← Quay lại trang sách

- 13 - Găng tay cao su màu vàng

Đương nhiên Valentina tìm ra được nghĩa thực sự của từ ‘cưỡng chế’. Stanislav cho ả biết. Tệ hơn nữa là ả tìm ra vào đúng cái ngày ả nhận được thư từ Sở Nhập cư, nói rằng kháng cáo của ả lại bị từ chối.

Ả chặn đường ba tôi khi ông vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang gập người dò dẫm kéo lại khóa quần.

‘Đồ xác chết biết đi!’ ả gào lên. ‘Tôi sẽ cho ông biết cững chế!’

Ả đang mang đôi găng cao su màu vàng, tay cầm một khăn lau bát vừa giặt xong còn ướt. Ả dùng nó quất vào người ông.

‘Đồ con lừa đầu-teo đít-teo vô dụng.’ Bốp bốp. ‘Đồ phân dê già teo tóp!’

Cô ả đánh vào chân vào tay ông đang giơ ra để che chắn và giữ thăng bằng. Ông lùi lại và thấy mình bị ép sát vào bồn rửa trong bếp. Ông có thể nhìn thấy chảo khoai tây đang sôi sùng sục sau lưng ả.

‘Ông đồ côn trùng kinh tởm tôi giẫm lên.’ Bốp bốp! Hơi nóng từ chảo khoai tây làm kính ông mờ đi, mùi khét bắt đầu lan tỏa.

‘Cững chế! Cững chế! Tôi cho ông biết cững chế!’ Càng lúc càng hăng tiết, ả đánh vào mặt ông. Bộp bộp. Góc khăn móc vào sống mũi của cặp kính, kéo cặp kính của ông rớt xuống đất.

‘Valechka, làm ơn...’

‘Đồ mẩu xương còm khô khốc chó gặm chó bỏ đi! Phì!’ Ngón tay đeo găng cao su vàng của ả xỉa vào sườn ông. ‘Vì sao ông còn sống? Lẽ ra ông phải nằm cạnh Ludmilla lâu rồi, chết nằm cạnh chết.’

Ông run lẩy bẩy, lại cảm thấy cơn tưng tức quen thuộc ở bàng quang. Ông sợ mình sắp tiểu ra quần. Mùi khoai tây cháy khét nồng nặc.

‘Làm ơn mà Valechka, cục cưng, bồ câu bé bỏng...’ Cô ả áp sát vào ông, bàn tay đeo găng cao su vàng vừa đấm, vừa tát. Khói bắt đầu bốc lên từ chảo khoai tây.

‘Ông sẽ trở về chỗ của mình sớm thôi! Dưới đất! Dưới cũng chế! Ha!’

Ông được cứu sống nhờ tiếng chuông cửa của bà Zadchuk. Bà ta bước vào, đánh giá tình hình rồi đặt bàn tay mập mạp lên cánh tay của cô bạn mà ngăn lại.

‘Đi nào Valya. Mặc xác ông chồng xấu xa keo kiệt mê làm tình bằng miệng này đi. Đi nào. Chúng ta đi mua sắm.’

Khi chiếc xe thổ tả biến mất sau góc đường, ba tôi cứu lấy chảo khoai tây cháy rồi lập cập vào nhà vệ sinh giải quyết.

Sau đó ông gọi điện cho tôi. Ông thở hồng hộc, giọng rin rít.

‘Ba nghĩ là cô ta muốn giết ba, Nadia’

‘Cô ta nói vậy thật sao, quay trở lại nghĩa địa ấy?’

‘Bằng tiếng Nga. Nói bằng tiếng Nga.’

‘Ba à, nói bằng tiếng nào thì có quan trọng gì chứ...’

‘Không đâu, ngược lại đó, ngôn ngữ cực kỳ quan trọng. Nó không những chuyển tải suy nghĩ mà còn bao gồm cả những giá trị văn hóa...’

‘Ba à, nghe này. Làm ơn nghe này.’ Ông vẫn còn lải nhải mãi về sự khác biệt giữa tiếng Nga và tiếng Ukraina trong khi đầu óc tôi chỉ quan tâm đến Valentina. ‘Nghe con nói một chút này. Tuy cô ta gây phiền nhiễu cho ba, nhưng tin tốt là cô ta không được phép ở lại. Có nghĩa là sớm hay muộn cô ta sẽ bị trục xuất. Giá như chúng ta biết được là lúc nào... Nhưng trong thời gian đó, nếu ba sợ ở một mình trong nhà với cô ta, ba hãy chuyển đến ở với con và Mike.’ Tôi biết chỉ khi tuyệt vọng hết mức thì ba mới chịu đến ở nhà chúng tôi - ông ghét phải phá bỏ thói quen hằng ngày. Ông chưa bao giờ ngủ đêm ở nhà tôi hay nhà chị tôi.

‘Không, không. Ba ở lại đây. Nếu ba rời khỏi nhà cô ta sẽ đổi ổ khóa. Ba sẽ ở ngoài, cô ta sẽ ở trong. Cô ta đã bắt đầu nói như vậy rồi.’

Sau khi ba tôi tạm biệt và chui vào sau cánh cửa khóa chặt, tôi gọi ba cú điện thoại.

Đầu tiên tôi gọi đến Bộ Nội vụ: tòa nhà Lunar ở Croydon. Tôi tưởng tượng cảnh cung trăng lỗ chỗ mênh mông, im ắng không một tiếng động ngoại trừ tiếng chuông điện thoại ngân nga. Sau khoảng bốn mươi hồi chuông, điện thoại được nhấc lên. Một giọng phụ nữ thờ ơ cho tôi biết hãy viết đơn, và bảo với tôi rằng hồ sơ cần được giữ kín, không thể cho bên thứ ba biết. Tôi cố giải thích tình trạng tuyệt vọng của ba tôi. Giá như ông biết được chuyện gì đang xảy ra, liệu Valentina có kháng cáo được nữa không, khi nào cô ta sẽ bị trục xuất. Tôi năn nỉ họ. Giọng thờ ơ đó mủi lòng và đề nghị tôi gọi bộ phận nhập cư của vùng Peterborough.

Sau đó tôi gọi cho trạm cảnh sát trong làng. Tôi kể lại vụ hành hung bằng khăn lau bát ướt nhẹp và giải thích mối nguy hiểm của ba. Viên cảnh sát không mấy quan tâm. Ông ta đã gặp nhiều chuyện tệ hại hơn.

‘Hãy nhìn sự việc thế này’ ông ta nói. ‘Có thể đó chỉ là xích mích gia đình thôi. Chuyện thường ấy mà. Nếu mỗi lần một cặp vợ chồng cãi vã mà cảnh sát phải xen vào thì làm sao hết việc được. Thật ngại nhưng tôi phải nói là cô đã xen vào việc của ba cô khi ông ấy không yêu cầu. Rõ ràng cô không thích người đàn bà mà ông ấy cưới. Nhưng nếu ông ấy muốn khiếu nại thì ông ấy đã gọi điện rồi, phải không? Nói không chừng ông ấy đang tận hưởng hạnh phúc bên cạnh bà ấy đấy.’

Trong đầu tôi hiện ra cảnh người cha già gầy còm nhom như một cây gậy, lom khom co rúm người trước những cú đánh bằng khăn ướt. Valentina to béo, cợt nhả, mang găng cao su vàng đứng đó cười sằng sặc. Nhưng viên cảnh sát lại mường tượng ra cảnh khác. Đột nhiên tôi hiểu ra.

‘Ông nghĩ đó là trò-chơi-tình-dục-khăn-ăn-ướt.’

‘Tôi không nói như vậy’

‘Nhưng ông nghĩ vậy đúng không?’

Viên cảnh sát đã được huấn luyện để đối phó với những người như tôi. Ông ta lịch sự đợi cơn giận của tôi dịu xuống. Cuối cùng, ông ta hứa sẽ ghé qua khi đi tuần tra, tạm thời chúng tôi đồng ý như vậy.

Cú điện thoại thứ ba tôi gọi cho chị gái. Vera hiểu ngay. Chị nổi điên.

‘Con chó cái. Con điếm tội phạm. Nhưng ba thật là ngu ngốc. Thật đáng đời’

‘Vera à, dẫu có đáng đời hay không, em nghĩ mình cần phải đưa ba ra khỏi chuyện này.’

‘Tống khứ ả đi còn tốt hơn. Một khi ba đi khỏi nhà thì ông sẽ không thể quay về nữa, ả sẽ có cả căn nhà.’

‘Làm gì có chuyện đó.’

‘Cô biết người ta hay nói: chiếm hữu là sở hữu mà.’

‘Giống quyển sách luật của bà Zadchuk quá.’

‘Trước đây tôi cũng vậy thôi - khi Dick giở trò, tôi muốn bỏ đi, nhưng luật sư khuyên tôi nên ở lại, nếu không tôi có thể mất căn nhà’

‘Nhưng Dick đâu có định giết chị’

‘Thế cô nghĩ Valentina muốn giết ba à? Tôi nghĩ cô ả chỉ muốn làm ba sợ thôi’

‘Rõ ràng là ả đã thành công rồi’

Im lặng. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc jazz trên đài vẳng lại. Tiếng nhạc dứt. Tiếng vỗ tay vang lên. Sau đó Vera giở giọng Bà Chị Lớn, ‘Nadia, đôi khi tôi tự hỏi có thứ gì gọi là trạng thái tâm lý nạn nhân hay chăng - cô biết đấy, trong thế giới tự nhiên, luôn có thứ bậc thống trị trong mỗi loài.’ (Chị ta lại thế nữa rồi.) ‘Có lẽ bản chất của ba là hay bị ăn hiếp.’ ‘Ý chị đó là lỗi của nạn nhân sao?’

‘Ờ, ừ, có thể nói vậy’

‘Nhưng khi Dick nổi khùng - đó không phải là lỗi của chị.’

‘Đương nhiên là khác rồi. Trong mối quan hệ giữa đàn ông với đàn bà thì phụ nữ luôn là nạn nhân’

‘Vera, chị nói y hệt như người bảo vệ quyền phụ nữ vậy.’

‘Quyền phụ nữ? Ôi trời. Tôi cho rằng đó chỉ là lý lẽ đương nhiên thôi. Nhưng khi một người đàn ông để phụ nữ đánh mình, cô phải công nhận là có điều gì đó không ổn’

‘Ý chị là nếu chồng đánh vợ thì OK? Valentina cũng nói y chang vậy’ Tôi không nhịn được. Tôi vẫn chọc tức chị. Nếu tôi không cẩn thận, cuộc nói chuyện này sẽ như bao cuộc nói chuyện khác trước đây kết thúc với tiếng dập máy tức tối của một trong hai chị em tôi. ‘Đương nhiên là chị có lý của chị, Vera. Nhưng có thể đó là vấn đề về vóc dáng, sức lực chứ không phải là tính cách hay giới tính’ tôi thêm vào.

Im lặng. Chị hắng giọng.

‘Mọi thứ bắt đầu rối bời rồi đấy, Nadia. Có lẽ không phải là do trạng thái tâm lý nạn nhân. Có lẽ ba luôn là người hấp dẫn bạo lực. Mẹ có kể cho cô biết chuyện họ gặp nhau lần đầu thế nào không?’

‘Không. Kể cho em đi.’

Một ngày Chủ nhật tháng Hai năm 1926, ba tôi đi quanh thành phố với đôi giày trượt treo trên cổ cùng một quả trứng luộc và một lát bánh mì cất trong túi áo. Mặt trời lên cao, lớp tuyết mới lấp lánh trên những ban công chạm trổ và những cây cột tượng đàn bà của những căn nhà cuối thế kỷ trước trên đại lộ Melnikov, bóp nghẹt tiếng chuông Chủ nhật ngân vang từ những thánh đường vòm vàng và nằm ngoan như một chiếc gối trẻ thơ trên sườn ngọn Babi Yard).[link=#id6]*[/link]

Cậu bé vừa qua cầu Melnikov và đang đi về phía sân vận động thể thao thì một quả cầu tuyết bay vụt từ phía bên kia đường lướt qua tai cậu. Khi cậu quay lại nhìn xem quả cầu tuyết đó từ đâu ném tới thì một quả cầu khác đập thẳng vào mặt cậu. Nikolai thở hồng hộc, quờ quạng tìm mũ rơi lẫn trong tuyết. ‘Này này Nikolashka! Nikolashka biết tuốt! Mày thích ai hả, Nikolashka? Khi ham muốn thì mày nghĩ đến ai?’

Bọn người đang chọc ghẹo cậu là hai anh em Sovinko, hai tên này đã bỏ học mấy năm trước. Bọn chúng chắc cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, bằng tuổi ba tôi lúc đó. Đầu cạo trọc lóc, chúng sống chung với mẹ và ba cô chị trong hai căn phòng sau trạm xe lửa. Cha chúng chết trong một tai nạn rừng gần Gomel. Bà Sovinko chật vật kiếm sống bằng nghề giặt đồ thuê, hai thằng bé mặc toàn đồ bỏ mà bà mẹ lượm lặt được từ đống đồ giặt của khách.

‘Này đồ đít cắm lên đầu! Mày thích Lyalya hả? Hay là Ludmilla? Cá là mày khoái Katya rồi. Mày cho nó coi của quý của mày chưa?’

Thằng anh ném một quả cầu tuyết khác.

‘Tớ chẳng thích ai cả’ ba tôi nói. ‘Tớ chỉ quan tâm đến ngôn ngữ và toán học thôi’

Hai thằng con trai chỉ ngón tay đỏ ửng vì lạnh vào Nikolai rồi rú lên cười như điên.

‘Nè, nó không thích con gái. Vậy mày thích con trai hả?’

‘Chỉ dựa vào chuyện tớ không thích con gái thì không thể suy luận là tớ thích con trai được.’

‘Mày có nghe không? Không thể suy luận! Mày có nghe không? Nó có của quý biết suy luận đấy! Này này Nikolashka, cho bọn tao coi của quý biết suy luận của mày đi’

Bọn chúng băng qua đường, và lẵng nhẵng bám theo ba, càng lúc càng lại gần hơn.

‘Mình làm nguội của quý của nó chút đi!’

Bọn chúng bắt đầu rượt đuổi. Thằng em lạng lên ném một nắm tuyết vào mông quần Nikolai. Nikolai cố tránh né nhưng vỉa hè quá trơn. Cậu ngã dúi mặt xuống. Hai thằng bé đè cậu ra và tống từng nắm tuyết vào mặt, vào cổ, vào quần cậu. Chúng bắt đầu kéo quần cậu xuống. Thằng anh tóm lấy đôi giày trượt và bắt đầu giật. Nikolai khiếp hãi gào lớn và giãy giụa trong tuyết.

Vào đúng lúc ấy, ba bóng người xuất hiện ở đầu đường. Từ chỗ đang nằm úp mặt xuống tuyết, Nikolai nhận ra một cô gái cao dong dỏng đang dắt tay hai đứa bé.

‘Cứu tôi! Cứu tôi!’ Nikolai kêu lên.

Ba người đó ngần ngừ trước cuộc ẩu đả. Nên chạy hay can thiệp đây? Rồi đứa con trai nhỏ xông lên.

‘Tránh ra!’ nó gào lên rồi lao mình vào chân thằng em. Cô gái cao dong dỏng cũng xông vào, bắt đầu kéo tóc thằng anh. ‘Tránh ra, đồ du côn béo ú! Để cậu ta yên!’

Thằng anh nhún vai khinh thường trước đòn tấn công của cô rồi dùng hai tay tóm chặt lấy cổ tay cô, tha cho Nikolai.

‘Nó là bạn trai của mày hả? Mày có thích nó không?’

‘Tránh ra, không thì tao sẽ gọi ba tao và ông ấy sẽ dùng kiếm cắt phăng ngón tay của mày rồi nhét vào lỗ mũi mày đó.’ Mắt cô lóe sáng.

Đứa con gái nhỏ quăng hàng nắm tuyết vào lỗ tai bọn chúng.

‘Nhét vào lỗ mũi của mày! Nhét vào lỗ mũi của mày!’ cô bé gào lên.

Hai anh em vừa né tránh vừa đánh trả, nhe răng cười và bám chặt lấy mấy cô gái. Bọn chúng chả thích gì hơn ngoài đấm đá, và chúng chẳng thấy lạnh. Bầu trời phía trên xanh màu xanh của trứng chim cổ đỏ, và ánh mặt trời lấp lánh trên tuyết. Sau đó mấy người lớn đến. Có tiếng quát mắng và gậy gộc vung vẩy. Anh em nhà Sovinko đội mũ lên rồi co giò chạy nhanh như thỏ tuyết trước khi bị tóm.

‘Cậu có sao không?’ cô gái cao dong dỏng hỏi. Đó là bạn học của cậu, Ludmilla Ocheretko cùng hai đứa em. Họ cũng đeo giày trượt nơi cổ. (Đương nhiên anh em nhà Sovinko thì quá nghèo nên không có giày trượt.)

Vào mùa đông, sân vận động thể thao ở Kiev được phun một lớp nước mỏng. Lớp nước này nhanh chóng đông cứng lại tạo thành một sân băng ngoài trời nên tất cả thanh thiếu niên ở Kiev đều đến đó trượt băng. Bọn họ lướt vèo vèo, phô trương tài năng, té ngã, đẩy nhau, lượn vòng và đâm sầm vào nhau. Mặc cho chuyện gì đang xảy ra ở Moscow hay trên mặt trận đẫm máu của cuộc Nội chiến: người ta vẫn gặp gỡ, cùng trượt vài vòng, và yêu nhau. Nikolai và Ludmilla nắm lấy bàn tay đeo găng của nhau rồi xoay vòng xoay vòng trên giày trượt - bầu trời, áng mây và mái vòm vàng cùng xoay tròn với họ - xoay nhanh, nhanh hơn nữa và cười đùa như những đứa trẻ (bọn họ vẫn còn là trẻ con) cho đến khi choáng váng nằm ngã vật trên tuyết.