← Quay lại trang sách

- 8 - Emma

Khi tôi vào phòng Jacob, nó đang gục mặt xuống bàn, ngân nga khẽ nhạc của Bob Marley, và ấn mạnh nét viết trên tập sổ của nó.

1, 1, 2, 3, 5, 8, 13, 21, 34, 55, 89, 144, 233

Tôi lấy cây viết ra khỏi tay nó, và nó xoay ghế quay lại phía tôi. “Anh làm em hứng tình không, em yêu?” nó nói giọng gay gắt.

“Không dẫn thoại nữa,” tôi bảo nó. “Nhất là thoại của Austin Powers. Mẹ biết là con đang buồn.”

“Để tôi nghĩ xem sao. Đáng ra mẹ tôi phải thực tập phần làm chứng với luật sư của tôi, nhưng thay vào đó, bà lại cho lưỡi vào cổ họng anh ta đấy? Phải rồi, chuyện đó khiến tôi hơi buồn.”

Tôi cố nén lại cơn giận đang dâng lên cổ. “Thứ nhất, mẹ hoàn toàn sẵn sàng để ra làm chứng. Và thứ hai, mẹ không định hôn anh ấy. Chỉ là nó cứ thế xảy ra thôi.”

“Những chuyện như thế không cứ thế xảy ra,” Jacob cãi lại. “Mẹ muốn nó xảy ra hoặc không.”

“Được rồi, vậy sau 15 năm cô đơn, mẹ không nghĩ mình còn hấp dẫn với ai nữa rồi.”

“Không phải là ai,” nó nói. “Mà là luật sư của con.”

“Anh ấy hoàn toàn tập trung cho vụ của con mà, Jacob.”

“Con không thèm để tâm đến anh ta. Ý con là, nếu anh ta làm không tốt, con cứ thế đuổi anh ta thôi. Nhưng còn mẹ,” nó hét lên. “Sao mẹ làm chuyện này với con ngay lúc này hả? Mẹ là mẹ con đấy!”

Tôi không nhịn nó nữa. “Người mẹ đã dành cả đời để chăm sóc cho con đấy,” tôi nói. “Người đã yêu thương con đến nỗi sẵn sàng đổi cuộc sống cho con ngay lập tức. Nhưng thế không có nghĩa mẹ không xứng đáng được hạnh phúc.”

“Được, con hy vọng mẹ thật sự hạnh phúc khi con thua phiên tòa này bởi mẹ quá bận rộn với chuyện lăng loàn.”

Và ngay lúc đó, tôi tát nó.

Tôi không biết ai mới là người kinh ngạc vì chuyện này. Cả đời mình, tôi chưa từng đánh Jacob. Nó đưa tay lên che vết đỏ đang loang dần trên má.

“Mẹ xin lỗi. Chúa ơi, Jacob, mẹ xin lỗi.” Tôi gỡ tay nó ra để thấy sai lầm mình đã gây ra cho nó. “Mẹ sẽ lấy đá cho con,” tôi nói, nhưng nó trừng mắt nhìn tôi như người xa lạ.

Vậy nên thay vì xuống bếp, tôi ngồi lên giường và ôm nó vào lòng, hệt như lúc nó còn nhỏ và thế giới quá rộng lớn với nó. Tôi đung đưa người, để nó cũng đung đưa theo.

Dần dần, nó thả lỏng người dựa hẳn vào tôi. “Jacob,” tôi bảo nó. “Mẹ không cố ý làm đau con.” Ngay khi nó gật đầu, tôi liền nhận ra tôi vừa lặp lại đúng những lời Jacob đã nói với tôi về Jess Ogilvy.

Trong suốt bao nhiêu năm Jacob lên cơn, bùng phát, hoảng loạn, tôi đã kiềm chế nó bằng đủ cách, từ ngồi trên người nó, bám chặt nó như đai ốc, nhưng tôi chưa bao giờ đánh nó. Tôi biết những lời phê bình bất thành văn: Bố mẹ tốt thì không đánh đòn. Thưởng thì tốt hơn phạt. Nhưng chỉ cần một phút nản lòng, nhận ra rằng tôi không thể vừa là con người như nó muốn vừa là người như tôi mong muốn, là đã đủ để tôi vung tay rồi.

Đây cũng là chuyện đã xảy ra với Jacob sao?

Tối nay, Oliver đã gọi đến bốn lần, nhưng khi thấy số anh, tôi không nhấc máy. Có lẽ đây là việc đền tội của tôi, cũng có lẽ tôi chẳng biết phải nói gì.

Mới hai giờ sáng, cửa phòng tôi đã bật mở. Tôi ngồi dậy ngay lập tức, nghĩ đó là Jacob. Nhưng người bước vào là Henry. Anh mặc quần pyjamas và áo thun với dòng chữ KHÔNG CÓ NƠI NÀO NHƯ 127.0.0.1.

“Anh thấy phòng em sáng đèn,” anh nói.

“Không ngủ được à?”

Henry lắc đầu. “Còn em?”

“Không.”

Anh chỉ tay xuống cạnh giường. “Được không?”

Tôi trở người chừa chỗ cho anh. Anh ngồi xuống cạnh giường phía tôi nằm, nhưng tôi thấy anh đang nhìn chiếc gối bên cạnh tôi. “Em biết,” tôi nói. “Thế có vẻ hơi kỳ quặc.”

“Không… Chỉ là hiện giờ, anh đang ngủ phía bên trái giường, như em vậy. Và anh không biết vì sao lại thế.”

Tôi ngồi ngả lưng vào tấm đầu giường. “Có nhiều chuyện em không giải đáp được.”

“Anh… không biết chuyện la hét hồi tối là vì việc gì,” Henry tế nhị nói. “Nhưng anh đã nghe rồi.”

“Vâng. Bình thường không như thế đâu.”

“Emma, anh nợ em một lời xin lỗi,” anh nói. “Thứ nhất, vì đã xuất hiện thế này. Ít ra, anh nên hỏi ý em trước. Em có đủ chuyện để lo rồi, không cần phải phiền lòng vì anh thêm nữa. Anh nghĩ là anh thật sự chỉ biết nghĩ cho mình.”

“May là, em thực tập sống với người như thế đủ nhiều rồi.”

“Đấy cũng là chuyện mà anh phải xin lỗi,” Henry nói. “Anh nên ở đây cả những đêm khác, những lúc nó la hét, hay… lên cơn, hay bất kỳ khó khăn gì khi nuôi dạy Jacob. Hôm nay trong tòa, anh đã biết về nó nhiều hơn suốt mười tám năm nó hiện hữu trên đời này. Anh nên ở đây để giúp một tay trong những lúc khó khăn.”

Tôi khẽ cười. “Em cho là hai ta khác nhau. Em ước anh ở đây những lúc vui vẻ kia.” Tôi nhìn về phía hành lang. “Jacob dễ thương, vui tính, và vô cùng thông minh. Và em rất tiếc khi anh không được biết phần đó của nó.”

Anh đưa tay lướt trên tấm mền, và nắm tay tôi. “Emma, em là một người mẹ tốt,” anh nói, và tôi phải ngoảnh mặt đi, bởi câu đó khiến tôi chợt nghĩ về chuyện cãi vã vừa xảy ra với Jacob.

Rồi Henry lại nói. “Nó đã làm việc đó sao?”

Tôi chậm rãi quay lại nhìn anh. “Thế thì sao chứ?”

Tôi chỉ có thể nhớ một lần duy nhất tôi từng nổi giận với Jacob. Đó là lúc nó mười hai tuổi và chẳng biết vào ngày sinh nhật tôi mong có thiệp, có quà, hay thậm chí là một cái ôm, dù cho tôi đã nhiều lần nói bóng gió với nó trước đó cả tuần. Nên một tối nọ, tôi dọn ra bàn nhiều món hơn bình thường, và tuyệt vọng chờ đợi Jacob cảm ơn tôi. “Một chút lòng biết ơn thì sao nào?” Tôi chịu hết nổi rồi. “Một chút công nhận rằng mẹ đã làm được gì đó cho con đi chứ?”

Jacob bối rối, nhìn đĩa của nó, rồi nhìn tôi.

“Mẹ nấu cho con ăn. Mẹ gắp đồ cho con. Mẹ đưa con đến trường rồi về nhà. Con có bao giờ tự hỏi vì sao mẹ làm thế không?”

“Bởi đấy là việc của mẹ?”

“Không, là bởi mẹ thương con, và khi thương ai đó, con làm mọi việc cho họ mà không phàn nàn gì.”

“Nhưng mẹ đang phàn nàn,” nó nói.

Và lúc đó, tôi nhận ra Jacob sẽ không bao giờ hiểu được tình yêu thương là gì. Nó sẽ mua cho tôi một món quà sinh nhật nếu như tôi bảo nó làm vậy, nhưng đấy không phải là món quà từ đáy lòng. Bạn không thể bắt ai đó yêu thương bạn, tình yêu phải xuất phát từ bên trong con người đó, và Jacob lại không vận hành như thế.

Tôi nhớ lúc đó mình đã lao ra khỏi bếp, và ngồi thẫn thờ nơi thềm cửa một hồi lâu dưới ánh trăng, mà đó cũng chẳng thật sự là ánh sáng, nó chỉ là phản chiếu mờ nhạt của mặt trời mà thôi.