- 14 - Oliver
Tôi và Helen đang đứng trước thẩm phán Cuttings như hai đứa học sinh ngỗ nghịch. “Anh Bond, tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra lần nữa,” ông nói. “Tôi không quan tâm anh có cần phải tiêm thuốc cho cậu ta không. Hoặc anh kiểm soát thân chủ của mình cho hết phiên tòa này, hoặc tôi sẽ phải cho còng tay cậu ta lại.”
“Thưa thẩm phán,” Helen nói. “Làm sao có được một phiên tòa công bằng khi cứ mười lăm phút ta lại có trình diễn xiếc thú như thế này chứ?”
“Anh biết là cô ấy nói đúng đấy, luật sư à,” thẩm phán quay qua tôi.
“Tôi sẽ đệ đơn kiện vụ này không được thực hiện đúng quy trình,” tôi nói.
“Anh không thể làm thế khi chính thân chủ của anh là người gây rắc rối. Chắc chắn anh biết thế.”
“Vâng,” tôi ấp úng.
“Hai người có kiến nghị gì không, suy nghĩ cho kỹ trước khi đệ lên. Anh Bond, tôi sẽ cho tiếp tục phiên tòa, nhưng tôi phải có lời cảnh cáo trước đã.”
Tôi vội vã ra khỏi phòng trước khi Helen có thể nói thêm gì khiến tôi giận điên thêm nữa. Rồi ngay khi vừa nghĩ mọi chuyện không thể nào tệ hơn, tôi lại thấy ngay Rich Matson đang trò chuyện với thân chủ của mình. “Tôi chỉ ở đây cho cậu ta có bầu bạn, để chờ đến lúc anh tới,” ông ta giải thích.
“Vâng, tôi cá là thế.”
Ông ta phớt lờ tôi, quay qua Jacob. “Này. Chúc may mắn.”
Tôi đợi đến khi không còn nghe tiếng bước chân nữa, liền nói ngay, “Chuyện quái quỷ này là vì cái gì vậy?”
“Chẳng gì cả. Chúng tôi đang nói về các vụ án.”
“Hay thật. Bởi lần cuối cùng hai người ngồi lại nói chuyện, đúng là một ý tưởng tuyệt vời mà.” Tôi khoanh tay lại. “Nghe này Jacob, cậu phải chấn chỉnh lại. Nếu cậu không cư xử phải phép, cậu sẽ vào tù. Chấm hết.”
“Nếu tôi không cư xử sao?” Jacob hỏi. “Kinh!”
“Cậu không thể đủ già để nhớ lời thoại phim World của Wayne được. Và dù gì, tôi cũng không phải là bị cáo. Tôi hoàn toàn nghiêm túc đấy, Jacob. Nếu cậu làm trò như thế một lần nữa, công tố viên sẽ ném cậu vào tù hoặc tuyên bố phiên tòa vô hiệu, và ta phải làm lại chuyện này từ đầu.”
“Anh đã hứa ta sẽ nghỉ tòa lúc bốn giờ đúng mà.”
“Cậu nói đúng. Nhưng trong tòa án, thẩm phán là Chúa, và Chúa muốn nán lại đấy. Nên nếu ta phải ở lại đây đến bốn giờ sáng mai, hay nếu thẩm phán Cuttings tuyên bố ta phải dậy sớm và chơi hockey, tôi cũng không quan tâm. Cậu phải ngồi yên trên cái ghế cạnh tôi và không được nói bất kỳ lời nào.”
“Anh sẽ cho bồi thẩm đoàn biết tại sao tôi làm thế chứ?” Jacob hỏi.
“Tại sao cậu lại làm thế?”
Tôi biết không hỏi thì hơn. Nhưng đến lúc này, tôi không thèm nghĩ về tội khai man nữa. Tôi đang nghĩ rằng Jacob và tôi cần phải thống nhất một lần cho xong. “Bởi tôi không thể bỏ cô ấy,” cậu ta nói, như thể chuyện hiển nhiên vậy.
Tôi há hốc mồm. Cô ấy đã đá cậu? Cậu đã cố hôn cô ấy, và cô ấy vùng vẫy quá mạnh? Cậu có ôm cô ấy quá chặt và vô tình khiến cô ấy nghẹt thở? Trước khi tôi kịp hỏi một trong những câu này, một viên chấp hành tòa đã đi vào khu buồng giam. “Họ sẵn sàng rồi.”
Tôi ra hiệu cho viên chấp hành tòa mở buồng giam. Chúng tôi là những người cuối cùng trong phòng xử án, ngoại trừ thẩm phán và bồi thẩm đoàn. Emma chăm chăm nhìn con trai bà. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Nhưng trước khi tôi kịp trả lời bà thì bồi thẩm đoàn đã ổn định và thẩm phán bước vào. “Luật sư,” ông nói, và ngồi xuống ghế. “Tiến lại đây.” Tôi và Helen tiến lại gần ông. “Anh Bond, anh đã nói chuyện với thân chủ của mình chưa?”
“Rồi, thưa thẩm phán, và sẽ không có chuyện lộn xộn nào nữa đâu.”
“Tôi mừng là thế,” thẩm phán Cuttings nói. “Thế thì anh có thể tiếp tục.” Tôi biết chắc hiện giờ lập luận biện hộ bằng cách chứng minh thân chủ tôi bị điên, đang ngày càng mạnh hơn. Tôi chỉ hy vọng bồi thẩm đoàn hiểu được chuyện này, hiểu rõ như ban ngày mới được. “Bên bị đơn đã xong,” tôi tuyên bố.
“Cái gì?” Jacob nói lớn ngay sau lưng tôi. “Không đâu!”
Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu đếm đến mười, bởi tôi khá chắc rằng giết thân chủ của mình ngay trước một bồi thẩm đoàn không phải là ý hay. Bỗng một máy bay giấy lượn qua vai tôi. Đấy là một lời nhắn của Jacob, tôi mở ra đọc.
TÔI MUỐN NÓI CHUYỆN.
Tôi quay người lại. “Tuyệt đối không.”
“Có vấn đề gì sao, anh Bond?” thẩm phán hỏi.
“Không, thưa thẩm phán,” tôi trả lời và vừa lúc đó tiếng Jacob vang lên, “Có.”
Tôi liền quay ngoắt về phía thẩm phán. “Chúng tôi cần khoảng nghỉ giác quan.”
“Ta chỉ vừa bắt đầu được mười giây thôi!” Helen bác lại.
“Bên bị đơn không còn nhân chứng nào nữa phải không, anh Bond,” thẩm phán Cuttings hỏi. “Hay là còn?”
“Còn,” Jacob nói. “Đến lượt tôi nói. Và nếu tôi muốn lên bục nhân chứng, ông phải để tôi lên.”
“Con không được lên đó,” Emma cương quyết.
“Bà Hunt, bà không có quyền lên tiếng! Ở đây chỉ có một mình tôi biết là ta đang ở trong tòa án pháp luật thôi sao?” Thẩm phán Cuttings gầm lên. “Anh Bond, đưa nhân chứng cuối cùng của anh lên.”
“Tôi muốn tạm nghỉ…”
“Tôi cá là anh muốn thế. Tôi muốn ở Nevis thay vì ở đây, nhưng cả hai chúng ta đều không có được thứ mình muốn đâu,” thẩm phán cắt lời ngay.
Tôi lắc đầu, đưa Jacob bước lên bục nhân chứng. Tôi quá giận nên không thể nhìn nhận cho chuẩn nữa rồi. Jacob sẽ nói ra sự thật, như cậu ấy đã bảo tôi thế, và vậy là tự đào hố chôn mình. Nếu không phải vì những chuyện cậu ta nói, thì cũng là vì cách cậu ấy nói. Bất chấp tất cả mọi chuyện đã xảy ra đến thời điểm này, bất chấp mọi lời chứng, toàn bộ bồi thẩm đoàn sẽ chỉ nhớ về một thằng nhóc lúng túng, nói nhát gừng, cựa quậy không yên, chẳng thể hiện những cảm xúc chính đáng, và không thể nhìn vào mắt họ, tất cả đều là biểu hiện lâu nay của mặc cảm tội lỗi. Dù Jacob nói gì cũng chẳng thành vấn đề, cách cư xử kết tội cậu ấy trước khi cậu ấy mở miệng rồi.
Tôi mở cửa để cậu ấy bước vào bục nhân chứng. “Đây là đám tang của cậu đấy,” tôi thì thầm.
“Không đâu,” Jacob nói. “Đây là phiên tòa của tôi.”
Tôi có thể nói ngay rằng Jacob đã nhận ra chuyện mình đang làm không phải là ý hay. Cậu ấy tuyên thệ trước tòa, và hơi nghẹn giọng. Mắt mở to nhìn quanh khắp phòng xử án.
“Jacob, cho tôi biết sẽ có chuyện gì khi cậu hồi hộp,” tôi nói.
Cậu ấy liếm môi. “Tôi bước đi bằng mũi chân, hoặc nhảy lên. Thỉnh thoảng tôi vỗ đùi, hoặc nói quá nhanh, hoặc cười dù không thấy buồn cười.”
“Giờ cậu có hồi hộp không?”
“Có.”
“Tại sao?”
Jacob mím môi một chút. “Bởi tất cả mọi người đang nhìn tôi.”
“Thế thôi sao?”
“Còn vì ánh đèn quá sáng. Và tôi không biết anh sẽ nói gì tiếp theo.”
Lỗi của ai thế hả? Tôi nghĩ. “Jacob, cậu đã bảo với tòa là cậu muốn nói.”
“Phải.”
“Cậu muốn nói gì với bồi thẩm đoàn?”
Jacob ngập ngừng. “Sự thật.”