc.

Một móng tay.

Một móng chân.

Một chiếc răng.

Năm cục máu.

(Một móng tay tìm thấy trong chiếc U-Haul mà Richard thuê có lớp sơn trùng khớp với sơn móng tay trong phòng tắm của Helle, nhưng nó đã bị loại khi ra tòa bởi thiếu lệnh khám xét.)

Với các chứng cứ này, vào năm 1989, Richard Crafts bị kết án là có tội sát hại vợ mình và chịu 99 năm tù.

Vụ này đã khiến danh tiếng của Tiến sĩ Henry Lee nổi như cồn. Cứ giao cho ông, một anh hùng pháp y, bạn có thể phá được một vụ giết người… ngay cả khi không có thi thể.

* 10 - Emma

Trong thoáng chốc, tôi chắc chắn mình đang gặp ảo giác. Không thể nào chồng cũ của tôi đang đứng trong căn bếp nhà tôi, đang tiến tới hôn ngượng nghịu lên má tôi.

“Anh làm gì ở đây?” Tôi cao giọng.

Anh nhìn qua Jacob đang rót sữa chocolate đậu nành vào ly. “Anh muốn làm một chuyện đúng đắn một lần trong đời thôi mà,” Henry nói.

Tôi khoanh tay lại. “Đừng tâng bốc mình như thế, Henry. Chuyện này không liên quan đến Jacob cho bằng mặc cảm tội lỗi của anh đâu.”

“Ồ,” anh nói. “Đã có gì đó thay đổi rồi.”

“Thế là sao?”

“Chẳng ai chấp nhận nỗ lực nuôi dạy con cái được như em đâu. Hẳn em phải có một tiêu chuẩn vàng, và nếu không, em sẽ dẹp hết tất cả những người khác để bảo đảm được thế.”

“Khá là hài hước khi em nghe được câu này từ miệng một người đã bao năm không thèm gặp mặt con đấy.”

“Ba năm, sáu tháng, bốn ngày,” Jacob nói. Tôi quên mất nó vẫn còn ở đây. “Ta đã đi ăn tối ở Boston bởi mẹ ghé qua đó có công chuyện. Mẹ ăn thịt bò thăn, và mẹ bảo đầu bếp làm lại bởi nó còn hơi sống.”

Henry và tôi nhìn nhau. “Jacob,” tôi nói, “sao con không lên lầu và tắm trước đi?”

“Còn chuyện ăn sáng…”

“Con có thể ăn khi tắm xong mà.”

Jacob vội vã lên lầu, để lại tôi một mình với Henry. “Anh đùa em đấy à,” tôi giận dữ nói. “Anh nghĩ là anh cứ thế xuất hiện ở đây như bạch mã hoàng tử và cứu vãn tình thế sao?”

“Dựa trên việc anh là người viết ngân phiếu cho luật sư,” Henry nói, “anh có quyền bảo đảm anh ta đang làm tốt công việc của mình.”

Và tất nhiên, lời đó khiến tôi nghĩ về Oliver. Và về tất cả những chuyện ngoài luồng chúng tôi đã làm.

“Nghe này,” Henry nói, từng tiếng thoát ra khỏi miệng anh như tuyết rũ trên cành cây. “Emma, anh không đến đây để gây thêm khó khăn cho em. Anh đến để giúp đỡ.”

“Anh không cứ thế làm bố của chúng chỉ khi cái lương tâm ngu ngốc của anh đột nhiên muốn ngóc đầu lên. Hoặc anh làm một người bố 24/7 hoặc chẳng là cái gì hết.”

“Sao em không hỏi bọn trẻ xem chúng muốn anh ở đây hay đi?”

“Phải rồi. Hệt như ném cho chúng một trò chơi điện tử mới toanh. Anh đúng là món đồ mới đấy, Henry.”

Anh khẽ cười. “Anh không thể nhớ có bao giờ anh bị khép vào loại như thế.”

Có tiếng rung khi Theo bước trên cầu thang xuống, “Ồ, bố ở đây,” nó nói. “Quái lạ.”

“Nhờ con đấy,” Henry trả lời. “Sau khi con đi cả quãng đường đến gặp bố, bố nhận ra là bố không thể ngồi yên ở nhà và vờ như không có chuyện gì.”

Theo cười sặc sụa. “Tại sao lại không? Con làm thế suốt mà.”

“Em không nghe mấy thứ vớ vẩn này đâu,” tôi nói, đi vòng vào bếp. “Ta phải đến tòa án trước 9:30.”

“Anh sẽ đi cùng,” Henry nói. “Để hỗ trợ về tinh thần.”

“Em vô cùng biết ơn anh,” tôi lạnh lùng nói. “Em không biết làm sao em sống nổi nếu không có anh ở đây. Mà khoan, em đã qua được năm ngàn ngày không có anh rồi mà.”

Theo len vào giữa hai chúng tôi và mở tủ lạnh. Nó lôi ra một bịch nước nho và uống thẳng không cần rót ra ly. “Vãi thần linh. Nhà mình đúng là gia đình hạnh phúc.” Nó liếc nhìn lên khi nghe tiếng nước ở tầng trên ngừng chảy. “Đến lượt con tắm,” nó nói rồi lao ngược ngay lên lầu.

Tôi thả mình xuống ghế. “Giờ chuyện này thế nào? Anh ngồi trong phòng xử án và tỏ vẻ quan tâm trong khi gia đình thật của anh đang đợi bên ngoài cửa thoát hiểm?”

“Thế không công bằng đâu, Emma.”

“Chẳng có gì là công bằng cả.”

“Anh ở đây bao lâu tùy anh. Meg hiểu là anh phải có trách nhiệm với Jacob.”

“Phải. Trách nhiệm đấy. Nhưng không hiểu sao cô ấy quên khuấy chuyện mời nó đến California nắng ấm để gặp các cô em gái…”

“Jacob đâu chịu lên máy bay, em biết mà.”

“Vậy kế hoạch của anh là cứ thế bước chân vào cuộc đời nó, rồi cứ thế bước ra khi phiên tòa kết thúc sao?”

“Anh không có kế hoạch…”

“Rồi sau đó thì sao?”

“Vì thế anh mới đến đây.” Anh bước lại gần tôi. “Nếu… nếu chuyện tồi tệ nhất xảy ra, và Jacob không về nhà… thì, anh biết em sẽ ở đó cho nó nương tựa,” Henry nói. “Nhưng anh nghĩ em cũng cần ai đó để nương tựa mà.”

Hàng trăm suy nghĩ chạy qua đầu tôi, hầu hết đều đặt vấn đề vì sao giờ tôi phải tin Henry khi anh đã từng bỏ rơi tôi. Nhưng rồi tôi lắc đầu. “Jacob sẽ về nhà,” tôi nói.

“Emma, em phải…”

Tôi đưa bàn tay lên, như có thể chặn đứng bất kỳ lời lẽ nào nữa sẽ tuôn ra từ miệng anh. “Anh tự làm bữa sáng đi. Em cần thay đồ.”

Tôi để Henry ngồi trong bếp, còn tôi lên lầu. Tôi có thể nghe thấy tiếng Theo hát trong phòng tắm. Tôi ngồi xuống giường, thu tay giữa hai đầu gối.

Lúc Jacob và Theo còn nhỏ, chúng tôi đã đặt ra luật nhà. Tôi viết luật lên tấm gương phòng tắm khi chúng đang giỡn nhau trong bồn, để khi ra khỏi bồn, chúng sẽ thấy bộ luật xuất hiện như phép lạ, những giới răn cho một đứa con nít và người anh tự kỷ của nó, những luật không được phép phá vỡ.

1. Dọn sạch đống bày bừa của mình.

2. Nói thật.

3. Đánh răng hai lần mỗi ngày.

4. Không trễ học.

5. Chăm sóc anh em của mình, nó là người duy nhất con có.

Có một đêm, Jacob hỏi xem tôi có theo những luật đó không, và tôi bảo có. Nhưng nó chỉ ra rằng, Mẹ đâu có anh em trai.

Vậy thì mẹ sẽ chăm sóc cho con, tôi bảo.

Nhưng tôi đã không làm được thế.

Hôm nay sẽ đến phiên Oliver đứng lên biện hộ trước tòa, và có lẽ là cả ngày mai ngày mốt nữa. Anh sẽ cố hết sức để làm một việc mà tôi đã thử và đã thất bại trong mười tám năm qua: khiến những người lạ hiểu con trai tôi. Khiến cho họ cảm thông với một đứa trẻ không thể tự cảm thông với chính mình.

Khi Theo tắm xong, tôi bước vào phòng tắm. Trong phòng còn đầy hơi nước nóng phủ mờ tấm gương. Tôi không thể thấy nước mắt đang chảy trên khuôn mặt mình, nhưng thế là tốt nhất. Có lẽ tôi hiểu con trai mình, và có lẽ tôi tin một niềm tin mãnh liệt rằng nó không phải là kẻ giết người. Nhưng rõ ràng khả năng bồi thẩm đoàn cũng nhìn nhận như tôi là quá thấp. Bởi dù tôi có nói gì với Henry, hay với chính mình, thì tôi vẫn biết rằng Jacob sẽ không được về nhà nữa.