← Quay lại trang sách

- 12 - Miếng bánh kẹp giâm bông ăn dở

Cô nghĩ bà Z làm sao lại biết về kế hoạch hủy hôn?’ Vera hỏi. Bà Chuyên Gia Ly Dị và bà Tống Chúng Về Quê chụm đầu bàn bạc.

‘Valentina chắc đã xem qua thư luật sư’

‘Cô ả xem lén thư của ba.’

‘Có lẽ là vậy.’

‘Với năng khiếu phạm tội bẩm sinh của cô ả, phải nói là tôi chẳng chút ngạc nhiên.’

‘Đừng tưởng mình ả mới chơi được trò này’

Lần đến thăm kế tiếp, bỏ mặc Mike ở lại với bài độc thoại dài lê thê về máy kéo trong căn phòng khách ngập táo, tôi lẻn lên lầu lục lọi phòng của Valentina. Ả đã chiếm căn phòng của ba mẹ tôi trước đây. Một căn phòng ủ ê xấu xí với đồ đạc gỗ sồi nặng trịch kiểu thập kỷ 50, tủ áo còn để đầy quần áo của mẹ, đôi giường đơn với khăn trải bông xù màu vàng, rèm cửa màu hoa cà, vàng và đen thiết kế theo kiểu cách tân ấn tượng do ba tôi chọn, một tấm thảm vuông màu xanh dương đặt ở giữa sàn nhà lót vải sơn nâu. Đối với tôi, căn phòng này, chốn linh thiêng thầm kín của ba mẹ tôi, luôn là một nơi đầy bí ẩn và e dè. Do vậy, tôi rất ngạc nhiên khi thấy Valentina đã biến nó thành một buồng the kiểu Hollywood với gối đệm bọc vải lông màu hồng, hộp giấy lụa có diềm xếp nếp, mỹ phẩm, bông trang điểm, tranh những đứa bé mắt tròn xoe treo trên tường, thú bông trên giường, nước hoa, kem dưỡng thể, kem dưỡng da la liệt trên bàn trang điểm. Tất cả có vẻ như đều được mua theo catalog đặt hàng qua mail, vài tờ catalog để mở còn nằm lăn lóc trên sàn.

Ấn tượng đầu tiên khi bước vào phòng là sự bừa bãi. Hàng đống giấy, quần áo, giày dép, cốc bẩn, sơn móng tay, lọ mỹ phẩm, vụn bánh mì, lược, dụng cụ làm đẹp, bàn chải đánh răng, vớ, túi bánh quy, nữ trang, hình chụp, vỏ kẹo, vỏ bánh, đĩa bẩn, đồ lót, lõi táo, băng gạc, catalog, giấy gói, kẹo chảy nước, tất cả nằm la liệt trên bàn trang điểm, trên ghế, trên chiếc giường trống, và tràn lan dưới sàn. Còn bông trang điểm nữa, những miếng bông dính son đỏ, chì kẻ mắt màu đen, phấn màu cam, sơn móng tay màu hồng vứt vung vãi trên giường, trên sàn, bị giẫm bẹp gí trên tấm thảm xanh, lẫn lộn trong đống quần áo và đồ ăn.

Căn phòng ngập ngụa mùi hương quái lạ, một thứ hỗn tạp của mùi hương ngọt đến muốn ói, mùi hóa chất, và mùi gì đó - mùi gì đó như mùi hữu cơ phân hủy.

Bắt đầu từ đâu đây? Tôi nhận ra mình không biết chính xác mình đang phải tìm thứ gì. Tôi biết mình còn khoảng một giờ cho tới khi Valentina đi làm về và Stanislav về nhà sau giờ làm thêm ngày thứ Bảy.

Tôi bắt đầu từ chiếc giường. Có vài ba tấm ảnh, vài ba thứ giấy tờ có vẻ quan trọng, một tờ đơn xin cấp giấy phép lái xe tạm thời, tờ thông báo nghỉ việc từ viện điều dưỡng (tôi nhận thấy họ cô ả ghi khác nhau trên hai tờ giấy), một tờ đơn xin việc ở McDonald. Mấy tấm ảnh có vẻ thú vị - hình Valentina trong chiếc váy dạ tiệc hở vai quyến rũ, tóc cuốn cầu kỳ, đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên có thân hình bè bè và nước da ngăm đen, lùn hơn cô ả mấy phân. Vài tấm hắn quàng tay qua vai cô ả; vài tấm họ nắm tay; vài tấm họ mỉm cười vào ống kính. Người đàn ông này là ai? Tôi nhìn kỹ hồi lâu nhưng người đàn ông này không giống Bob Turner. Tôi lấy một tấm ảnh bỏ vào túi.

Dưới gầm giường, trong một chiếc túi đựng đồ mua hàng của Tesco, tôi tìm thấy những thứ khác: hàng chồng thư và thơ tình với nét chữ nguệch ngoạc của ba tôi. Rải rác trong đám thư từ lộn xộn là bản dịch sang tiếng Anh. Cưng... yêu quý... nữ thần Venus diễm lệ... bộ ngực như trái đào chín mọng (trời ơi đất hỡi!)... mái tóc như cánh đồng lúa mì vàng óng của Ukraina... tất cả tình yêu và sự hiến dâng của tôi... mãi mãi là của em cho đến tận kiếp sau. Nét chữ của bản dịch có vẻ trẻ con, chữ to tròn. Stanislav chăng? Sao nó lại phải dịch ra? Dịch ra để cho ai coi? Trên một lá thư, tôi để ý thấy có mấy chữ số. Tò mò, tôi lấy ra đọc. Ba tôi đã ghi rõ thu nhập của mình, kê khai chi tiết về mọi khoản lương hưu và tài khoản tiết kiệm. Những con số nguệch ngoạc bò lết hết trang này sang trang khác. Đó là một khoản tiền khiêm tốn nhưng cũng đủ để sống ấm no, và tất cả sẽ là của em, tình yêu của tôi, ba tôi đã viết như vậy ở cuối thư. Tất cả đều được dịch sang tiếng Anh bởi cùng một nét chữ trẻ con.

Tôi đọc lại lần nữa và cảm thấy bực bội. Chị tôi nói đúng - ba là một tên ngốc. Tôi không nên trách Valentina vì đã lấy tiền của ông - chính ông đã ấn hết tiền cho cô ả mà.

Giờ thì tôi lục lọi trong mấy ngăn kéo. Bên trong ngăn kéo nào cũng bừa bộn như nhau. Tôi lướt qua đống đồ lót, quần áo, giấy gói kẹo nhớp nháp, lọ kem dưỡng thể, nước hoa rẻ tiền. Trong một ngăn kéo, tôi tìm thấy một mẩu giấy. ‘Hẹn gặp em vào thứ Bảy. Tất cả tình yêu của anh, Eric.’ Bên cạnh đó, vùi trong một đôi vớ, là nửa miếng bánh kẹp giăm bông ăn dở, vỏ bánh khô cong xám xịt, miếng giăm bông hồng sẫm khô quẹo thò ra một cách kinh tởm.

Vào đúng lúc đó, tôi nghe tiếng xe dừng lại. Tôi vội lẩn ra khỏi phòng Valentina và chui vào phòng Stanislav. Đây là phòng cũ của tôi và tôi vẫn còn để vài thứ trong tủ áo, nên tôi có vào thì cũng không sao. Stanislav ngăn nắp hơn Valentina. Tôi nhận ra ngay nó là fan hâm mộ Kylie Minogue và Boyzone. Thằng bé ‘thiên tài âm nhạc’ này chất đầy băng đĩa của Boyzone trong phòng! Trên bàn cạnh cửa sổ là mấy quyển sách ở trường và một quyển vở. Nó đang viết một lá thư bằng tiếng Ukraina. Ba yêu quý...

Rồi tôi nghe thấy hai giọng nói mới - không phải Mike và ba tôi, đó là Valentina và Stanislav đang nói chuyện trong bếp. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng Stanislav lại rồi rón rén bước xuống lầu. Valentina và Stanislav đang trong bếp chọc đũa vào thứ đồ nấu sẵn nào đó đang sôi sục trên bếp. Hai cái xúc xích nhăn nheo đã bắt đầu bốc khói trong lò nướng.

‘Chào Valentina, chào Stanislav.’ (Tôi không biết nên cư xử ra sao: bạn sẽ nói gì với một người đánh ba của bạn, và bạn vừa mới lục lọi phòng của người đó xong? Tôi quyết định chọn kiểu phớt tình Ăng lê.) ‘Làm việc mệt lắm sao?’

‘Tôi lúc nào cũng làm việc mệt. Quá mệt’ Valentina gắt gỏng. Tôi để ý thấy cô ả đã phát phì. Bụng ả căng tròn như quả bóng, má phình và chảy xệ. Stanislav thì ngược lại, trông có vẻ gầy đi. Ba tôi lấp ló ngoài cửa, bạo dạn hơn khi có Mike bên cạnh.

‘Xúc xích đang cháy kìa, Valentina’ ông nhắc.

‘Ông không ăn, ông câm mồm.’ Cô ta ném một tấm khăn ướt về phía ông.

Sau đó cô ả bỏ phần đồ ăn làm sẵn vào đĩa, dùng dao cắt cắt khiến nó xì ra thứ chất lỏng chẳng biết là gì, vứt cái xúc xích vào bên cạnh, xịt xốt cà chua lên trên rồi giậm chân quay về phòng ngủ. Stanislav lẳng lặng theo sau.

Ngòi bút thì mạnh hơn khăn ướt, và ba tôi viết nên sự thù địch của mình.

Chưa bao giờ kỹ nghệ hòa bình, dưới hình dạng của máy kéo, bị chuyển thành công cụ chiến tranh một cách hung tợn như sự ra đời của xe tăng Valentine. Chiếc xe tăng này được thiết kế tại Anh, rồi sản xuất tại Canada, nơi có nhiều kỹ sư Ukraina lành nghề trong việc sản xuất máy kéo. Chiếc xe tăng được đặt tên là Valentine vì nó ra đời vào ngày thánh tình yêu Valentine năm 1938. Tuy nhiên nó chẳng dễ thương chút nào. Thô kệch và nặng nề với hộp số kiểu cũ, nó hết sức đáng sợ, một cỗ máy giết người thực sự.

'Tởm!’ Vera kêu lên khi nghe tôi kể về miếng bánh kẹp giăm bông. ‘Nhưng đương nhiên ta có thể trông đợi gì khác từ một con điếm chứ?’

Tôi không sao mô tả được mùi của căn phòng. Tôi kể cho chị nghe về mấy miếng bông tẩy trang.

‘Thật là kinh tởm! Trong phòng ngủ của mẹ nữa chứ! Nhưng cô không tìm ra được thứ gì khác sao? Thư của luật sư về tình hình nhập cư của cô ả hay lời khuyên về việc ly dị?’

‘Em không tìm thấy gì cả. Có lẽ là ả để ở chỗ làm. Không thấy trong nhà.’

‘Nhất định là ả giấu ở đâu đó. Đương nhiên đó là thứ duy nhất người ta có thể mong đợi từ một ả có đầu óc tội phạm tổ chức cao.’

‘Nhưng nghe này, Vera. Em có nhìn qua phòng của Stanislav, đoán xem em tìm thấy gì.’

‘Chẳng đoán nổi. Thuốc phiện? Tiền giả?’

‘Đừng ngớ ngẩn thế. Em thấy một lá thư. Nó đang viết thư cho ba nó ở Temopil, nói là ở đây nó rất buồn. Nó muốn quay về nhà.’