Chương 35
Tôi dành cả buổi sáng hôm sau vào việc gặp gỡ khách hàng ở Redeemer Mission, tư vấn cho khách hàng với tất cả sự khôn khéo của một luật sư đã bao năm giải quyết những vấn đề cho những người vô gia cư. Không cưỡng được sự cám dỗ, tôi gọi về cho Sofia lúc 11 giờ 15 phút hỏi xem bà ta có nghe được gì từ Mordecai không. Không có gì. Chúng tôi biết là buổi gặp mặt ở Drake & Sweeney sẽ lâu. Nhưng tôi hi vọng là ông sẽ gọi về báo lại là mọi việc đều suôn sẻ. Nhưng không có cái may mắn đó.
Dạo này tôi ngủ rất ít mặc dù sự mất ngủ chẳng liên quan gì đến tình trạng sức khỏe hay sự thiếu tiện nghi.
Sự nóng lòng sốt ruột của tôi về buổi dàn xếp cần phải làm dịu đi bằng một buổi tắm nước nóng thật lâu và một chai rượu. Thần kỉnh của tôi quá căng thẳng.
Thế mà tôi phải đưa ra những lời khuyên cho khách hàng, thật khó có thể tập trung vào vấn đề tem phiếu, phụ cấp nhà ở, và những ông bố lơ là trách nhiệm trợ cấp cho con trong lúc sinh mệnh của tôi đang treo bên kia đầu dây. Tôi ra về vào giờ ăn trưa, sự hiện diện của tôi còn lâu mới quan trọng bằng bữa ăn hàng ngày. Tôi mua hai ổ bánh mì lạt với một chai nước suối và đi theo đường vành đai trong vòng một giờ.
Khi tôi trở về chỗ làm, xe của Mordecai đã đậu ở ngoài. Ông đang ngồi trong phòng làm việc chờ tôi. Tôi khép cửa lại sau lưng.
Cuộc gặp mặt diễn ra trong phòng họp riêng của Arthur Jacobs ở lầu 8, một cái góc linh thiêng của tòa cao ốc mà tôi chưa từng lại gần. Mordecai được tiếp đãi như một thượng khách bởỉ nhân viên tiếp tân và bộ sậu dưới quyền Arthur, áo khoác của ông lập tức có người mang đi, cà phê hảo hạng và bánh nướng nóng hổi ngon lành bày sẵn sàng.
Ông ngồi một mình ở một bên đối diện với Arthur, Rafter, luật sư đại diện cho công ty bị kiện, một luật sư đại diện cho RiverOaks. Tillman Gantry cũng có người đại diện pháp luật nhưng họ không được mời. Nếu đây là một cuộc dàn xếp thì họ không trông mong Gantry đóng góp một xu.
Chỉ có một điểm lạ trong chuyện này là sự xuất hiện của luật sư đại diện cho RiverOaks, nhưng nó vẫn có ý nghĩa. Quyền lợi của nó là mâu thuẫn với quyền lợi của công ty. Mordecai nói là dụng ý sâu xa ở đây rất rõ ràng.
Arthur cầm chịch buổi đàm đạo phía bên kia bàn và Mordecai khó mà tin nổi người đàn ông này đã 80 tuổi. Những sự kiện không chỉ trong kí ức mà còn được ôn lại trên bàn hội đàm. Những vấn đề được phân tích với một trí óc cực kì sắc bén và làm việc không ngừng.
Đầu tiên họ đồng ý với nhau rằng, tất cả những điều nói ra và nhìn thấy hôm nay phải là những điều tuyệt đối bí mật; không một sự thừa nhận nào về trách nhiệm pháp lí trong ngày hôm nay; không một đề nghị hòa giải nào ràng buộc hợp pháp cho đến khi các văn kiện được kí kết.
Arthur bắt đầu nói về các bên bị, đặc biệt là về Drake & Sweeney và RiverOaks đã phải chịu một sức ép bởi vụ kiện, họ đã lo lắng, chao đảo và không thể quen được với việc bị làm nhục đối với trận chiến trên báo chí mà họ bị cuốn vào. Ông nói một cách rất thành thực về những khổ đau phiền não mà công ty yêu quý của ông phải chịu đựng. Mordecai chỉ ngồi nghe, điều mà ông làm thế suốt buổi họp mặt.
Arthur chỉ ra một số người có liên quan đến vấn đề này. Đầu tiên là Braden Chance, và để lộ ra là ông này không còn ở đây nữa. Ông ta không phải tự rút mà bị đuổi cổ. Arthur rất bộc trực trong khi nói về lỗi lầm của Chance. Ông ta là người chịu trách nhiệm về mặt pháp lí cho những vấn đề của RiverOaks. Ông ta biết về vụ đóng cửa nhà kho của TAG, và chỉ đạo mọi chi tiết. Ông ta đã phải thừa nhận hành động phi pháp của mình khi cứ cho tiến hành vụ trục xuất.
"Chắc vậy sao?" Mordecai hỏi.
Ồ còn hơn là sự chắc chắn nữa. Chance đã không đưa vấn đề ra thảo luận với những bộ phận chuyên môn về cách thức tiến hành vụ đuổi người. Và ông ta còn sửa đổi hồ sơ như vậy ông ta có hành động che giấu tội lỗi của mình. Ông ta nói dối họ, đơn giản là như thế, Arthur thừa nhận, không một mảy may khó chịu nào. Nếu Chance chịu nói thật hết sau vụ Mister thì công ty đã có thể ngăn chặn vụ kiện này và không làm mồi cho báo chí.
Chance đã đưa công ty và lịch sử vẻ vang của nó dấn sâu vào nỗi ô nhục này.
"Làm thế nào ông ta sửa được hồ sơ?"
Phía bên kia muốn biết xem Mordecai đã nhìn thấy tập hồ sơ chưa. Chính xác thì đâu là chỗ tồi tệ nhất? Ông không đáp lại.
Arthur giải thích rằng có một số giấy tờ đã bị lấy ra khỏi hồ sơ.
"Các ông đã nhìn thấy bản tường trình của Hector Palma ngày 17 tháng Giêng chưa?" Mordecai hỏi khiến cho cả lũ cứng cả người lại.
"Chưa," câu trả lời từ miệng Arthur.
Vậy là trong thực tế Chance đã lấy bản tường trình và biên nhận tiền của Lontae Burton và chỉ cung cấp cho họ những sự thật bị cắt xén. Với một nghi thức trịnh trọng để thưởng thức sự hồi hộp của mỗi giây diễn ra trên bàn, Mordecai lấy từ trong cặp táp của ông những bản copy bản tường trình và biên nhận. Ông với một vẻ đường bệ đẩy chúng ngang qua bàn nơi các luật sư già đời hoảng hốt đến nín cả thở, vội chộp lấy.
Một sự im lặng kéo dài trong lúc bản tường trình được đọc, được xăm xoi, lại đọc lại, rồi cuối cùng được phân tích một cách tuyệt vọng để tìm ra một kẽ hở, một câu nào đó có thể lôi ra ném trả qua phía bên kia bàn. Chẳng có gì cả. Lời lẽ của Hector rất rõ ràng, bản tường trình rất chi tiết.
"Tôi có thể hỏi là ông lấy cái này ở đâu không?" Arthur hỏi một cách lịch thiệp.
"Điều đó không quan trọng, ít nhất là trong lúc này."
Nhưng rõ ràng là điều đó rất quan trọng với họ rồi. Chance đã miêu tả bản tường trình theo cái lối của ông ta, và bản chính đã bị hủy. Vậy thì bản copy này ở đâu ra?
Họ cầm nó trong tay, không thể tin vào điều đó được.
Nhưng bởi vì họ là những luật sư già đời trong nghề, họ lấy lại tự tin một cách đáng ngạc nhiên, họ để những bản photo sang một bên như thể chúng là một cái gì họ có thể giải quyết một cách ngon lành sau này.
"Tôi cho rằng chúng ta nên bàn về tập hồ sơ bị đánh cắp", Arthur nói, nôn nóng muốn tung đòn. Họ có một bản tường thuật của người đã nhìn thấy tôi ở gần vắn phòng của Chance vào cái đêm tôi lấy trộm hồ sơ. Họ có dấu vân tay của tôi để lại. Họ có tập hồ sơ bí mật từ trên bàn của tôi, một cái có chứa chìa khóa.Trước đó tôi đã gặp Chance yêu cầu được xem tập hồ sơ của RiverOaks/ TAG. Đó là động cơ.
"Không có người chứng kiến đâu," Mordecai nói. "Chỉ là tình huống thôi."
"Ông có biết tập hồ sơ ở đâu không?" Arthur hỏi.
"Không."
"Chúng tôi chẳng thích nhìn Michael Bock vào tù đâu." "Vậy thì đó là lí do các ông đăng báo về vụ này?" "Mọi thứ đều đặt cả trên bàn ông Mordecai. Nếu chúng ta có thể dàn xếp vụ kiện thì chúng ta cũng có thể cho qua vụ phạm tội này."
"Thật là một tin tốt lành. Ông có đề nghị gì về vụ kiện?"
Rafter rút ra một bản tổng kết 10 trang với những bảng biểu đầy màu sắc, tất cả được làm ra để chứng minh rằng lũ trẻ con và người mẹ trẻ thất học không xứng đáng được đền bù nhiều như thế.
Với một sự chu đáo điển hình của một công ty lớn, nhóm đệ tử của Drake & Sweeney chắc phải bỏ không biết bao nhiêu giờ để nghiên cứu trên phạm vi toàn quốc tất cả những vụ án mới nhất liên quan đến việc bồi thường sinh mạng. Những vụ cách đây một năm, cách đây năm năm, cách đây mười năm. Đối chiếu theo từng khu vực, từng bang, từng thành phố. Bồi thẩm đoàn yêu cầu bồi thường thiệt mạng cho một trẻ em trước tuổi đến trường là bao nhiêu? Chẳng có gì nhiều. Con số bình quần trên toàn quốc là 45.000, có thấp hơn ở miền Nam và vùng Trung Tây, cao hơn một chút ở California và các thành phố lớn.
Học sinh chưa đến tuổi đến trường không có công ăn việc làm, không kiếm được tiền, các phiên tòa nói chung không cho phép bất cứ một dự đoán nào về khả năng thu nhập của chúng trong tương lai.
Ước tính về những mất mát của Lontae là quá vung tay. Với quá trình làm việc của cô, một ước tính những tổn thất đã được lập ra. Cô hai mươi hai tuổi và một ngày gần hơn cô sẽ tìm được một công việc làm cả ngày, với đồng lương tối thiểu. Đây là một con số ước tính quá hào phóng nhưng Rafter cũng vui lòng chấp thuận. Với điều này cô phải sống lành mạnh, cai nghiện, không có thai trong suốt quãng đời còn lại; lại một lí thuyết từ thiện khác. Cô phải được huấn luyện chuyển sang một công việc khác có thu nhập cao gấp đôi mức luơng tối thiểu, và giữ được công việc này cho đến khi cô 65 tuổi. Xem xét khả năng kiếm tiền và phát triển đó, đổi sang giá trị của đồng đôla hiện tại Rafter ước tính tổn thất của Lontae là 570.000. Đây là những cái chết không phải do bị thương, bị bỏng, những cái chết không đau đớn, không đau khổ. Họ chết trong lúc ngủ.
Để giải quyết trường hợp này, và thừa nhận không có gì sai trái, công ty đưa ra một mức đề nghị hào phóng trả cho mỗi đứa trẻ là 50.000, cộng với số tiền đền bù cho Lontae tổng số là 770.000.
"Điều đó còn chưa thâm tháp vào đâu," Mordecai nói. "Tôi có thể lấy được nhiều hơn thế từ bồi thẩm đoàn cho mỗi đứa trẻ." Tất cả ngồi lùi sâu vào trong ghế.
Ông bắt đầu bác bỏ hầu như tất cả những điểm trong bản báo cáo của Rafter. Ông chẳng thèm quan tâm đến việc các bồi thẩm đoàn ở Dallas hay là Seattle, và chẳng thấy có mối liên hệ gì ở đây. Ông cũng chẳng quan tâm đến diễn tiến các vụ án ở Omaha. Ông biết ông có thể làm gì với một bồi thẩm đoàn ở đây, và chỉ có chuyện đó là đáng tính đến thôi. Nếu họ nghĩ rằng họ có thể mua chúng tôi với một cái giá rẻ mạt như thế thì đã đến lúc ông phải ra về.
Arthur nhắc nhở ông trong khi Rafter nhìn vào khoảng trông. "Chúng ta đang thương lượng mà."
Những bảng nghiên cứu này không thấy đề cập gì về việc trừng phạt những tổn thất và Mordecai làm cho họ chú ý đến điều đó. "Các ông có những luật sư giàu có từ những công ty giàu có đã để cho một cuộc trục xuất bất hợp pháp xảy ra, và kết quả là các khách hàng của tôi bị tống cổ ra ngoài lề đường trong lúc họ đang chết rét. Thành thật với các ngài, đây sẽ là một sự đền bù trừng phạt thật đẹp đấy, nhất là ở DC này."
Ở D.C. này chỉ có một ý nghĩa: đó là một bồi thẩm đoàn da đen.
"Chúng ta có thể thương lượng," Arthur lại nói. "Ông đề nghị là bao nhiêu?" Chúng tôi đã tranh luận về con số này nhiều lần trên bàn làm việc. Chúng tôi đã kiện đòi 10 triệu, nhưng chúng tôi đã đẩy lên cao. Con số cuối cùng phải là 40 hay 50 hay là 100 triệu.
"Một triệu cho một trường hợp," Mordecai nói. Những lời này rơi xuống chắc nịch trên bàn làm việc bằng gỗ đào hoa tâm. Những người ngồi phía bên kia bàn nghe rõ ràng lắm nhưng họ phải mất mấy giây để nuốt trôi. "5 triệu à?" Rafter nói chỉ vừa đủ nghe.
"5 triệu," Mordecai nhắc lại. "Một triệu cho mỗi nạn nhân."
Giấy bút đột nhiên thu hút sự chú ý của họ và cả bốn người cùng hí hoáy ghi chép.
Một lúc sau, Arthur ra khỏi sự căng thẳng giải thích rằng cơ sở pháp lí trong vụ kiện của chúng tôi là không hoàn toàn đúng đắn. Trong vụ này có liên quan đến tình hình thời tiết – cơn bão tuyết – đã một phần chịu trách nhiệm về những cái chết này. Một cuộc thảo luận về thời tiết kéo dài. Mordecai chấm dứt cuộc thảo luận bằng câu nói: "Mỗi vị bồi thẩm đều biết là có bão tuyết trong tháng Hai, rằng trời rất lạnh trong tháng này, và chúng ta quả có bão tuyết trong tháng vừa qua."
Suốt trong cuộc thảo luận, bất cứ câu nhận xét nào của ông nói đến bồi thẩm đoàn đều kéo theo một vài giây im lặng phía bên kia bàn.
"Họ rất sợ có một phiên tòa." ông bảo tôi.
Lí thuyết của chúng tôi đủ mạnh để chống chọi với sự tấn công của họ, ông giải thích như vậy với họ. Dù là vô tình hay cố ý thì cuộc trục xuất cũng đã được thực hiện. Một điều có thể thấy rõ như ban ngày là thân chủ của chúng tôi bị tống cổ ra đường không chốn nương thân trong tiết trời tháng Hai rét cắt da cắt thịt, ông có thể chứng minh điều này một cách vô cùng đơn giản trước bất kì bồi thẩm đoàn nào, và điều đó đặc biệt đơn giản với một bồi thẩm đoàn ở D.C..
Mệt mỏi trong cuộc tranh luận về tính pháp lí, Arthur đưa ra con bài chủ – tôi. Đặc biệt là hành động của tôi lấy hồ sơ từ trong văn phòng của Braden Chance, và làm những điều sau khi tôi khẳng định là không làm. Lập trường của họ là không thể thương lượng được. Họ sẽ vui lòng không truy cứu về tội hình sự nếu như có thể đạt được dàn xếp trong một vụ dân sự, nhưng tôi phải chịu hình thức kỷ luật theo khiếu nại của họ về đạo đức nghề nghiệp.
"Họ muốn gì?" tôi hỏi.
"Đình chỉ hành nghề hai năm."Mordecai nói một cách nghiêm trọng.
Tôi không thể nói gì được. Hai năm, không thương lượng.
"Tôi đã bảo họ là những thằng điên," ông nói nhưng không có cái vẻ nhấn mạnh như tôi mong muốn. "Chẳng có cách nào khác."
Giữ im lặng thì dễ hơn là mở miệng nói. Tôi nhắc đi nhắc lại với chính mình. Hai năm. Hai năm.
Họ dùng các mánh lới để tiếp tục trả giá qua lại nhưng không thống nhất được với nhau. Cuối cùng họ chẳng đi đến một thoả thuận nào khác ngoài việc chấp nhận một kế hoạch họ sẽ gặp nhau một lần nữa càng sớm càng tốt. Sẽ còn những trường hợp sau.
Việc cuối cùng mà Mordecai làm là đưa cho họ bản copy đơn kiện của Marquis Deese, chưa được đệ ra tòa. Nó cũng kê ra ba bên liên quan, và tổng số tiền bồi thường là 50.000 cho việc đuổi người sai trái. Sẽ còn những trường hợp khác nữa, Mordecai hứa với họ như vậy. Thực ra theo kế hoạch chúng tôi sẽ đệ đơn lên tòa mỗi tuần một cặp cho đến khi gặp tất cả những người bị đuổi.
"Các ông cũng định đưa một bản sao này cho báo chí sao?" Rafter hỏi.
"Tại sao lại không, một khi nó đã được đệ ra tòa thì nó phải được coi là hồ sơ công khai."
"Nếu vậy thì chúng tôi đã có đủ chuyện với báo chí rồi đó."
"Các ông đã khởi đầu cuộc đua bẩn thỉu này."
"Cái gì?"
"Các ông đã tiết lộ chuyên Michael bị bắt."
"Không phải vậy."
"Chứ làm sao mà tờ Post có được hình của anh ta?" Arthur bảo Rafter ngậm miệng lại.
Ngồi một mình trong văn phòng khoá trái cửa, tôi nhìn chằm chằm vào những bức tường hàng giờ trước khi cuộc dàn xếp bắt đầu có ý nghĩa. Công ty sẽ trả thật nhiều tiền để tránh được hai chuyện; những chuyện nhục mạ tiếp theo trên báo và một viễn cảnh ra hầu tòa có thể gây nên những thiệt hại nghiêm trọng về kinh tế. Nếu tôi trả lại tập hồ sơ họ sẽ bãi nại những truy tố hình sự. Mọi thứ đều được sắp đặt đúng chỗ, trừ việc công ty muốn đo lường sự thỏa mãn.
Tôi không chỉ là đứa phản bội công ty, trong mắt của bọn họ tôi có là người chịu trách nhiệm về tất cả những chuyện này. Tôi vạch ra những bí mật bẩn thỉu của họ, những điều được giấu kín trong tháp ngà, và áp lực của vụ kiện này đè nặng lên họ. Nỗi hổ nhục trước công chúng đủ là lí do để cho họ căm ghét tôi, cái viễn cảnh họ phải nhả từng đồng tiền yêu quý ra đang nuôi dưỡng thêm khát vọng trả thù của họ.
Và tôi đã làm tất cả những điều đó với những thông tin từ bên trong, ít nhất ý kiến chung của họ là thế. Rõ ràng là họ còn chưa biết gì mối liên hệ của tôi với Hector. Tôi đã ăn cắp tài liệu, tìm những điều mà tôi cần, và dùng nó để kiện họ.
Tôi là Judas. Đáng buồn thay tôi hiểu họ.