- 17 - Emma
Từ cột báo của Dì Em
Gửi Dì Em,
Dì sẽ làm gì nếu mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng thế giới mà gì từng biết sẽ tan thành tro bụi?
Chân thành,
Chim Non Gãy Cánh
Gửi Chim Non,
CỨU!
Thân mến,
Dì Em
Ba ngày trước, bồi thẩm đoàn vẫn còn đang cân nhắc.
Chúng tôi đã thành thông lệ: buổi sáng, Oliver đưa Thor đến nhà tôi ăn sáng. Jacob đưa Thor ra sân chơi bóng ném trong lúc Henry và Theo thưởng thức cà phê. Henry đang dạy Theo ngôn ngữ lập trình C# để nó tự lập trình trò chơi điện tử cho mình, và chắc chắn là Theo mê mẩn chuyện đó. Buổi chiều, tôi và Oliver chơi ô chữ, và nghe những thuật ngữ pháp lý từ chiếc ghế bành, nơi Jacob đang ngồi xem CrimeBusters. Nhà chúng tôi không mở chương trình tin tức hay đọc báo, bởi chúng đều tràn ngập bài nói về Jacob.
Chúng tôi không được phép rời khỏi nhà vì hai lý do. Thứ nhất, Jacob vẫn đang trong tình trạng quản thúc tại gia, và thứ hai, chúng tôi phải ở một nơi có thể đến tòa án trong vòng hai mươi phút, khi bồi thẩm đoàn triệu tập trở lại. Tôi vẫn thấy lạ mỗi khi nhìn đâu đó trong nhà mình lại thấy Henry đang ngồi. Tôi tưởng đến lúc này anh đã ở Thung lũng Silicon rồi, bởi một lý do nào đó chẳng hạn như con gái anh bị bệnh cầu khuẩn hay vợ anh phải đi dự đám tang bà dì, nhưng Henry đã nhất quyết anh sẽ ở đây cho đến khi có phán quyết. Chúng tôi nói chuyện rất khuôn sáo, nhưng ít nhất đấy cũng là nói chuyện. Anh đang bù đắp thời gian đã mất, anh nói thế. Muộn còn hơn không.
Chúng tôi đã trở thành một gia đình. Dù là một gia đình không bình thường, một gia đình quây quần với nhau nhờ bi kịch. Nhưng sau nhiều năm phải cáng đáng hết công việc chăm sóc con cái, giờ tôi sẽ tận dụng những gì tôi có thể có.
Tối muộn, khi bọn trẻ chuẩn bị đi ngủ, tôi và Oliver đưa Thor đi dạo một vòng quanh khối nhà trước khi anh trở về căn hộ trên tiệm pizza. Chúng tôi nói về chú ngựa đã giẫm lên làm gãy mắt cá chân anh. Chúng tôi nói về khao khát làm nhà văn của tôi. Chúng tôi nói về phiên tòa.
Nhưng không bao giờ nói về chúng tôi.
“Nếu bồi thẩm đoàn không đưa ra phán quyết thì sẽ tốt hay xấu đây?”
“Tốt, tôi nghĩ thế. Nó có nghĩa là có người ta không chấp nhận kết án Jacob có tội.”
“Tiếp theo sẽ thế nào?”
“Nếu Jacob bị kết án có tội,” Oliver nói khi Thor cứ vờn quanh chúng tôi, “cậu ấy sẽ vào tù. Tôi không biết nó có phải là nhà tù cậu ấy từng ở hay không. Nếu cậu ấy được phán quyết không có tội vì lý do mất trí, có lẽ thẩm phán sẽ yêu cầu kiểm tra tâm thần lần nữa.”
“Nhưng rồi nó sẽ được về nhà chứ?”
“Tôi không biết,” Oliver thừa nhận. “Chúng ta sẽ nhờ Ava Newcomb và bác sĩ Murano cùng đưa ra một kế hoạch điều trị ngoại trú, nhưng chuyện đó tùy thuộc cả vào thẩm phán Cuttings. Ông ấy có thể cân nhắc chuyện Jacob đã phạm tội giết người và quyết định cách ly cậu ấy khỏi xã hội…”
Oliver từng nói với tôi chuyện này rồi, nhưng dường như tôi cố ý không nhớ. “Trong một bệnh viện tâm thần,” tôi nói cho hết câu của Oliver. Khi chúng tôi đến trước hiên nhà, tôi dừng lại, và Oliver cũng dừng lại, nhét tay vào túi. “Tôi đã đấu tranh cả đời để Jacob được đối xử như những đứa trẻ bình thường trong một trường học bình thường, với chương trình bình thường,” tôi nói, “và giờ cơ hội duy nhất để nó không phải vào tù lại trông cậy cả vào chiêu bài Asperger.”
“Nói thật, tôi không biết sẽ có chuyện gì nữa,” Oliver nói. “Nhưng tốt hơn ta nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Tôi vẫn chưa cho Jacob biết chuyện này.”
Oliver cúi mặt, nhìn xuống đôi giày. “Có lẽ bà nên làm đi cho rồi.”
Linh thật, chúng tôi vừa nói xong thì cửa bật mở và Jacob mặc bộ pyjamas đứng yên trong bóng tối. “Con đang đợi mẹ chúc con ngủ ngon,” nó nói.
“Mẹ sẽ lên ngay.”
Jacob khó chịu nhìn Oliver. “Thế đấy?”
“Thế cái gì cơ?”
“Anh đã hôn tạm biệt mẹ tôi rồi hả?” rồi nó quay đi.
Tôi há hốc mồm. Từ lần cãi nhau với Jacob, tôi và Oliver đã cẩn thận tránh ở gần nhau khi có nó. Nhưng giờ Oliver đang ôm lấy tôi. “Tôi không cần phải hỏi xin lần hai đâu,” anh nói, rồi ép chặt môi vào môi tôi.
Lúc Jacob còn nhỏ, tôi thường vào phòng ngủ của nó lúc nửa đêm và ngồi trên ghế lật cạnh giường để có thể xem nó ngủ. Lúc vô thức, dường như có cây bút màu phép thuật khoác lên cho nó một dung mạo khác hẳn. Tôi không thể nói đôi tay dưới lớp chăn này cũng là đôi tay đã vung vẩy dữ dội lúc ban chiều, khi một cô bé trong công viên leo vào hố cát mà nó đang vui sướng chơi một mình. Tôi không thể nói rằng đôi mắt đang nhắm đó, đã run lên e sợ khi tôi bảo nó nhìn vào mắt tôi. Tôi không thể ngắm nó lúc đang ngủ yên bình thanh thản, mà nghĩ được rằng đây là cậu bé không thể nhớ nổi những từ đơn giản để bảo cô trông trẻ cho nó nước táo thay vì sữa cho bữa trưa.
Lúc Jacob ngủ, mọi thứ đều tan biến, và nó có thể là một đứa trẻ như mọi đứa trẻ khác. Một đứa trẻ bình thường.
Nhưng ngược lại, lúc thức dậy, nó thật khác thường. Và đó đúng là định nghĩa dành cho nó, không bình thường. Khác thường không chỉ có nghĩa là phi thường. Sao Asperger lại không chỉ có một nghĩa chứ?
Bạn có thể nói tôi khác biệt. Tôi sẵn sàng đổi tương lai của mình cho Jacob, sẵn sàng từ bỏ bất kỳ danh vọng tiền tài nào tôi có thể đạt được nếu như thế sẽ cho nó một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi sẵn sàng bỏ hết mọi mối quan hệ, trừ mối quan hệ tôi đã xây dựng với Jacob. Tôi đã có những lựa chọn mà những phụ nữ khác sẽ không chọn. Có thể tôi sẽ là một người mẹ đấu tranh mãnh liệt, mà cũng có thể là một người mẹ cố chấp mà thôi. Nhưng tôi ước gì những lúc tôi đi vào chỗ đông người, mọi người sẽ không lặng lẽ tránh xa tôi như một nam châm phản cực vô hình. Mọi người sẽ không quay qua nhìn nhau và nói, Chúa ơi, cứu tôi, bà ta đến kìa. Mọi người sẽ không giễu cợt sau lưng tôi những khi tôi nói chuyện. Có thể Jacob hành động thật lạ lùng, nhưng nó không bao giờ ác độc.
Đơn giản là nó không tự nhận thức được điều đó thôi.
Giờ tôi đang thả mình trên chiếc ghế mà tôi thường ngồi nhiều năm trước, và lại lặng ngắm Jacob ngủ. Nó không còn là trẻ con nữa. Khuôn mặt nó đã có những đường nét của người lớn, bàn tay cứng cáp và bờ vai rắn chắc. Tôi với tay vuốt tóc đang phủ trên trán nó. Jacob trở người trong cơ mê.
Tôi không biết nếu không có Jacob thì cuộc đời tôi sẽ thế nào, nhưng tôi không muốn biết. Nếu nó không bị tự kỷ, có thể tôi cũng không yêu thương nó hơn bây giờ. Vả nếu nó bị kết tội, có thể tôi cũng không bớt yêu thương nó.
Tôi cúi người xuống, hệt như lúc trước, và hôn lên trán nó. Đấy là cách lâu đời của các bà mẹ khi muốn xem thử con mình có bị sốt, muốn chúc lành, muốn chúc nó ngủ ngon.
Nhưng không hiểu vì sao tôi lại cảm giác như đó là nụ hôn giã biệt?