← Quay lại trang sách

- 9 - Quà Giáng sinh

Một buổi tối rất khuya, không lâu sau chuyến thăm của chúng tôi, Stanislav gọi điện cho chị tôi. Nó tìm thấy số điện thoại của chị trong sổ của ba.

‘Làm ơn đi mà. Cô phải làm gì đó... tranh cãi quyết liệt... gào thét liên hồi...’ nó nức nở qua điện thoại.

Vera bèn ra tay. Chị gọi điện cho Bộ Nội vụ. Họ bảo chị hãy làm đơn. Chị tức điên gọi điện cho tôi.

‘Lần này cả hai chúng ta phải viết đơn rồi cùng nhau ký tên. Tôi không để cho ba lợi dụng đứa này chống lại đứa kia đâu. Tôi cũng không để cô ngồi yên lấy lòng ba, còn tôi thì hùng hục vất vả rồi bị gạch tên khỏi danh sách thừa kế.’

‘Chắc vậy’ tôi nói. ‘Em sẽ gọi điện cho ba trước, xem có thể tìm hiểu được chuyện gì đang xảy ra không. Em không muốn làm chuyện gì khiến chúng ta phải hối hận về sau.’ Tôi cảm thấy có lỗi vì đã không quan tâm đúng mực đến ba.

Tôi gọi điện cho ba. Tôi nghe tiếng điện thoại lạch cạch, rồi tiếng thở hổn hển của ba khi ông nhấc điện thoại lên.

‘Xin chào? À, Nadezhda. Con gọi đúng lúc lắm’

‘Có chuyện gì vậy ba?’

‘Ô, Valentina không được ổn. Có vài vấn đề. Giờ thì cô ấy cư xử cứ như là ghét ba lắm... nói ba là đồ hạ đẳng... côn trùng đáng bị đập chết... tên đần đáng bị bỏ tù... xác chết đáng bị chôn xuống đất... những điều tương tự như vậy.’ Ông lắp ba lắp bắp và ho sù sụ. Giọng ông khàn khàn, chắc ông đau đớn lắm mới thốt ra được thành lời.

‘Ôi, ba’ Tôi không biết phải nói gì, nhưng ông nghe được sự trách móc trong giọng của tôi.

‘Đương nhiên đó không hoàn toàn là lỗi của cô ấy. Cô ấy bị áp lực rất lớn do sự chậm trễ ở Bộ Nội vụ. Ngoài ra công việc cô ấy cũng rất vất vả, ban ngày làm ở viện điều dưỡng, buổi tối làm ở khách sạn. Cô ấy mệt mỏi, và khi mệt mỏi thì rất dễ nổi cáu’

Tôi nổi điên vì căm giận - căm giận cô ả, căm giận ba. ‘Nhưng ba à, ai cũng thấy trước được những chuyện này rồi sẽ xảy ra. Chỉ trừ ba thôi’

‘Đừng nói với Vera nhé con! Nó sẽ nói...’

‘Ba à, Vera biết rồi. Stanislav gọi điện cho chị ấy’ ‘Stanislav gọi điện cho Vera à?’

‘Nó khóc nức nở trong điện thoại’

‘Tệ quá. Tệ quá. Thôi, dù có gì xảy ra... ít nhất cho đến khi cô ấy yêu cầu, bọn ba sẽ vẫn sống chung với nhau... sau đó bọn họ sẽ ra đi, và ba sẽ được yên thân’

Nhưng chị tôi và tôi không thể buông tay như vậy được. Tôi thảo một lá thư gửi đến Văn phòng Nhập cư của Bộ Nội vụ ở tòa nhà Lunar, Croydon, kể lại chuyện Valentina kết hôn với ba tôi và mối quan hệ giữa cô ả với Bob Tumer. Tôi không muốn làm một người theo chủ nghĩa tự do tốt bụng nữa. Tôi muốn con đàn bà này bị đuổi đi. Tôi mô tả cuộc sống của họ - riêng phòng - và chuyện hai người chưa hề ngủ với nhau, bởi tôi cho là giới cầm quyền coi một cuộc hôn nhân thực sự thì không thể không có tình dục. Tôi rất hài lòng với nội dung chặt chẽ của bức thư:

Vào đầu năm nay, bà Dubova nhận được thị thực sáu tháng lần thứ hai và vào Anh quốc qua cửa khẩu Ramsgate vào tháng Ba. Một lần nữa bà ấy lại chuyển đến sống ở nhà ông Tumer. Bà ấy và ba tôi cưới nhau tại nhà thờ công giáo ở Peterborough vào tháng Sáu.

Sau đám cưới, bà Dubova không chuyển về ở với ba chúng tôi mà vẫn tiếp tục sống ở nhà ông Tumer trên phố Hall. Khi năm học của con trai kết thúc, bà Dubova (giờ đã là bà Mayevska) và Stanislav dọn về nhà ba chúng tôi. Tuy nhiên, bà ta với ba tôi ngủ riêng phòng và bọn họ chưa hề quan hệ tình dục.

Ban đầu mọi việc có vẻ ổn. Chúng tôi cho rằng dầu bà Dubova (giờ là bà Mayevska) không có tình yêu lãng mạn với ba tôi, nhưng ít nhất bà ấy sẽ vui lòng chăm sóc cho người đàn ông lớn tuổi yếu ớt trong những năm cuối đời. Tuy nhiên, chỉ sau vài tháng, tình hình đã trở nên tồi tệ.

Trong khi viết, tôi cảm thấy hết sức có lỗi, nhưng đồng thời cũng thoải mái hơn khi trút được bầu tâm sự. Đâm một nhát sau lưng, nói xấu mà không sợ trừng phạt. Ba tôi sẽ không bao giờ biết. Mike và Anna cũng sẽ không bao giờ biết. Valentina sẽ nghi ngờ, nhưng ả không thể nào biết chắc chắn được.

Tôi đề nghị nhân viên ở Bộ Nội vụ bảo vệ bí mật cho chúng tôi. Tôi ký vào thư, rồi gửi sang cho chị. Chị ký rồi gửi thẳng đến Bộ Nội vụ. Không có thư trả lời. Vài tuần sau chị tôi gọi lại và được biết là lá thư đã được đưa vào hồ sơ.

Lần kế tiếp, tôi gọi điện cho ba để hỏi thăm tình hình, ông lảng tránh.

‘Mọi việc ổn mà’ ông chỉ nói vậy. ‘Không có chuyện gì bất thường cả.’

‘Không cãi vã nữa sao?’

‘Cũng bình thường thôi. Vợ chồng mà. Cãi nhau là chuyện thường. Không quá tệ.’ Sau đó ông chuyển sang đề tài hàng không. ‘Con biết đấy, yêu cũng như ngồi máy bay, quan trọng ở chỗ giữ được thăng bằng. Cánh dài và mỏng thì bay cao hơn, nhưng hạn chế của chúng là làm tăng trọng lượng máy bay. Cũng như vậy, cãi vã và những cơn giận dữ chợt đến là cái giá phải trả cho tình yêu. Khi thiết kế cánh máy bay, bí quyết thành công là phải tìm ra tỷ lệ thích hợp giữa lực đẩy và lực kéo. Valentina cũng vậy thôi’

‘Ý ba là cô ấy làm ba phấn khích, nhưng cũng hay kéo ba xuống bùn chứ gì’ (Ha ha.)

Ba tôi im lặng thật lâu ở đầu dây bên kia, có lẽ là đang đoán xem tôi ám chỉ điều gì.

‘Ba à’ tôi nói, ‘nói về máy bay vậy là đủ rồi. Ba không thấy là con lo cho ba sao?’

‘Ba ổn mà. Nhưng bệnh viêm khớp lại quay trở lại. Thời tiết ẩm ướt mà’

‘Ba có muốn con và Mike đến thăm ba không?’

‘Không, không phải bây giờ. Có lẽ là đợi thêm vài ba bữa nữa’

Chị tôi còn moi được ít thông tin hơn.

‘Ba chẳng thèm trả lời câu hỏi nào của tôi. Ông ấy cứ lảm nhảm hết chuyện này đến chuyện khác. Tôi tin chắc đầu óc của ba có vấn đề rồi’ chị nói. ‘Chúng ta nên gặp bác sĩ để xác nhận ông ấy bị mất trí. Khi đó ta có thể tuyên bố rằng đầu óc ông ấy không tỉnh táo khi cưới cô ả.’

‘Ba lúc nào cũng vậy mà. Đâu có tệ hơn so với trước đây đâu. Chị cũng biết ba hơi khùng khùng mà’

‘Đương nhiên là vậy. Rất khùng là đằng khác. Nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy tình trạng của ba có tệ hơn. Ba có nói gì với cô về Valentina không?’

‘Không. Ba nói họ có cãi nhau, nhưng không có gì đặc biệt. Nhớ ba mẹ vẫn thường hay cãi nhau không? Một là mọi chuyện đã ổn và họ huề nhau, hai là ba giấu không cho mình biết tình hình đã quá tồi tệ rồi. Ba sợ chị sẽ cười nhạo ông ấy, Vera à.’

‘Ô, đương nhiên là tôi sẽ cười nhạo ba rồi. Ba còn mong đợi gì hơn chứ? Nhưng dù sao ông ấy vẫn là ba của chúng ta. Chúng ta không thể để con đàn bà hung hãn ấy ăn hiếp ba được.’

‘Ba nói mọi chuyện ổn. Nhưng giọng ba chẳng ổn chút nào.’

‘Có thể ả nghe ngóng trong lúc ba đang nói chuyện điện thoại. Chỉ đoán vậy thôi.’

Giáng sinh cho chúng tôi cái cớ để đến thăm ba.

‘Giáng sinh đến rồi, ba à. Gia đình phải tụ họp trong dịp Giáng sinh chứ’

‘Để ba hỏi xem ý của Valentina thế nào.’

‘Không, cứ nói với cô ấy là bọn con sẽ tới’

‘Vậy cũng được. Nhưng đừng quà cáp gì cả. Không cần tặng quà cho ba, ba cũng không mua gì cho các con đâu.’

Cái ý tưởng ‘không cần quà’ này xuất phát từ mẹ ông, bà Nadia. Tên của tôi được đặt theo tên bà. Bà là giáo viên trường làng, một phụ nữ nghiêm khắc và sùng đạo, với mái tóc suôn đen bóng không một sợi bạc cho đến khi bà bảy mươi tuổi (dấu hiệu của dòng máu Mông cổ, mẹ tôi bảo thế), và cũng như toàn bộ giới trí thức Nga hồi đó, bà mê mẩn Tolstoy và những ý tưởng gàn dở của ông ta: tâm hồn thanh cao của giai cấp nông dân, vẻ đẹp của sự hy sinh và những thứ nhảm nhí khác (đó là lời của mẹ tôi, kẻ phải chịu đựng những lời dạy dỗ của bà mẹ chồng về hôn nhân, nuôi dạy con cái và cách làm bánh hấp ngon nhất). Thế nhưng. Thế nhưng khi tôi còn nhỏ, ba đã làm cho tôi những món quà thật tuyệt vời. Những chiếc máy bay mô hình làm từ gỗ balsa[link=#id5]*[/link] được nạp năng lượng từ dây thun - cả khu phố ngưỡng mộ nhìn chúng bay trên trời. Một ga ra có trạm kiểm tra làm bằng gỗ và nhôm ghép với nhau bằng đinh tán, với một chiếc thang máy hoạt động nhờ dây thun đưa những chiếc xe kém chất lượng lên trên nóc, và một cầu tuột uốn cong để đẩy xe xuống trở lại. Một dịp Giáng sinh khác, ba tặng tôi một mô hình nông trại, kiểu khutor như ở quê nhà Ukraina - một phiến gỗ ép sơn xanh bao quanh bởi bức tường sơn màu, với cổng gắn bản lề mở ra được, một ngôi nhà có cửa sổ và cửa ra vào, một chuồng bò mái dốc cho đàn bò và lợn nhựa. Tôi nhớ lại những món quà đó đầy ngưỡng mộ. Lâu lắm rồi tôi mới tìm được lý do vì sao tôi từng yêu thương ba đến vậy.

‘Nhưng Valentina và Stanislav thì có lẽ là thích quà đấy’ ông nói. ‘Họ theo truyền thống mà, con biết đấy.’ Ha! Thì ra họ không phải là bậc trí thức chuyên đọc Nietzsche như ba tôi tưởng.

Tôi thích thú chọn quà cho Valentina và Stanislav. Tôi gói một lọ nước hoa siêu rẻ tiền với mùi hương quái dị mà tôi được tặng miễn phí khi mua hàng ở siêu thị. Đó là quà cho Valentina. Còn Stanislav, tôi chọn một chiếc áo len poly-este dài tay màu tím mà con gái tôi mua về nhân một dịp bán hàng từ thiện ở trường. Tôi gói hai món quà hết sức cẩn thận, cài thêm mấy chiếc nơ nhỏ. Chúng tôi mua sô cô la và một quyển sách về máy bay cho ba. Ba lúc nào cũng thích quà, dù điều đó ông chẳng bao giờ công nhận.

Chúng tôi lái xe đến nhà ba vào chiều Giáng sinh. Đó là một ngày lạnh cóng xám xịt, chẳng giống Giáng sinh tuyết trắng chút nào. Căn nhà tối tăm, buồn thảm và bẩn thỉu, nhưng ba tôi đã treo vài tấm thiệp Giáng sinh (kể cả mấy tấm để dành từ năm ngoái) lên một sợi dây treo ngang phòng để trang trí. Nhà không có gì ăn. Bữa tối trước Giáng sinh, bọn họ ăn ức gà tây thái lát, khoai tây, đậu và nước xốt đông lạnh được làm nóng bằng lò vi sóng. Thậm chí chẳng có chút đồ ăn thừa nào. Trong chiếc nồi đặt trên bếp, có một ít khoai tây luộc lạnh ngắt thâm xì cùng phần còn thừa của một quả trứng chiên.

Tôi nhớ lại bữa tối Giáng sinh năm nào với một con gà tây béo, da vàng giòn tẩm muối và nước thịt béo ngậy ứa ra, thơm phức mùi tỏi, kinh giới và kiều mạch nhồi đầy bụng, hẹ tây và hạt dẻ nướng xếp vòng quanh, cùng món rượu nhà làm khiến chúng tôi chuếnh choáng, khăn bàn trắng toát và hoa tươi cắm giữa bàn, dẫu đang giữa mùa đông, cùng những món quà bất ngờ, những nụ cười và những nụ hôn. Con ả đàn bà này đã thay thế vị trí của mẹ tôi, lấy đi ngày lễ Giáng sinh và thay vào đó là đồ ăn sẵn và hoa nhựa.

‘Hay là chúng ta ra ngoài ăn đi’ Mike đề nghị.

‘Hay đấy’ ba tôi nói. ‘Chúng ta có thể đi ăn món Ấn.’

Ba tôi thích đồ ăn Ấn Độ. Có một nhà hàng tên là Himalaya trong một trung tâm mua sắm vắng vẻ được xây dựng trong làng từ những năm 60. Sau khi mẹ tôi mất, có một khoảng thời gian ông toàn ăn đồ mua từ nhà hàng này và đã quen thân với ông chủ.

‘Ngon hơn tiệm Meals on Wheels’ ông nói, ‘mùi vị ngon hơn.’ Cho đến một ngày ông lỡ chén quá nhiều món cà ri cay vindaloo đến độ phải chịu một kết cục khá bi đát mà ông vẫn thường khoái trá miêu tả lại cho bất cứ ai chịu nghe. (‘Ăn vào đã cay. Đi ra còn cay hơn nhiều.’)

Chúng tôi là khách hàng duy nhất trong tiệm: Mike, Anna, tôi, ba, Valentina và Stanislav. Lò sưởi vặn nhỏ nên cả căn phòng thật lạnh giá. Có mùi ẩm ướt và gia vị hỏng. Chúng tôi chọn bàn gần cửa sổ, nhưng bên ngoài chẳng có gì để nhìn ngắm ngoài sương giá bám trên nóc xe và ánh đèn đường hắt lại. Giấy dán tường nhà hàng rắc bột len màu hạt dẻ, điểm lẫn những ô giấy da màu sáng theo mô típ Ấn Độ. Tiếng nhạc Giáng sinh vui nhộn từ đài địa phương vang lên sôi nổi.

Ông chủ đón tiếp ba tôi như một người bạn lâu năm. Ba giới thiệu tôi, Mike và Anna. ‘Con gái tôi, chồng nó, cháu ngoại tôi.’

‘Và đây là?’ Ông chủ chỉ sang Valentina và Stanislav. ‘Họ là ai vậy?’

‘Quý bà này và con trai từ Ukraina đến’ ba tôi đáp.

‘Và bà đây là? Vợ ông chăng?’ Rõ ràng lời đồn đã lan ra khắp làng trên xóm dưới, và giờ ông ta muốn xác nhận lại câu chuyện xôn xao này. Ông ta muốn tham gia vào đội ngũ ngồi lê đôi mách.

‘Họ từ Ukraina đến’ tôi nói. Tôi không thể trả lời là, Đúng, vợ của ba tôi. ‘Chúng tôi xem thực đơn được chứ?’

Ông ta thất vọng, lấy thực đơn rồi quăng xuống bàn.

‘Chúng tôi gọi rượu được không?’ Mike hỏi, nhưng nhà hàng này không được phép bán rượu.

Chúng tôi đành chúc tụng suông thôi.

Chúng tôi gọi món. Ba tôi thích món cà ri cừu. Con gái tôi ăn chay. Chồng tôi thích ăn món gì thật cay. Tôi thích món bỏ lò. Valentina và Stanislav chưa ăn món Ấn Độ lần nào. Họ tỏ vẻ dè dặt.

‘Tôi chỉ muốn thịt. Nhiều thịt’ Valentina nói. Cô ả chọn thịt bò nướng ở phần món ăn Anh. Stanislav chọn món gà quay. Chúng tôi đợi. Chúng tôi nghe nhạc pop và tên DJ lải nhải. Chúng tôi ngắm ánh sương giá lóng lánh trên nóc xe hoả. Ông chủ nhà hàng đứng sau quầy, lén lút quan sát chúng tôi. Ông ta đang chờ đợi cái gì?

Anna ngồi sát cạnh Mike và bắt đầu gấp khăn ăn của anh thành hình một đóa hoa giấy lộng lẫy. Nó rất yêu thương ba, tôi cũng đã từng giống như vậy. Nhìn hai người ở bên nhau, tôi vừa hạnh phúc lại vừa chua chát.

‘Ừm’ Mike nói. ‘Lại một Giáng sinh nữa đến. Ra ngoài ăn thật vui phải không? Lẽ ra chúng ta phải đi thường xuyên hơn.’

‘Tuyệt đấy’ tôi nói. Anh không biết gì về lá thư gửi đến Bộ Nội vụ.

‘Em có nhiều quà không, Stanislav?’ Anna hỏi, giọng nó tràn ngập niềm háo hức Giáng sinh. Nó cũng chẳng biết gì về lá thư.

Stanislav được tặng vớ, xà bông, sách về máy bay và vài băng nhạc. Năm ngoái nó được tặng một chiếc áo khoác đen, cổ bằng lông thú. Lông thú thật. Năm trước đó nữa, ba nó tặng nó giày trượt.

‘Ở Ukraina tuyệt hơn, Giáng sinh’ Valentina nói.

‘Vậy thì sao cô...’ Tôi kịp thời ngậm miệng lại nhưng Valentina hiểu tôi muốn nói gì.

Tại sao à? Vì Stanislav. Tất cả vì Stanislav. Stanislav phải có cơ hội tốt. Ở Ukraina không có cơ hội’ cô ả lớn giọng với tôi. ‘Ukraina chỉ có cơ hội cho trộm cướp đĩ điếm’

Mike gật đầu thông cảm. Anna trở nên trầm lặng. Stanislav mỉm nụ cười răng sứt đáng yêu. Phía sau quầy, ông chủ nhà hàng im lặng. Ba tôi trông như đang ở chốn nào xa xăm lắm, có lẽ đang cưỡi trên một chiếc máy kéo.

‘Khi còn chế độ cộng sản thì có khá hơn không?’ Tôi hỏi.

‘Đương nhiên tốt hơn. Cuộc sống tốt. Cô không biết loại người nào đang lãnh đạo đất nước bây giờ đâu’

Đôi mắt màu mật ong của cô ả lộ vẻ mệt mỏi thẫn thờ. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên sau hai tuần liền đi làm. Chì kẻ mắt màu đen bị lem và chảy xuống nếp nhăn dưới mắt. Nếu không cẩn thận, tôi sẽ bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho cô ả. Phù phiếm. Đĩ thõa. Đồ mì ăn liền. Tôi nghĩ đến mẹ và buộc mình trở nên cứng rắn.

‘Trường học của cháu hồi đó cũng tốt hơn’ Stanislav nói. ‘Kỷ luật hơn. Bài tập nhiều hơn. Nhưng giờ ở Ukraina, muốn thi đậu thì phải đưa tiền cho thầy giáo’

‘Trường mới của cháu ở đây cũng có khác gì’ tôi nói cộc lốc. Mike đá vào chân tôi nhắc nhở.

‘Trường chị cũng thế’ Anna xía vào. ‘Bọn chị toàn dùng táo để hối lộ thầy cô giáo.’

Stanislav lộ vẻ ngạc nhiên.

‘Táo?’

‘Chỉ đùa thôi’ Anna nói. ‘Học trò ở nước em không biếu táo cho thầy cô sao?’

‘Không bao giờ’ Stanislav đáp. ‘Nhưng vodka thì có’

‘Cô là giáo viên đại học?’ Valentina hỏi tôi.

‘Đúng vậy’

'Tôi muốn giúp Stanislav vào đại học Oxford hay Cambridge. Cô làm ở đại học Cambridge. Vậy cô giúp?’

'Tôi làm việc ở Cambridge, chứ không phải đại học Cambridge. Tôi dạy ở trường đại học Bách khoa Anglia’ ‘Đại học Angella? Là cái gì?’

Ba tôi chồm tới nói khẽ, ‘Bách khoa’

Valentina nhướng mày rồi lầm bầm thứ gì đó tôi không hiểu rõ.

Đồ ăn được bưng tới. Ông chủ có vẻ quanh quẩn bên Valentina hơi lâu hơn mức bình thường trong lúc bày đồ ăn trước mặt cô ả. Cô ả cũng chớp chớp đôi mắt màu mật ong với ông ta nhưng không mấy vồn vã. Đã trễ và bọn tôi ai cũng đói cả, không có thì giờ để làm điệu làm bộ. Món cà ri cừu dai nhách, chúng tôi phải cắt thành từng miếng bé xíu cho ba. Món cà ri rau chẳng có rau gì ngoại trừ bắp cải. Cà ri cay của Mike quá cay. Món gà bỏ lò của Stanislav vừa khô vừa cứng. Miếng thịt bò nướng của Valentina y như một khúc củi.

‘Mọi thứ ổn cả chứ?’ ông chủ hỏi.

‘Tuyệt lắm’ Mike đáp.

Sau đó, Mike lái xe chở ba tôi, Anna và Startislav về nhà, còn tôi thì đi bộ với Valentina. Lề đường băng đóng trơn trợt, chúng tôi phải bíu lấy nhau, ban đầu để giữ thăng bằng, sau đó cái nắm tay đã trở nên thân thiện hơn. Mặc dù bữa ăn quá tệ, tinh thần Giáng sinh cũng đã lướt qua chúng tôi. Hòa bình nơi trần thế, hạnh phúc cho muôn người, các thiên thần Giáng sinh cất tiếng hát trên bầu trời lạnh giá. Tôi nhận ra sẽ không bao giờ có cơ hội tốt như thế này nữa.

‘Mọi chuyện thế nào?’ tôi hỏi.

‘Tốt, mọi chuyện tốt cả.’

‘Nhưng còn các cuộc cãi vã? Hai người có vẻ rất hay cãi nhau.’ Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, thân thiện.

‘Ai nói cô?’

‘Valentina, ai cũng thấy vậy mà.’ Tôi không muốn mách lẻo về Stanislav, và tôi cũng không muốn ba tôi dính vào.

‘Ba cô không phải loại đàn ông dễ tính’ cô ả đáp. ‘Tôi biết’ Tôi biết mình không thể sống chung với ba hằng ngày như cô ta được. Tôi bắt đầu hối hận là đã gửi thư đến Bộ Nội vụ.

‘Mọi lúc ông ta làm phiền tôi’

‘Nhưng Valentina à, cô làm trong một viện điều dưỡng. Cô biết là người già thì khó tính mà’

Cô ta mong đợi gì chứ? Một ông già tao nhã tặng hàng đống quà cho cô ta rồi một đêm kia bỗng lặng lẽ qua đời à? Không phải người cha già cứng đầu khó tính của tôi rồi.

‘Ba cô khó tính hơn. Ho ho ho trục trặc. Thần kinh trục trặc. Tắm rửa trục trặc. Đi vệ sinh trục trặc’ Khi cô ta quay sang tôi, ánh trăng soi sáng nét nhìn nghiêng nghiêng xinh đẹp, gò má cao, đôi môi cong của cô ta. ‘Và mọi lúc, cô biết đấy, hôn hôn, đụng ở đây, đây, đây...’ Bàn tay đeo găng của cô ta vuốt ve ngực, đùi, đầu gối qua lớp áo choàng dày. (Ba tôi làm vậy sao?) Tôi cảm thấy muốn ói nhưng cố giữ giọng bình thản.

‘Hãy đối xử tốt với ông ấy. Chỉ vậy thôi’

‘Tôi tốt’ cô ta đáp. ‘Như cha tôi. Cô không lo’

Cô ta trượt chân trên tuyết và bíu chặt lấy tay tôi. Thân hình mềm mại ấm áp của cô ta khẽ dựa vào người tôi, mũi tôi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa ngọt đậm, món quà Giáng sinh của tôi. Cô ta đã xịt lên ngực và cổ. Người đàn bà này đã chiếm vị trí của mẹ tôi.