← Quay lại trang sách

- 8 - Áo lót xa tanh màu xanh lá

Một cuộc xung đột nữa. Lần này là về hóa đơn điện thoại. Hơn 700 bảng, đa số đều là những cú điện thoại gọi về Ukraina. Ba tôi gọi cho tôi.

‘Con cho ba mượn năm trăm bảng được chứ?’

‘Ba à, phải chấm dứt thôi. Tại sao con phải trả tiền cho cô ta gọi điện về Ukraina chứ?’

‘Không chỉ mình cô ấy. Stanislav cũng gọi mà.’

‘Ừ thì cả hai người bọn họ. Họ không thể cứ thoải mái gọi điện tán nhảm với bạn bè được. Nói với cô ta là cô ta phải lấy lương ra mà trả lấy.’

‘Hừm, được rồi.’ Ông cúp máy.

Ông gọi cho chị tôi.

Chị tôi gọi cho tôi.

‘Cô nghe vụ hóa đơn điện thoại chứ? Thiệt tình! Tiếp theo là gì đây?’

‘Em nói với ba là phải bảo Valentina trả tiền. Em sẽ không trợ cấp cho cô ả.’ Giọng tôi đầy vẻ khinh bỉ và coi thường.

‘Tôi cũng nói y chang vậy, Nadezhda ạ.’ Cái giọng khinh khỉnh của chị tôi khá hơn của tôi nhiều. ‘Cô có biết ba nói gì không? Cô ả không trả tiền hóa đơn điện thoại được vì phải trả tiền mua xe’

‘Nhưng em tưởng ba mua xe cho ả chứ.’

‘Một chiếc xe khác. Hiệu Lada. Ả mua để đem về Ukraina.’

‘Vậy giờ ả có hai chiếc xe?’

‘Hình như là vậy. Đương nhiên, đám người đó tự xưng là cộng sản. Xin lỗi Nadezhda. Tôi biết cô định nói gì. Nhưng bọn họ luôn có mọi thứ họ muốn: xa hoa, đặc quyền. Giờ khi không còn rúc rỉa được gì từ chế độ nữa, họ muốn chạy sang đây mà rúc rỉa chúng ta. Ô xin lỗi...’

‘Không đơn giản như vậy đâu, Vera.’

‘Tôi biết chắc là cô không đồng ý với tôi, Nadezdha ạ, và thực sự tôi không muốn tranh cãi làm gì. Tôi biết lòng thương xót của cô đặt ở đâu. Nhưng tôi nhìn thấy rõ bản chất của bọn họ.’

‘Chị chưa gặp bọn họ mà.’

‘Tôi đoán được từ lời mô tả của cô.’

Con bò cái ngu ngốc. Tranh cãi với chị ta chỉ tốn nước bọt. Nhưng tôi vẫn ấm ức khi thấy chị chẳng ngại ngần gì châm chọc tôi dẫu chúng tôi đang liên kết với nhau.

Tôi gọi điện cho ba.

‘À há’ ông nói. ‘Đúng, chiếc Lada. Cô ấy mua cho anh trai. Con biết đấy, anh cô ấy sống ở Estonia, nhưng bị trục xuất vì thi rớt kỳ thi kiểm tra ngôn ngữ. Anh ta là người Nga gốc mà. Chỉ biết nói độc tiếng Nga thôi. Chẳng biết từ Estonia nào. Sau khi tách khỏi Liên bang, chính quyền mới của Estonia muốn trục xuất mọi người Nga. Do đó anh trai cô ấy phải ra đi. Giờ Valentina nói cả tiếng Nga và tiếng Ukraina. Giỏi cả hai thứ tiếng. Stanislav cũng vậy. Giỏi từ vựng. Phát âm chuẩn’

‘Chiếc xe Lada’

‘À há, ừ, chiếc Lada. Anh trai cô ấy có một chiếc Lada, con biết đấy, chiếc xe bị vỡ toang. Mặt anh ta bị trọng thương. Một đêm nọ, anh ta đi câu cá, câu cá qua một cái hố trên mặt băng. Rất lạnh, ngồi thật lâu trên băng chờ cá cắn câu. Estonia rất lạnh. Để giữ ấm, anh ta uống vodka. Chất cồn đương nhiên không cung cấp nhiên liệu đốt cháy như dầu hỏa hay xăng dùng cho máy kéo, nhưng nó vẫn có tính năng làm ấm. Song phải trả giá. Giá phải trả là thế này. Anh ta uống quá nhiều, bị trượt đi trên tuyết. Chiếc Lada vỡ toang. Mặt anh ta bị trọng thương. Nhưng ba tự hỏi vì sao mình phải giúp một người đàn ông không phải gốc Ukraina, mà còn chỉ biết độc tiếng Nga đến nỗi thi rớt kỳ thi ngôn ngữ Estonia nữa? Nói cho ba biết lý do đi.’

‘Vậy là cô ấy mua cho anh trai một chiếc Lada mới?’

‘Không mới. Xe dùng rồi. Cũng không đắt tiền lắm đâu. Một ngàn bảng. Con biết đấy, ở nước chúng ta Lada không phải là hiệu chic.’ (Ông phát âm kiểu Pháp. Lúc nào ông cũng cho rằng mình có chút dòng máu Pháp trong người.) ‘Thân xe quá nặng do kích thước động cơ. Tiêu thụ nhiên liệu không hiệu quả. Bộ truyền lực kiểu cũ. Nhưng ở Ukraina, xe Lada được coi là tốt vì phụ tùng thay thế nhiều nhan nhản. Có lẽ cô ấy cũng không tặng cho anh trai. Có thể cô ấy sẽ bán lại kiếm lời’

‘Vậy giờ cô ấy lái cả hai chiếc xe?’

‘Không. Chiếc Lada nằm trong ga ra. Chiếc Rover dùng để chạy.’

‘Nhưng cô ấy không có tiền trả tiền điện thoại.’

‘À há. Điện thoại. Có chút vấn đề ở đây. Nói chuyện nhiều quá. Chồng, anh, chị, mẹ, cậu, dì, bạn, anh em họ. Thỉnh thoảng nói tiếng Ukraina nhưng đa số là tiếng Nga.’ Làm như ông sẵn sàng trả tiền nếu cô ả nói toàn tiếng Ukraina vậy. ‘Không phải nói chuyện nghiêm túc. Chỉ toàn tán láo thôi.’ Ông sẵn sàng trả tiền nếu họ thảo luận về Nietzsche và Schopenhauer.

‘Ba à, nói với cô ấy là nếu không trả tiền thì điện thoại sẽ bị cắt.’

‘Hừm, ừ.’ Ông nói ừ nhưng giọng nói của ông biểu thị điều ngược lại.

Ông không làm vậy được. Ông không thể chống đối lại cô ta. Có lẽ chính ông cũng không muốn làm thế. Ông chỉ muốn ca cẩm, muốn chúng tôi thông cảm.

‘Ba phải cứng rắn hơn với cô ấy.’ Dù nhận ra vẻ miễn cưỡng của ông ở đầu dây bên kia, tôi vẫn không lùi bước.

‘Cô ấy không hiểu. Cô ấy cứ tưởng rằng ở phương Tây ai cũng là triệu phú cả’

‘À há’

Vài ngày sau ông lại gọi điện thoại đến. Chiếc Rover lại hư nữa. Lần này là hệ thống phanh thủy lực. Ô, nó lại còn không đạt tiêu chuẩn kiểm định. Ông lại muốn vay thêm ít tiền.

‘Ngay khi lấy được tiền hưu trí ba sẽ trả’

‘Anh thấy chưa?’ Tôi nổi điên với Mike. ‘Bọn họ điên cả rồi. Cả hai người. Vì sao em không có một gia đình bình thường cơ chứ?’

‘Như vậy thì sẽ buồn chán lắm.’

‘Ô, em nghĩ buồn chán chút cũng được. Em không thích phải đối mặt với những chuyện thế này suốt cuộc đời.’

‘Thôi nào, đừng có quá căng thẳng. Có một điều em có thể chắc chắn: chuyện sẽ còn tệ hơn nhiều.’ Anh lấy một lon bia lạnh từ tủ lạnh và rót ra hai cái ly. ‘Em hãy cho ba có cơ hội vui thú một chút. Đừng xen vào.’

Về sau, tôi hối hận vì mình đã không can thiệp nhiều hơn, sớm hơn.

Tôi nhận ra là không thể nắm rõ tình hình qua điện thoại được. Đã đến lúc đến thăm lần nữa. Lần này tôi không báo cho ba biết.

Lúc chúng tôi tới thì Valentina đã ra ngoài nhưng Stanislav đang ở nhà. Nó làm bài tập trong phòng, cúi gằm đầu trên giấy. Học hành chăm chỉ. Một cậu bé ngoan.

‘Stanislav’ tôi hỏi, ‘chuyện gì xảy ra với chiếc xe vậy? Có vẻ như nó gây ra quá nhiều chuyện’

‘Ô, không có chuyện gì đâu. Giờ thì ổn rồi. Đã giải quyết ổn thỏa’ Nó mỉm cười duyên với hàm răng sứt.

‘Nhưng Stanislav này, cháu có thể thuyết phục mẹ nên mua một chiếc xe nhỏ hơn và chạy tốt hơn con quái vật láng coóng to đùng chuyên đốt tiền này không? Ba cô không có nhiều tiền lắm đâu, cháu biết đấy’

‘Ô, ổn rồi mà. Đó là một chiếc xe rất dễ thương’ ‘Nhưng cháu sẽ thích một chiếc xe bền hơn mà, chẳng hạn như Ford Fiesta đấy.’

‘Ồ, Ford Fiesta không tốt đâu. Trên đường từ xa lộ đến đây, cháu thấy một vụ tai nạn khủng khiếp giữa một chiếc Ford Fiesta và một chiếc Jaguar. Chiếc Ford Fiesta bị chiếc Jaguar cán bẹp gí. Cô thấy đấy xe lớn thì tốt hơn nhiều’

Nó nói nghiêm túc ư?

‘Nhưng Stanislav này, ba cô không đủ sức mua xe lớn’ ‘Ô, cháu nghĩ là mua được thôi,’ nó cười ngọt ngào. ‘Ông ấy có đủ tiền mà. Ông ấy còn cho Anna một ít, phải không?’ Mắt kính tuột xuống mũi nó. Nó đẩy lên rồi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi. Có lẽ nó cũng chẳng phải một cậu bé ngoan.

‘Đúng, nhưng...’ Tôi có thể nói gì đây? ‘... vì ông muốn vậy.’

‘Chính xác.’

Có tiếng chân hối hả bước lên cầu thang, và Valentina xông vào phòng. Cô ả mắng Stanislav vì đã nói chuyện với tôi. ‘Đừng có nói chuyện với con quạ ngực lép báo điềm xấu này.’ Cô ả quên mất là tôi biết tiếng Ukraina, mà có khi ả chẳng thèm quan tâm.

‘Không có gì đâu, Valentina’ tôi nói. ‘Tôi muốn nói chuyện với cô kìa. Chúng ta xuống dưới lầu nhé?’

Cô ả theo tôi đi xuống bếp. Stanislav cũng đi theo, nhưng cô ả bảo nó vào phòng bên, nơi ba đang cất công giải thích với Mike bảng so sánh mức độ an toàn giữa các hệ thống phanh khác nhau, ngoan cố né tránh các vấn đề cụ thể của chiếc Rover, trong khi Mike cố hết sức hướng câu chuyện theo hướng đó.

‘Vì sao cô muốn nói chuyện với tôi?’ Valentina đứng đối diện tôi, khoảng cách hơi có vẻ quá gần. Màu son môi đỏ chót giận dữ.

‘Tôi nghĩ cô biết vì sao, Valentina.’

‘Biết? Vì sao tôi biết?’

Tôi đã chuẩn bị sẵn những lời sáng suốt cùng những lập luận hợp lý và tỉnh táo buộc ả ta phải ngoan ngoãn chấp nhận thua cuộc và mỉm cười thảm não mà thừa nhận mọi chuyện phải thay đổi. Nhưng cơn giận bùng lên làm tôi mờ mắt, mọi lập luận đã rời bỏ tôi. Máu nóng bốc lên đầu.

‘Cô không thấy xấu hổ à?’ Tôi chuyển sang thứ tiếng bồi, nửa Anh nửa Ukraina, trôi chảy và gắt gỏng.

‘Sấu-hổ! Sấu-hổ!’ cô ả khịt mũi. ‘Cô xấu hổ. Tôi không xấu hổ. Sao không cô ra mồ thăm mẹ cô đi? Sao cô không khóc, không đem hoa đi? Sao cô ở đây mà gây chuyện?’

Nghĩ đến mẹ đang cô đơn nằm một mình dưới lòng đất lạnh lẽo trong khi kẻ tiếm đoạt đang vênh váo trong nhà bếp của bà, tôi giận dữ điên cuồng.

‘Đừng động tới mẹ tôi. Đừng bao giờ mở cái mồm dơ-bẩn rộng-ngoác của cô ra mà nhắc đến mẹ tôi!’

‘Mẹ cô chết. Giờ ba cô cưới tôi. Cô không thích. Cô gây chuyện. Tôi biết. Tôi không ngu’

Ả cũng nói thứ tiếng bồi. Chúng tôi gầm gừ như hai con chó hoang.

‘Valentina, vì sao cô lái tới hai chiếc xe, trong khi ba tôi không đủ tiền để sửa nổi một chiếc? Vì sao cô gọi điện về Ukraina trong khi ba tôi phải xin tiền tôi trả hóa đơn điện thoại? Cô nói đi!’

‘Ông ấy cho cô tiền. Giờ cô cho ông ấy tiền’ cái miệng rộng đỏ chót châm chọc.

‘Vì sao ba tôi phải trả tiền xe cho cô? Tiền điện thoại cho cô? Cô đi làm. Cô có tiền. Cô phải đóng góp cho cái nhà này chứ.’ Tôi giờ đã trở thành một vị thần công lý giận dữ, và câu chữ cứ trào ra, nửa Anh, nửa Ukraina, rối loạn xì ngậu.

‘Ba cô không mua gì cho tôi cả!’ Cô ả chồm tới quát thẳng vào mặt tôi, gần đến mức tôi cảm thấy nước bọt của ả bắn cả vào mặt tôi. Tôi ngửi thấy mùi hôi nách và keo xịt tóc. ‘Không xe! Không nữ trang! Không quần-áo!’ (Cô ả dằn giọng khi nhắc tới quần-áo.) ‘Không đồ trang điểm! Không quần-áo-lót!’ Cô ả lật cái áo thun lên, phô ra cặp vú to đùng hung hãn như hai đầu nổ ngư lôi nằm bên dưới chiếc áo lót xa tanh co giãn màu xanh lá, viền đăng ten có thắt nơ.

‘Tôi mua cả! Tôi làm việc! Tôi mua!’

Nói tới bộ ngực thì tôi đành chịu thua. Tôi không biết nói gì hơn. Trong khoảng lặng sau đó, tôi nghe tiếng ba tôi vang lên đều đều ở phòng bên cạnh. Ông đang kể cho Mike nghe câu chuyện về bút chì trong không gian. Tôi đã nghe nó quá nhiều lần rồi. Mike cũng vậy.

‘Khi mới bắt đầu du hành trong không gian, một vấn đề thú vị nảy sinh từ những thí nghiệm trong trạng thái không trọng lực. Người Mỹ nhận ra rằng bút mực bình thường không thể dùng để viết hay ghi chú được nếu không có trọng lực. Các nhà khoa học tập trung nghiên cứu và cuối cùng đã phát minh ra một loại bút kỹ thuật cao có thể hoạt động trong điều kiện không trọng lực. Ở Nga, các nhà khoa học phải đối diện với cùng vấn đề này nhưng họ dùng một giải pháp khác. Thay vì bút mực, họ dùng bút chì. Người Nga đã đem bút chì lên không gian như thế đó’

Làm sao ba tôi có thể không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra với ông?

Tôi quay qua Valentina.

‘Ba tôi là một người vô tội. Ngốc nhưng vô tội. Cô tiêu hết tiền vào quần áo lót và đồ trang điểm đĩ thõa! Bởi vì ba tôi không đủ sức phục vụ cô sao? Bởi vì cô đang theo đuổi một người đàn ông khác, có khi là hai, ba hay bốn người? Tôi biết cô là hạng người gì, ba tôi cũng sẽ biết sớm thôi. Đến lúc đó chúng ta sẽ biết ai thắng.’

Stanislav kêu lên,

‘Ôi trời, con không ngờ Nadezhda có thể nói tiếng Ukraina khá vậy!’

Sau đó chuông cửa reo. Mike mở cửa. Đó là gia đình Zadchuk. Họ đang đứng trước ngưỡng cửa với một bó hoa và một cái bánh ngọt tự làm.

‘Mời vào! Mời vào!’ Mike nói. ‘Các bác vừa đến kịp giờ uống trà đấy!’

Họ chần chờ trước ngưỡng cửa. Họ đã nhìn thấy khuôn mặt hầm hầm của Valentina. (Bộ ngực đã được che lại.)

‘Mời vào’ Valentina trề môi. Dù sao thì họ cũng là bạn của cô ả, và có thể ả còn cần tới họ sau này.

‘Mời vào’ tôi nói, ‘tôi đi đun nước đây.’ Tôi cần thời gian để trấn tĩnh lại, để có thể lấy lại nhịp thở.

Mặc dù đang tháng Mười, thời tiết vẫn khá dịu và mặt trời tỏa sáng. Chúng tôi sẽ uống trà trong vườn. Mike và Stanislav đặt mấy chiếc ghế bố và một chiếc bàn cắm trại cũ khập khiễng dưới gốc mận.

‘Các bạn tới thật tốt’ ba tôi nói với gia đình Zadchuk và ngả người ra sau chiếc ghế cọt kẹt. ‘Bánh ngon nữa. Millochka của tôi thường làm bánh giống vậy.’

Valentina cho rằng ông coi thường mình.

‘Ở Tesco ngon hơn.’

Bà Zadchuk bực bội.

‘Tôi thích làm bánh hơn.’

Ông Zadchuk đứng ra bảo vệ vợ.

‘Sao cô lại mua bánh ở Tesco, Valentina? Sao cô không tự làm? Đàn bà phải làm bánh.’

Valentina vẫn còn phừng phừng sau cuộc nói chuyện với tôi.

‘Tôi không có thì giờ làm bánh. Cả ngày làm vì tiền. Mua bánh. Mua quần áo. Mua xe. Chồng keo kiệt tệ hại không đưa tiền.’

Tôi sợ ả lại vạch áo lên, nhưng may thay ả chỉ kệch cỡm hất ngực về phía ba tôi. Ba tôi sợ hãi nhìn sang Mike cầu cứu. Mike không rành tiếng Ukraina lắm để hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh phạm phải sai lầm chết người khi quay lại câu chuyện về chiếc bánh, cố lấy lòng bà Zadchuk bằng cách lấy thêm một miếng lớn.

‘Măm. Ngon tuyệt’

Đôi má hồng của bà Zadchuk bừng lên. Bà vỗ vỗ đùi anh.

‘Cậu ăn ngon. Tôi thích đàn ông ăn ngon. Sao anh không ăn nhiều chút, Yuri?’

Ông Zadchuk cảm thấy bị xúc phạm.

‘Ăn nhiều bánh bụng bự. Em mập, Margaritka. Hơi mập chút đấy.’

Bà Zadchuk cảm thấy bị xúc phạm.

‘Béo hơn là gầy. Nhìn Nadezhda kìa. Cô ấy như quý-bà-Bangladesh-chết-đói ấy.’

Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Tôi ưỡn bụng. ‘Gầy là tốt. Gầy là khỏe. Người gầy sống lâu hơn.’

Tất cả mọi người quay sang tôi rồi phá lên cười sằng sặc.

‘Gầy là đói! Gầy là chết đói! Ai gầy cũng ngã ra chết! Ha ha!’

‘Tôi thích mập’ ba tôi nói. Ông đặt bàn tay khô đét lên ngực Valentina và bóp nhẹ. Máu bốc lên đầu tôi. Tôi nhảy dựng lên và vô tình va phải chân bàn khiến bình trà và phần bánh còn lại rơi xuống đất.

Bữa trà hôm đó không thể tính là thành công.

Sau khi gia đình Zadchuk ra về, chúng tôi vẫn còn phải chùi rửa và giặt khăn trải bàn. Valentina đeo găng tay cao su để bảo vệ đôi tay son móng lóng lánh sắc hồng. Tôi đẩy ả qua một bên.

‘Để tôi làm’ tôi nói. ‘Tôi không sợ dơ tay. Cô rõ ràng là quá cao sang để làm việc này, Valentina. Quá cao sang cho ba tôi, phải vậy không? Nhưng không phải quá cao sang để xài tiền của ông.’

Ả ta rú lên. ‘Hồ ly tinh! Quạ cái! Cút ra khỏi bếp của tôi! Cút khỏi nhà của tôi!’

‘Không phải nhà của cô! Nhà của mẹ tôi!’ tôi quát lại.

Ba tôi chạy vào bếp.

‘Nadezhda, sao con nhúng mũi vào đây? Không phải chuyện của con!’

‘Ba à, ba điên rồi. Đầu tiên ba nói Valentina xài hết tiền của ba. Cho ba mượn 100 bảng. Cho ba mượn 500 bảng. Rồi ba nói con đừng nhúng mũi vào. Ba phải rõ ràng hơn chút chứ.’

‘Ba nói mượn tiền. Ba không bảo con nhúng mũi vào.’ Quai hàm ông nghiến lại. Bàn tay siết chặt. Ông bắt đầu run rẩy. Tôi còn nhớ cái hồi điệu bộ này của ông từng làm tôi khiếp hãi, nhưng giờ tôi còn cao hơn cả ông.

‘Ba à, vì sao con phải đưa tiền cho ba để cho cái người dối trá hám của màu mè này...’ Đồ chó cái, đồ chó cái, đồ chó cái! tôi nghĩ bụng. Nhưng cái miệng chuyên bảo vệ phụ nữ của tôi không nói được như thế.

‘Cút! Cút và đừng bao giờ quay lại! Cô không phải là con gái tôi, Nadezhda!’ Ánh mắt ông long lên sòng sọc.

‘Tốt thôi’ tôi nói. ‘Với con thế thì tốt chán. Ai muốn có một người ba như ba chứ? Ba cứ ôm ấp mụ vợ vú bự của mình và để con yên đi!’

Tôi thu đồ đạc rồi chạy ra ngoài xe. Vài giây sau Mike ra theo.

Khi chúng tôi rời khỏi ngoại ô Peterborough và lái xe ra vùng nông thôn thoáng đãng, Mike đùa, ‘Gia đình em đúng là điên khùng cả lũ.’

‘Im đi!’ Tôi rú lên. ‘Câm mồm và đừng xía vào chuyện này.’ Tôi lập tức cảm thấy xấu hổ. Tôi đã để cơn giận lấn át. Chúng tôi lái xe về nhà trong yên lặng. Mike dò sóng radio tìm những bản nhạc êm ái để xoa dịu tôi.