- 12 , 13- Jacob
Mẹ đã nói với họ.
Mẹ tôi đã nói cho họ biết sự thật.
Tôi nhìn bồi thẩm đoàn, nhìn từng khuôn mặt đang háo hức của họ, bởi giờ họ phải biết rằng tôi không phải là con quái vật mà tất cả những nhân chứng vừa qua đã vẽ lên như thế. Oliver xen ngang khiến mẹ tôi không thể nói hết lời, nhưng chắc chắn là họ hiểu.
“Hai luật sư, trước khi bắt đầu phần đối chất,” thẩm phán nói, “tôi muốn giải tán sớm, bởi tôi cần xử lý một số việc đã không làm được trong ngày hôm qua. Hai người có ai phản đối việc kết thúc phần làm chứng này, trước khi tôi cho nghỉ tòa hôm nay không?”
Lúc đó, tôi nhìn lên đồng hồ và thấy giờ là 4:00.
Chúng tôi sẽ ra về ngay, thế là tôi sẽ về nhà kịp giờ xem CrimeBusters lúc 4:30.
“Oliver,” tôi nói thầm. “Nói không đi.”
“Không đời nào tôi để những lời cuối cùng của mẹ cậu nằm trong đầu các bồi thẩm suốt dịp cuối tuần đâu,” Oliver bật lại. “Tôi không quan tâm cậu lo chuyện này thế nào, Jacob, nhưng cậu sẽ phải đương đầu với nó đấy.”
“Anh Bond,” thẩm phán nói, “anh có phiền cho chúng tôi tham gia cuộc chuyện trò của anh không?”
“Thân chủ của tôi vừa cho tôi biết rằng cậu ấy thấy nên tiếp tục phiên tòa.”
“Tôi sẵn lòng,” thẩm phán Cuttings nói. “Cô Sharp, đến lượt cô.”
Công tố viên đứng lên. “Bà Hunt, con trai bà đã ở đâu vào chiều ngày 12 tháng 1?”
“Nó đến nhà Jess để học kèm.”
“Lúc về nhà, cậu ta thế nào?”
Mẹ ngập ngừng. “Kích động.”
“Sao bà biết?”
“Nó chạy lên phòng và trốn trong tủ áo quần.”
“Cậu ấy có những hành động tự hủy hoại mình không?”
“Có,” Emma nói. “Nó đập đầu vào tường liên hồi.”
(Nghe chuyện này thật đáng tò mò với tôi. Khi lên cơn, tôi không nhớ rõ mọi chuyện lúc đó lắm.)
“Nhưng bà đã có thể khiến cậu ta bình tĩnh lại phải không?”
“Cuối cùng cũng được.”
“Bà đã dùng cách nào?” công tố viên hỏi.
“Tôi tắt đèn và hát một bài hát nó thích.”
“Có phải là bài ‘Tôi đã bắn Cảnh sát trưởng’ của Bob Marley?”
“Phải.”
(Giờ đã 4:07, và tôi đang đổ mồ hôi rồi. Đổ nhiều đấy.)
“Cậu ta dùng bài hát ‘Tôi đã bắn Cảnh sát trưởng’ như một cách để bình tĩnh lại?” Helen Sharp hỏi.
“Bài hát thực sự chẳng liên quan gì. Chỉ là tình cờ nó thích giai điệu đó, và khi nó còn nhỏ, giai điệu này đã giúp xoa dịu mỗi khi nó lên cơn. Và cứ thế mà chúng tôi dùng bài đó.”
“Chắc chắn nó có liên quan đến sự ám ảnh của cậu ta với tội ác bạo lực, phải vậy không?”
(Tôi không ám ảnh với tội ác bạo lực. Tôi ám ảnh với việc phá án tội ác bạo lực.)
“Jacob không bạo lực,” mẹ tôi nói.
“Không ư? Cậu ấy đang ra tòa vì tội giết người,” Helen Sharp trả lời, “và năm ngoái cậu ấy đã tấn công một cô gái, có phải thế không?”
“Nó đã bị khiêu khích.”
“Bà Hunt, tôi có đây báo cáo của nhân viên trường sau vụ việc đó.” Cô ta đưa báo cáo đó vào làm chứng cứ, rồi đưa cho mẹ tôi. (Giờ đã 4:09 rồi.) “Bà có thể đọc đoạn được bôi màu chứ?”
Mẹ tôi cầm tờ giấy lên. “Một nữ sinh 17 tuổi cho biết Jacob Hunt đã tiến về phía em ấy, xô em vào tủ đồ, và bóp cổ em cho đến khi một thành viên ban giám hiệu dùng sức lôi Jacob ra.”
“Bà cho rằng đây không phải là hành vi bạo lực sao?” Helen Sharp hỏi.
Ngay cả khi rời tòa lúc này, chúng tôi cũng sẽ muộn giờ chiếu CrimeBusters đến 11 phút. “Jacob cảm thấy bị dồn vào góc tường,” mẹ tôi nói.
“Tôi không hỏi bà Jacob cảm thấy gì. Người duy nhất biết Jacob cảm thấy thế nào, chỉ có chính Jacob mà thôi. Tôi đang hỏi bà là bà có xem việc xô một cô gái trẻ vào tủ đồ rồi bóp cổ cô ấy là hành vi bạo lực không?”
“Nạn nhân này,” mẹ tôi nói, giọng đanh lại, “cũng chính là cô gái dễ thương đã bảo là nếu Jacob nói với thầy dạy toán đi chết đi, thì cô ấy sẽ làm bạn với nó.”
Một bà trong bồi thẩm đoàn lắc đầu. Tôi không biết là do những chuyện Mimi đã làm hay do mẹ tôi vừa nói tục.
Có lần trong một tập CrimeBusters được xếp hạng rất cao, chiếu trực tiếp như một show ở Broadway vậy, có một diễn viên phụ làm rơi chiếc búa vào chân và đã nói ra một chữ rất tục, rồi đài truyền hình bị phạt vì chuyện đó. Những người kiểm duyệt đã chèn tiếng bíp thay cho tiếng chửi, nhưng trên YouTube, nó lại được phục hồi nguyên vẹn âm thanh hoành tráng của mình.
Còn 13 phút nữa là CrimeBusters chiếu rồi.
Oliver thúc vai tôi. “Có chuyện gì với cậu thế? Thôi ngay đi. Trông cậu như thằng điên.”
Tôi nhìn xuống xem lại mình. Tôi đang đập tay rất dữ xuống một bên đùi, và tôi không nhận ra mình đang làm thế. Nhưng giờ tôi càng rối trí hơn nữa. Tôi tưởng tôi phải tỏ vẻ điên mà.
“Vậy cô gái này đã có ác ý với Jacob. Tôi nghĩ ta đều đồng ý như thế, phải không?”
“Phải.”
“Nhưng thế không phủ nhận được sự thật là cậu ta đã có hành vi bạo lực với cô ấy.”
“Chuyện nó làm là công bằng,” mẹ tôi trả lời.
“Vậy, bà Hunt, bà đang nói rằng nếu một cô gái trẻ nói gì đó không hay với Jacob hoặc làm tổn thương cậu ta, thì cậu ta hoàn toàn chính đáng khi sử dụng bạo lực với cô ấy sao?”
Mẹ tôi chớp mắt, hệt như mọi lúc mẹ sắp nổi giận thật sự. “Đừng có nhét lời lẽ vào miệng tôi. Tôi đang nói rằng con trai tôi tốt bụng và nhạy cảm, và nó không cố ý làm hại dù chỉ một con ruồi.”
“Bà đã nghe thấy các bằng chứng trong vụ này. Bà có nhận thức rằng Jacob đã cãi nhau với Jess, hai ngày trước khi cô ấy chết không?”
“Đó là chuyện khác…”
“Bà có ở đó không, bà Hunt?”
“Không.”
Ngay lúc này, trên tivi đang chiếu phần quảng cáo cuối cùng của Law &Order: SVU, phim chiếu trước CrimeBusters. Đoạn quảng cáo dài 43 giây, rồi tiếp theo là nhạc vào phim. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu ngâm nga.
“Bà đã nói rằng một trong những hành vi đặc trưng của chứng Asperger là Jacob thấy khó chịu khi ở quanh mình là những người hay những môi trường mà cậu ta không quen biết, phải vậy không?”
“Phải.”
“Và thỉnh thoảng cậu ta cũng tránh né bà?”
“Phải.”
“Có phải cậu ta có những lúc khó diễn tả cảm giác của mình với bà bằng lời nói?”
“Phải.”
Trong một tập CrimeBusters, có một đứa trẻ rơi xuống giếng và khi Rhianna thả người xuống để cứu nó, cô ấy rọi đèn pin và phát hiện một bộ xương người hoàn chỉnh, trên bộ xương có ngọc trai và kim cương, nhưng lại là bộ xương của một người đàn ông. Hóa ra đây là bộ xương của một phụ nữ đã biến mất vào thập niên 1960, và bây giờ bạn biết cô ta hóa ra lại là anh ta.
“Chẳng lẽ bà không đồng ý rằng con trai còn lại của bà, Theo, cũng có những hành vi y hệt như vậy sao? Thật sự là, mọi thiếu niên trên hành tinh này đều như thế, có phải không?”
“Tôi không thật sự…”
“Như thế có khiến Theo bị xem là điên không?”
Đã 4:32, đã 4:32 rồi.
“Ta về được chưa?” Tôi nói, nhưng lời lẽ cứ ríu lại. Tôi thấy mọi người đang chầm chậm chuyển động và cũng đang líu nhíu những lời của họ, rồi tôi đứng dậy để họ thấy tôi.
“Anh Bond, kiểm soát thân chủ của anh,” tôi nghe thấy thế, rồi Oliver nắm tay tôi và lôi tôi xuống.
Môi của cô công tố viên mím vào răng, trông như một nụ cười, nhưng đó không phải một nụ cười. “Bà Hunt, bà là người đã liên lạc với cảnh sát khi thấy tấm mền của Jacob trên bản tin, có phải thế không?”
“Phải,” mẹ tôi nói khẽ.
“Bà làm thế bởi bà tin là con trai mình đã giết Jess Ogilvy, có phải không?”
Mẹ lắc đầu và không trả lời. (Giờ đã 4:34 rồi.)
“Bà Hunt, bà đã nghĩ là con trai mình phạm tội giết người, có phải thế không?” công tố viên nói với giọng đanh lại, như tiếng búa nện thép.
Bà Hunt (4:35)
Trả lời
(không)
câu hỏi.
Đột nhiên gian phòng tĩnh lặng, như khoảng không vô hình, và tôi có thể nghe thấy mọi thứ như đang quay ngược trong đầu.
Kiểm soát thân chủ của anh.
Trông cậu như thằng điên.
Điều khó nghe nhất chính là sự thật.
Tôi nhìn mẹ, nhìn thẳng vào mắt mẹ, và cảm thấy tiếng móng tay cào trên bảng đen đang vang lên trong não tôi, trong ruột tôi. Tôi có thể thấy từng ngăn tim của mẹ, thấy từng khối máu của mẹ, và những suy nghĩ xoắn xít của mẹ.
Trời ơi, Jacob, tôi nghe lại những âm thanh quá khứ. Con đã làm gì thế?
Trước cả khi mẹ nói ra, tôi đã biết mẹ sẽ nói gì, và tôi không thể để mẹ tôi làm thế.
Rồi tôi nhớ những lời của công tố viên: Người duy nhất biết Jacob cảm thấy thế nào, chỉ có chính Jacob mà thôi.
“Dừng lại,” tôi hét bằng hết sức lực.
“Thẩm phán,” Oliver nói, “Tôi nghĩ ta cần nghỉ tòa hôm nay.”
Tôi lại đứng dậy, “Dừng lại!”
Mẹ tôi bật dậy khỏi ghế trên bục nhân chứng. “Jacob, ổn…”
“Thưa thẩm phán, nhân chứng chưa trả lời câu hỏi…”
Tôi lấy hai tay bịt tai lại bởi những lời đó quá lớn, quá ồn, và từng lời dội ầm ầm vào tường vào sàn. Tôi đứng lên ghế, rồi lên bàn, và cuối cùng nhảy vào khoảng giữa trước mặt thẩm phán, nơi mẹ tôi dang tay đợi sẵn.
Nhưng trước khi chạm được vào mẹ, tôi đã nằm trên sàn, một viên chấp hành tòa đè gối lên lưng tôi, bồi thẩm đoàn nháo nhác. Đột nhiên không gian thật im ắm và thanh bình, không còn áp lực nào nữa, rồi tôi nghe một giọng nói quen thuộc.
“Cậu ổn rồi,” thám tử Matson nói. Ông đưa tay ra và giúp tôi đứng dậy.
Có lần ở hội chợ, tôi và Theo đã vào nhà gương. Chúng tôi tách nhau ra, hoặc cũng có thể Theo đã tách tôi ra, rồi tôi thấy mình đang đi vào những bức tường, nhìn quanh những góc phòng không thật sự tồn tại. Cuối cùng, tôi ngồi xuống và nhắm mắt lại. Giờ tôi cũng muốn làm thế, dù cho mọi người đang chằm chằm nhìn tôi. Và cũng hệt như lúc đó, giờ tôi cũng chẳng thấy đường nào để thoát ra.
“Cậu ổn rồi,” thám tử Matson lặp lại, và dẫn đường cho tôi.
* 13- RichHầu như lúc nào cảnh sát tỉnh lẻ can dự vào việc trong địa phận của cảnh sát quận, cũng đều có va chạm nảy lửa. Họ không muốn tôi bảo họ phải làm việc chừng nào, thì tôi cũng không muốn họ làm hỏng một hiện trường vụ án của tôi chừng đó. Nhưng với chuyện Jacob đang làm loạn phòng xử án, có lẽ họ sẵn sàng nhờ cậy cả Vệ binh Quốc gia giúp một tay ấy chứ, nên khi tôi nhảy xuống và nắm tay Jacob, mọi người đều dạt ra, như thể tôi thật sự là anh hùng thời loạn thế.
Cậu ta cứ nhấp nhổm cái đầu lên xuống như thể đang nói chuyện một mình vậy, và một bàn tay cứ vỗ vồ vào đùi, nhưng ít nhất cậu ta không la hét nữa.
Tôi đưa Jacob đến một buồng giam. Cậu ta quay người tránh tôi, tựa vai vào song sắt.
“Cậu ổn chứ?” Tôi hỏi, nhưng cậu ta không trả lời.
Tôi cũng dựa lưng vào song sắt, nên chúng tôi thực sự đang vai kề vai. “Có một gã đã tự sát trong một buồng giam ở Swaton,” tôi nói, như thể chúng tôi đang trò chuyện bình thường vậy. “Cảnh sát đã bắt ông ta cho vào buồng giam để tan cơn say rượu. Ông ta đứng đó, như cậu vậy, nhưng khoanh tay lại. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi cài nút. Máy quay an ninh dõi theo ông ta suốt. Cậu không thể đoán ông ta đã làm cách nào đâu.”
Ban đầu, Jacob không nói gì. Rồi cậu ta quay đầu lại một chút. “Ông ta làm nút thắt bằng cách cột cánh tay áo quanh cổ,” cậu ta trả lời. “Nên qua hình ảnh máy quay, trông như ông ta đang đứng dựa vào song sắt, nhưng thật ra, ông ta đã tự treo cổ rồi.”
Tôi bật cười. “Kinh thật, nhóc. Cậu giỏi thật đấy.”
Jacob xoay người, giáp mặt tôi. “Tôi không được nói chuyện với ông.”
“Có lẽ là không.” Tôi nhìn thẳng Jacob. “Sao cậu lại để tấm mền lại? Cậu thông minh hơn thế mà?”
Jacob ngập ngừng. “Tất nhiên tôi phải để tấm mền lại. Nếu không thì có ai biết được tôi là người dàn dựng mọi chuyện chứ? Ông vẫn còn bỏ sót túi trà.”
Ngay lập tức tôi biết rằng cậu ta đang nói về chứng cứ ở nhà của Jess Ogilvy. “Nó nằm trong bồn rửa. Chúng tôi không tìm được dấu vân tay nào.”
“Jess bị dị ứng với xoài,” Jacob nói. “Và tôi thì ghét cái vị đó.” Cậu ta tỉ mỉ đến hoàn hảo. Không phải là quên xóa chứng cứ, mà cậu ta cố tình để nó lại, để thử chúng tôi. Tôi nhìn Jacob, không biết cậu ta đang cố nói với tôi điều gì.
“Nhưng ngoài cái đó ra,” cậu ta mỉm cười nói, “ông đã làm tốt.”