← Quay lại trang sách

Chương 36

Rất lâu sau khi Sofia và Abraham đã ra về, tôi ngồi trong phòng tranh tối tranh sáng thì Mordecai bước vào phòng và ngồi yên vị một trong hai chiếc ghế gấp mà tôi đã mua ở chợ trời với giá 6 đô. Một cặp ghế xứng đôi. Người chủ cũ của nó đã sơn lại thành mầu nâu đỏ. Chúng thật xấu xí nhưng ít nhất thì tôi cũng không còn phải lo là khách hàng của tôi té chổng kềnh ở giữa câu chuyện.

Tôi biết là ông đã nói chuyện điện thoại suốt buổi chiều, nhưng tôi đã tránh xa phòng làm việc của ông.

"Tôi có bao nhiêu là cú điện thoại. Mọi việc diễn tiến nhanh hơn là chúng ta chờ đợi."

Tôi chỉ lắng nghe, chẳng có gì để nói cả.

"Nói chuyện qua lại với Arthur, nói chuyện qua lại với quan tòa DeOrio. Cậu biết ông này chứ?"

"Không."

"Ông ta là một tay cứng cựa đấy nhưng mà tốt, công bằng, hào phóng, bắt đầu sự nghiệp với một công ty lớn và vì một lí do nào đó ông ta quyết định trở thành quan tòa. Bỏ qua hàng đống tiền ấy. Ông ta giải quyết nhiều vụ kiện hơn bất cứ một quan tòa nào trong thánh phố bởi vì ông ta biết kiểm soát các luật sư. Rất nặng tay. Muốn tất cả mọi thứ đều được dàn xếp mà nếu nó không thể dàn xếp được thì ông ta cho xử ngay khi có thể. Ông ta bị ám ảnh bởi một danh sách xét xử sạch sẽ."

"Tôi nghĩ là tôi đã nghe tên ông ta."

"Tôi cũng nghĩ thế cậu đã làm luật sư ở thành phố này trên 7 năm rồi mà."

"Một luật sư chống độc quyền. Trong một công ty lớn. Không biết hết được."

"Dù sao thì đây cũng là kết quả. Chúng tôi đồng ý gặp nhau vào sáng mai tại phòng xử án của DeOrio. Tất cả mọi người, ba bên bị, cùng với luật sư của họ, tôi, cậu, người đại diện của chúng ta, cùng bất cứ những ai quan tâm đến vụ kiện."

"Tôi?"

"Phải. Quan tòa muốn cậu có mặt, ông nói là cậu có thể ngồi ở bục bồi thẩm đoàn và theo dõi. Nhưng ông ta muốn cậu ở đó. Ông ta muốn tập hồ sơ."

"Vui làm sao chứ."

"Ông ta nổi tiếng, về một mặt nào đó mà tôi biết ông rất ghét giới báo chí. Ông ta thường tống cổ các phóng viên ra khỏi phòng xử án của mình, cấm quay phim trong vòng 40 mét từ cánh cửa của ông. Ông ta rất khó chịu với việc om xòm trên báo chí mà vụ này gây lên. Ông ta dường như muốn dập tắt vụ rò rỉ cho báo chí."

"Vụ kiện này là một hồ sơ công khai mà."

"Phải, nhưng ông ta có thể phong tỏa hồ sơ này, nếu ông ta có ý định như thế. Tôi không nghĩ là ông ta sẽ làm như thế, nhưng ông ta thích lột trần mọi dự định."

"Vì vậy mà ông ta muốn một sự dàn xếp."

"Tất nhiên là ông ta muốn thế rồi, ông ta là quan tòa phải không? Tất cả các ông quan tòa đều muốn một vụ dàn xếp. Để có nhiều thời gian chơi golf mà."

"Ông ta nghĩ gì về vụ của chúng ta?"

"Ông ta giữ im lặng. Nhưng ông ta kiên quyết là tất cả bên bị đều phải có mặt, không phải chỉ là những người chạy việc vặt. Chúng ta sẽ gặp những người có thẩm quyền quyết định ngay tại chỗ trong chuyện này."

"Cả Gantry?"

"Gantry sẽ có mặt ở đó. Tôi đã nói chuyện với luật sư của hắn."

"Hắn có biết rằng người ta có máy dò kim loại ở ngay ngoài phòng xử án không?"

"Hẳn rồi. Hắn đã từng có mặt ở tòa án trước đó. Arthur và tôi nói với quan tòa về đề nghị của họ. Ông ta không có phản ứng gì nhưng tôi không nghĩ là ông ta có ấn tượng gì. Ông ta đã từng chứng kiến nhiều phán quyết. Ông ta hiểu những bồi thẩm của mình."

"Còn tôi thì sao?"

Người bạn tôi im lặng hồi lâu trong khi ông nhún vai tìm từ để vừa nói ra sự thật vừa không làm cho tôi phát hoảng lên. "Ông ta sẽ có những phán quyết nặng nề đấy."

Chẳng có gì xoa dịu được trong câu nói này. "Vậy công bằng ở đâu ra, Mordecai, cổ tôi đang đặt trên thớt? Tôi mất cả tương lai."

"Đó không phải là vấn đề công bằng hay không. Cậu đã lấy tập hồ sơ để chấn chỉnh lại một điều sai trái. Cậu không có ý định lấy nó mà chỉ mượn một hai giờ gì đó. Dù đó là một hành vi cao thượng thì nó cũng là một hành vi ăn cắp."

"Vậy DeOrio có cho đó là hành vi ăn cắp không?"

"Có. Một lần.”

Thế là quan tòa cho tôi là một tên ăn cắp. Điều này đã được tất cả nhất trí. Tôi cũng chẳng có can đảm hỏi Mordecai là ông ta có nghĩ như vậy không. Ông ta có thể nói sự thật mà tôi thì không muốn nghe.

Ông sửa lại tư thế ngồi. Ghế của tôi lún xuống nhưng nó không suy suyển một phân. Tôi tự hào về điều đó. "Tôi muốn nói với cậu một điều," ông nói vẻ nghiêm trang. "Cậu chỉ cần nói một câu thôi, chúng ta sẽ rút khỏi vụ này trong nháy mắt. Chúng ta không cần một vụ dàn xếp. Không một ai thực sự cần cả. Người chết thì cũng đã chết. Những người thừa kế thì hoặc là vô danh hoặc là ở trong tù, một cuộc dàn xếp vừa ý sẽ không mảy may ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Đó là vụ án của cậu. Cậu cần quyết định."

"Không đơn giản như thế, Mordecai."

"Tại sao không?"

"Tôi sợ một bản luận tội hình sự."

"Đúng như thế. Nhưng họ sẽ quên một vụ hình sự. Họ sẽ quên việc khiếu nại với luật sư đoàn. Tôi có thể gọi cho Arthur ngay bây giờ và nói với ông ta là chúng ta sẽ bỏ qua mọi chuyện nếu như họ chịu bỏ qua chuyện này. Cả hai phía đều bỏ cuộc và quên chuyện này đi. Ông ta sẽ nhảy lên vì sung sướng. Đó là miếng bánh quá ngon ăn mà."

"Báo chí sẽ ăn sống nuốt tươi chúng ta."

"Vậy sao? Chúng ta miễn dịch rồi. Cậu tưởng khách hàng của chúng ta lo lắng về những gì mà tờ Post nói về chúng ta sao?"

Ông ta chơi trò luật sư của quỷ sứ – lí luận về những điều mà ông thực sự không tin. Mordecai muốn bảo vệ tôi nhưng ông cũng muốn phanh thây Drake & Sweeney.

Một số người không thể ngăn được chính họ.

"Được thôi chúng ta bỏ cuộc," tôi nói. "Và đó là tất cả những gì chúng ta đạt đến được. Họ thoát khỏi tội giết người. Họ đã vất những người này ra ngoài phố. Họ là kẻ duy nhất chịu trách nhiệm về vụ đuổi người sai trái, và chịu trách nhiệm cuối cùng về cái chết của những thân chủ của chúng ta, vậy mà chúng ta để họ thoát khỏi lưỡi hái sao? Chúng ta đang nói chuyện gì vậy?"

"Đó là cách duy nhất bảo vệ cái bằng và quyền hành nghề của cậu."

"Không có một cái gì giống như cái sức ép này cả," tôi nói với một chút hằn học.

Nhưng mà ông đúng. Đó là cái mớ bòng bong và chỉ mình tôi là người phải ra cái quyết định quan trọng này. Tôi đã lấy tập hồ sơ và nó là một hành vi sai trái cả về phương diện luật pháp lẫn đạo đức.

Mordecai sẽ thất vọng lắm nếu như tôi tìm cách thoát thân. Thế giới của ông xoay xung quanh việc giúp những người nghèo khổ tự đứng dậy. Họ là những người không cửa không nhà và không hi vọng, những con người có rất ít cơ may trong việc tìm kiếm những cái gì chỉ là tôi thiểu trong cuộc sống: một bữa ăn, một chiếc giường khô ráo, một công việc với mức thu nhập khiêm tôn, một căn hộ nhỏ bé với một số tiền thuê có thể trang trải được. Thật hiếm khi có trường hợp là những khách hàng này có vấn đề với những việc làm ăn hoặc đầu tư tư nhân.

Bởi vì tiền chẳng có nghĩa lí gì đối với Mordecai, và bởi vì một số tiền đền bù lớn cũng chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ hoặc là chẳng có ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của ông, và bởi vì những khách hàng của chúng tôi như ông nói, hoặc là đã chết, hoặc là vô danh, hoặc là ở trong tù, ông sẽ chẳng bao giờ tính đến một chuyện dàn xếp nếu như không vì muốn bảo vệ tôi. Mordecai cần một phiên tòa, thật lớn thật ấn tượng, với ánh sáng và máy quay phim và báo chí tập trung không phải vào cá nhân ông mà vào cảnh khốn cùng của những người mà ông đã hết lòng vì họ. Các phiên tòa không phải lúc nào cũng chỉ nói về những sai trái mang tính cá nhân, đôi lúc nó được dùng như những bục giảng đạo.

Sự hiện diện của tôi làm vấn đề phức tạp hơn. Khuôn mặt trắng xanh yếu đuối của tôi có thể ở sau chấn song nhà tù. Cái bằng luật sư của tôi và cũng là cái cần câu cơm đang trong vòng nguy hiểm.

"Tôi sẽ không bỏ cuộc, Mordecai."

"Tôi cũng nghĩ là như vậy."

"Để tôi phác ra cho ông một kịch bản. Nếu chúng ta thuyết phúc họ trả cho chúng ta một số tiền và chúng ta có thể sống được, việc tố tụng hình sự sẽ bị bãi bỏ, và chẳng còn gì phải bàn ngoài việc tôi và cái bằng luật sư của tôi phải không? Và điều gì sẽ xảy ra nếu như tôi giao nộp nó trong một thời gian? Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?

"Trước tiên cậu sẽ phải chịu đựng nỗi hổ thẹn về việc bị treo bằng luật."

"Một điều chẳng dễ chịu gì nhưng cũng không phải là ngày tận thế," tôi nói cố tỏ ra mạnh mẽ. Tôi thật sự kinh hoàng về nỗi nhục nhã này. Warner, cha mẹ tôi, bạn bè, những bạn học cùng trường Luật, Claire, tất cả những bạn bè đồng nghiệp ở Drake & Sweeney. Khuôn mặt của họ lướt qua trước mắt tôi khi tôi hình dung lúc họ nhận được tin này.

"Thứ hai, cậu không được hành nghề trong thời gian đình chỉ này."

"Vậy tôi sẽ mất việc?"

"Tất nhiên là không."

"Thế tôi sẽ làm gì?"

"Cậu sẽ vẫn giữ vàn phòng làm việc này. Cậu sẽ làm mọi việc nội bộ ở CCNV, Samaritan House, Redeemer Mission và những chỗ khác mà cậu đã từng đến. Cậu sẽ vẫn là một người chung vốn toàn phần với chúng tôi. Chúng tôi sẽ gọi cậu là một người làm công tác xã hội, chứ không phải là luật sư."

"Như vậy chẳng có gì thay đổi nhiều hả?"

"Không nhiều. Hãy nhìn Sofia. Bà ta có nhiều khách hàng hơn tất cả chúng ta cộng lại và một nửa thành phố nghĩ rằng bà ta là luật sư. Nếu có một phiên tòa thì tôi sẽ lo chuyện đó. Nó cũng sẽ giống như vậy với cậu."

Những điều luật áp dụng cho phố phường được viết ra bởi những người thực hành nó.

"Điều gì xảy ra nếu như tôi bị bắt?"

"Chẳng ai quan tâm. Đường ranh giới giữa công việc xã hội và luật cho xã hội không phải lúc nào cũng rõ ràng đâu."

"Hai năm là cả một khoảng thời gian dài đấy."

"Có thể là dài có thể là không. Chúng ta không đồng ý với một thời hạn hai năm."

"Tôi nghĩ là không thể thương lượng được mà."

"Ngày mai mọi việc sẽ được thương lượng. Nhưng cậu cần tiến hành một số điều tra về vụ này. Tìm ra những trường hợp tương tự nếu có. Xem những vụ phán quyết với những khiếu nại tương tự."

"Ông nghĩ là đã từng có những chuyện tương tự à?"

"Có thể. Có một triệu luật sư trên đất Mỹ. Chúng ta tài tình lắm trong việc tìm ra cách xử lí."

Ông đã trễ một cuộc hẹn. Tôi cảm ơn ông và chúng tôi ai nấy khóa cửa lại. Tôi lái xe về trường luật Georgetown ở gần đồi Capitol. Thư viện ở đây mở cửa đến tận nửa đêm. Nó là chỗ tốt nhất để lẩn trốn và suy ngẫm về cuộc đời của một luật sư bướng bỉnh.