← Quay lại trang sách

- 3 - Oliver

Chuyện xảy ra tối qua là kinh nghiệm đáng nhớ nhất trong lịch sử tình trường của tôi, nếu bạn không kể thời gian năm hai đại học của tôi lúc tôi từng có một chuyện tình được đăng trên tạp chí Penthouse. Tất nhiên đó là một câu chuyện tôi bịa ra, còn chuyện tối qua thì đúng là chuyện thật trăm phần trăm.

Tôi đã nghĩ về chuyện đó. Được rồi, tôi thú thật, tôi chỉ nghĩ về chuyện đó mà thôi. Khi Emma và tôi đều thú nhận với nhau những nỗi sợ lớn nhất trong đời, là chúng tôi đã cùng chung một con thuyền rồi. Sự mỏng manh yếu đuối đã thắng được cách biệt tuổi tác. Khi bạn phơi bày hết về tình cảm với người khác, thì sự trần trụi thể xác cũng không còn bao xa nữa.

Sáng nay thức dậy với mái tóc lụa trên cánh tay và thân hình ấm áp đang áp chặt vào người, tôi quyết định rằng dù cho Emma ngủ với tôi vì tuyệt vọng, chán nản hay thậm chí chỉ để khuây khỏa, tôi cũng sẽ không để Emma đi đâu. Tôi đã thăm dò từng mảng cơ thể của người phụ nữ này, và tôi muốn trở lại vùng đất đó cho đến khi nào tôi am tường nó hơn bất kỳ ai đã từng hay sẽ được diễm phúc đặt chân đến.

Thế nghĩa là tôi phải giúp con trai Emma được trắng án, bởi nếu không, bà sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt tôi nữa.

Và vì thế, sáng nay tôi đến tòa với mong muốn cho Jacob một phiên biện hộ tuyệt vời nhất trong lịch sử bang Vermont. Tôi chỉ có một mục đích duy nhất, hoàn toàn tập trung và quyết tâm, cho đến khi thấy bà bước ra từ chiếc xe của một người đàn ông khác.

Chồng cũ của bà.

Ông ta có quyền ở đây, tôi cho là thế, bởi dù gì ông ta cũng là bố của Jacob mà. Nhưng Emma lại khiến tôi tin rằng ông ta không thực sự có phần trong chuyện này.

Tôi không thích cách Henry đỡ vợ cũ khi chúng tôi bước lên những bậc cấp tòa án. Tôi không thích chuyện ông ta đô con hơn tôi. Tôi không thích khi tôi chạm vào tay Emma lúc chuẩn bị đi vào phòng xử án, thì Theo thấy tôi làm thế và nhíu mày, nên ngay lập tức tôi phải vờ như đấy là cái chạm tay tình cờ.

Tôi thật sự không thích chuyện tôi cứ nghĩ suốt về Emma, trong khi đúng ra tôi chỉ được tập trung vào con trai bà mà thôi.

Khi bồi thẩm đoàn bước vào, tôi ngồi xuống cạnh Jacob. Trông cậu ấy như vừa uống hết 60 cốc cà phê vậy. Jacob trông thật khoan khoái, dù đang ngồi với tôi trong bàn bị đơn. Emma ngồi bên phải cậu ấy, và tôi thề tôi có thể cảm nhận sức nóng từ làn da bà dù cho có Jacob chắn giữa hai người chúng tôi.

“Tôi không thích cái này,” Jacob lẩm bẩm.

Cả tôi và cậu đều không thích mà. Tôi nghĩ. “Cậu không thích chuyện gì?”

“Tóc cô ta?”

“Tóc ai cơ?”

“Cô ta,” Jacob nói và chỉ tay về phía Helen Sharp mà không cần nhìn.

Hôm nay công tố viên để tóc xõa quanh mặt. Mái tóc nâu vàng quét trên vai cô ta. Nó thật sự khiến cô ta trông như một người có tấm lòng nhân từ, dù tôi biết chắc là không thể nào như thế. “À,” tôi nói. “Còn có thể tệ hơn mà.”

“Là sao?”

“Nó có thể dài hơn.”

Chuyện này lại khiến tôi nhớ đến Emma tối qua, với mái tóc buông thả xuống lưng. Tôi chưa từng thấy tóc bà như thế, chỉ vì Jacob.

“Đấy là điềm gở,” Jacob nói, và mấy ngón tay bắt đầu mấp máy trên đùi.

“Có vẻ quá nhiều điềm gở quanh đây đấy,” tôi nói và quay sang Emma. “Henry làm gì ở đây?”

Cô lắc đầu. “Sáng nay anh ấy đến lúc tôi ra ngoài chạy bộ,” bà nhấn mạnh và không nhìn vào mắt tôi. Thế là không ai nói gì nữa.

“Phải nói ra sự thật đi,” Jacob nói chắc nịch. Cả Emma và tôi đều ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Jacob có trực giác sắc bén hơn cả hai chúng tôi tưởng sao?

“Tất cả đứng dậy,” viên chấp hành tòa nói, và thẩm phán bước vào.

“Nếu bên biện hộ muốn có lời trình bày mở đầu,” thẩm phán Cuttings nói, “anh có thể bắt đầu.”

Tôi muốn được trình bày mở đầu trước Helen Sharp, để khi bồi thẩm đoàn nhìn những phản ứng của Jacob lúc công tố viên làm việc của cô ta, họ sẽ xem những hành động không thích đáng của cậu ấy là do chứng Asperger chứ không phải bởi cậu ấy là một kẻ giết người chống đối xã hội. Nhưng thẩm phán đã không cho tôi cơ hội đó, nên giờ tôi phải gây được một ấn tượng mạnh gấp đôi.

“Sự thật,” Jacob lại thầm thì bên tai tôi. “Anh sẽ nói với họ những gì đã xảy ra, phải chứ?”

Tôi nhận ra câu ấy đang nói về bồi thẩm đoàn, về vụ sát hại Jess. Và câu hỏi đó quá khó, quá rộng, đến nỗi đột nhiên tôi không biết làm sao để trả lời Jacob mà không nói dối. Tôi ngập ngừng, rồi hít một hơi thật sâu. “Chào. Tên tao là Inigo Montoya,” tôi thì thầm với Jacob. “Mày đã giết bố tao. Chuẩn bị chết đi.”

Tôi biết cậu ấy vẫn còn cười lúc tôi đứng lên hướng về phía bồi thẩm đoàn. “Trong phiên tòa, các luật sư yêu cầu bồi thẩm đoàn nhìn ra những sắc thái tranh sáng tranh tối. Các vị phải nhìn cả hai mặt của vấn đề. Không định kiến bất kỳ điều gì. Và chờ đợi nghe hết mọi chứng cứ rồi mới đưa ra kết luận. Thẩm phán đã yêu cầu các vị như thế, và tôi sẽ yêu cầu các vị làm thế lần nữa vào cuối phiên tòa này.”

Tôi bước về phía bồi thẩm đoàn. “Nhưng Jacob Hunt không biết cách làm thế. Cậu ấy không thể thấy những sắc thái tranh sáng tranh tối. Với cậu ấy, thế giới là hai màu trắng đen. Ví dụ như, nếu các vị bảo Jacob nói rõ trắng đen, cậu ấy sẽ lặp lại hai từ đó với các vị. Một phần của hội chứng Asperger mà Jacob đang mắc, đồng nghĩa với việc cậu ấy không thể hiểu được những ẩn dụ. Với cậu ấy, thế giới luôn theo nghĩa đen.” Tôi ngoái lại nhìn Jacob, vẫn đang cắm mặt xuống bàn. “Hẳn các vị đã để ý thấy suốt phiên tòa ngày hôm qua, Jacob đã không nhìn vào mắt các nhân chứng. Cậu ấy cũng không thể hiện nhiều cảm xúc khi công tố viên đưa ra những cảnh hiện trường kinh hoàng của vụ này. Cậu ấy không thể ngồi nghe lời chứng suốt một thời gian dài, cho nên cần phải có phòng nghỉ ở cuối tòa. Thật sự là, trong phiên tòa này, có nhiều lúc các vị tưởng như Jacob đang hành xử một cách thô lỗ, ấu trĩ, hay thậm chí còn có vẻ là có tội. Nhưng thưa các vị, Jacob không thể ngăn được mình. Những hành vi đó là dấu hiệu đặc trưng của hội chứng Asperger, một rối loạn thần kinh thuộc chứng tự kỷ mà Jacob đã được chẩn đoán đang mắc phải. Những người mắc hội chứng Asperger có thể có IQ bình thường hoặc thậm chí là ngoại hạng, nhưng sẽ có những khiếm khuyết nghiêm trọng về xã hội và kỹ năng giao tiếp. Họ có thể bị ám ảnh bởi các thời gian biểu và quy định, hoặc tập trung tối đa vào một chủ thể nhất định nào đó. Họ không thể hiểu rõ các biểu cảm hay ngôn ngữ cơ thể. Họ nhạy cảm quá mức với ánh sáng, kết cấu vải, mùi vị và âm thanh.

Các vị sẽ nghe lời chứng của các bác sĩ và mẹ của Jacob về những giới hạn của cậu ấy, và biết họ đã cố gắng hết sức để giúp Jacob vượt qua được chúng. Các vị sẽ biết được rằng Jacob vô cùng chắc chắn về nguyên tắc đúng và sai. Trong thế giới của cậu ấy, luật không chỉ quan trọng, mà còn là không thể sai lầm. Và như thế, cậu ấy không hiểu những ngụ ý ẩn sau các luật đó. Cậu ấy không thể nói cho các vị biết hành vi của mình tác động thế nào đến người khác, bởi Jacob không thể đặt mình vào vị trí người khác. Cậu ấy có thể trích dẫn cho các vị mọi lời thoại trong tập 44 của loạt phim CrimeBusters, nhưng không thể nói được vì sao bà mẹ trong cảnh thứ bảy lại buồn rầu, hay nói được cái chết của đứa con tác động thế nào đến người bố trong tập đó. Nếu bạn hỏi Jacob, cậu ấy không thể nào giải thích được những chuyện đó. Không phải bởi cậu ấy không muốn, và không phải bởi cậu ấy chống đối xã hội, nhưng là bởi đơn giản rằng bộ não của cậu ấy không vận hành theo cách đó”.

Tôi bước lại bàn bị đơn và đặt nhẹ tay lên vai Jacob. Ngay lập tức, cậu ấy rụt người lại, đúng như tôi dự đoán, ngay trước mắt toàn thể bồi thẩm đoàn. “Nếu các vị dành chút thời gian với Jacob, có lẽ các vị sẽ nghĩ là có gì đó… khác biệt nơi cậu ấy. Có gì đó các vị không thể hiểu nổi. Cậu ấy có vẻ lập dị, hoặc cá tính… nhưng có lẽ các vị sẽ không nghĩ là cậu ấy điên. Xét cho cùng, cậu ấy có thể trao đổi có lý lẽ với các vị, cậu ấy am tường một vài chủ đề nhất định hơn tôi nhiều. Cậu ấy không chạy loạn lên vì những tiếng nói tưởng tượng, cũng không hành hạ thú vật. Nhưng định nghĩa của điên theo pháp lý, rất khác với những gì chúng ta thường nghĩ mỗi khi nghe đến từ điên. Luật pháp nói rằng, vào thời điểm thực thi hành động đó, do một chứng bệnh hay khiếm khuyết tâm thần nghiêm trọng, bị cáo không thể nhận thức sự sai trái trong hành động của mình. Thế nghĩa là khi một người mắc chứng rối loạn thần kinh như Asperger phạm một tội ác, người đó không phải chịu trách nhiệm theo kiểu như tôi hay các vị phải chịu. Và những lời các vị sẽ nghe từ các nhân chứng sẽ là bằng chứng cho thấy hội chứng Asperger đã khiến Jacob không thể hiểu được rằng hành động của mình có thể gây hại cho người khác. Các vị sẽ nghe biết rằng hội chứng Asperger có thể khiến một người như Jacob có một hứng thú đặc biệt đến mức ám ảnh. Và các vị sẽ thấy rằng hội chứng Asperger làm suy yếu năng lực nhận thức của Jacob khiến cậu ấy không thấy được rằng việc mình đã làm với Jess Ogilvy là sai.”

Tôi nghe thấy có tiếng khóc sau lưng. Từ góc nhìn của mình, tôi có thể thấy cả xấp giấy ghi chú chất đống ở phần bàn của tôi. Jacob đang lắc lư, miệng mím chặt. Sau một phút, cậu ấy bắt đầu viết ghi chú đưa cho Emma nữa.

“Không một ai không thấy cái chết của Jess Ogilvy còn hơn cả bi kịch, và chúng ta phải đồng cảm với gia đình cô ấy. Nhưng đừng làm tăng thêm bi kịch đó bằng cách tạo ra một nạn nhân thứ hai.”

Tôi gật đầu ra dấu đã xong, và trở lại ngồi xuống bàn. Các lời nhắn trên giấy ngắn gọn và đầy giận dữ.

KHÔNG.

ANH PHẢI NÓI CHO HỌ NGHE.

CHUYỆN TÔI LÀM LÀ ĐÚNG.

Tôi nghiêng người qua thân chủ của mình. “Cứ tin tôi đi.”