- 21 - Quý bà biến mất
Vài ngày sau phiên tòa thất bại đó, Eric Pike lái một chiếc Volvo lớn màu xanh tới trước nhà ba tôi. Hắn ta và ba tôi ngồi trong căn phòng ở phía sau nhà, thân thiện trò chuyện về ngành hàng không trong khi Valentina và Stanislav chạy lên chạy xuống cầu thang, đem đồ đạc nhồi đầy vào túi ni lông màu đen rồi ấn vào sau xe. Mike và tôi ghé qua đúng lúc họ định rời đi. Eric Pike bắt tay ba tôi rồi ngồi vào ghế lái, Stanislav và Valentina nhét mình vào ghế phụ. Ba tôi thập thò trên bậc cửa. Valentina vặn cửa kính xuống, thò đầu ra quát:
‘Ông tưởng ông ngon, ông kỹ sư, nhưng ông đợi đó. Hãy nhớ tôi muốn gì là được đấy’
Ả nhổ nước bọt phì một cái. Chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh. Bãi nước bọt rơi trúng cửa xe, bám vào đó một lát, rồi trôi tuột xuống đất. Sau đó bọn họ đi mất.
‘Ba ổn chứ ba? Mọi chuyện thế nào?’ Tôi ôm lấy ba. Dưới lớp áo len đan, vai ba gầy giơ xương.
‘Ổn. Mọi việc đều ổn. Công việc tốt. Có lẽ một ngày nào đó ba sẽ gọi điện làm hòa với Valentina.’
Và lúc này đây, lần đầu tiên tôi nghe thấy một âm điệu mới trong giọng nói của ba: tôi nhận ra ông cô đơn đến nhường nào.
Tôi gọi điện cho Vera. Chúng tôi phải sắp xếp ổn thỏa cuộc sống sau này cho ba khi mà giờ đây ba chỉ còn một mình. Bà Chị Lớn thì ủng hộ cách cho bác sĩ xác nhận ba bị tâm thần và đưa ông vào viện dưỡng lão.
‘Chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật, Nadezhda à, dẫu nó có khó khăn đến mức nào. Ba chúng ta điên rồi. Sớm muộn gì ba cũng lại dính vào một trò điên khùng nào đó thôi. Tốt nhất là đưa ba vào nơi nào mà ba không thể gây rắc rối được’
‘Vera à, em không nghĩ là ba khùng, ba chỉ lập dị thôi. Quá lập dị để sống trong một viện dưỡng lão’
Chẳng hiểu sao, tôi không nghĩ ba tôi với những quả táo, câu chuyện về máy kéo và những thói quen kỳ dị có thể dễ dàng hòa mình vào nếp sống ở viện dưỡng lão. Tôi đề nghị cho ba vào sống ở nhà dưỡng lão riêng biệt, nơi đó ba sẽ được tự do hơn, phù hợp với ba hơn. Vera đồng ý và nhấn mạnh rằng lẽ ra phải làm thế ngay từ đầu. Chị cho rằng mình đã thắng một keo. Tôi lờ cho qua chuyện này.
Sau khi Valentina và Stanislav rời đi, tôi dọn dẹp kha khá rác rưởi từ phòng họ đủ để chất đầy mười bốn túi rác lớn. Tôi vứt bỏ hết đám bông trang điểm bẩn, các túi đồ nhàu nát, chai lọ mỹ phẩm, quần lót thủng, báo và tạp chí, catalog đặt hàng qua thư, thư rác, giày hỏng và quần áo cũ. Miếng bánh kẹp giăm bông ăn dở, lõi táo và pa tê thịt heo hỏng nằm dưới gầm giường nơi tôi từng tìm thấy bao cao su dùng rồi cũng được tống tiễn sạch sẽ. Trong phòng của Stanislav, tôi ngạc nhiên phát hiện ra một giỏ xách đầy tạp chí khiêu dâm dưới gầm giường. Chà chà.
Sau đó tôi chuyển sang phòng tắm, và với một chiếc móc áo bằng thép, tôi móc ra cả nắm lông tóc rối bù mắc trong lỗ thoát nước. Một người làm sao có thể bày ra cả đống rác rưởi như vậy chứ? Trong lúc dọn dẹp, tôi bất chợt nghĩ cả đời Valentina chắc phải có người đi sau để lo lắng cho cô ả.
Tôi bắt tay vào dọn bếp và tủ chạn, kỳ cọ cho sạch hết những nhờn mỡ bám trên bếp nấu ăn và các bức tường xung quanh - nó dày đến mức tôi phải dùng dao để cạo. Tôi vứt đi những mẩu thức ăn thừa, lau dọn những vết dính nhơm nhớp trên sàn, kệ và mặt bàn nơi bao nhiêu thứ chất lỏng không biết gọi tên là gì bị đổ ra mà chẳng ai thèm lau sạch. Bình, chai, hộp, gói bị mở ra ăn chút ít rồi phần còn lại để thối rữa. Một lọ mứt để mở nắp cất trong chạn đã bị nứt, cứng lại như đá, dính chặt vào kệ đến mức vỡ tan trong tay tôi khi tôi cố nhấc nó lên. Những mảnh thủy tinh rơi xuống sàn lẫn vào đám báo cũ, các túi đồ ăn sẵn đã hết, đống đường bị đổ, những mẩu bánh vụn và đám đậu khô.
Bên dưới bồn rửa bát, tôi tìm thấy một đống hộp cá thu - tôi đếm được tổng cộng bốn mươi sáu hộp.
‘Cái gì đây?’ tôi hỏi ba.
Ông nhún vai. ‘Mua một tặng một đó mà. Cô ta thích lắm.’
Tôi có thể làm gì với bốn mươi sáu hộp cá thu đây? Tôi không thể vứt chúng đi được. Mẹ sẽ làm gì với chúng? Tôi đem đống đồ hộp đó tặng mấy người quen trong làng, phần còn lại thì đem đến chỗ vị linh mục để giúp người nghèo. Trong mấy năm sau đó, các hộp cá thu vun thành nhiều đống nhỏ trước bàn thờ chúa vào mỗi dịp lễ thu hoạch.
Trong nhà phụ, tôi phát hiện ra mấy hộp bánh quy trong một thùng giấy. Hộp nào cũng bị mở ra, bánh vụn và giấy gói vứt tứ tung. Ở một góc nhà khác có bốn ổ bánh mì trắng mốc meo. Giấy gói cũng bị xé toang, phần bánh bên trong nát vụn. Sao ai đó có thể làm thế chứ? Rồi tôi để ý thấy có thứ gì to màu nâu thập thò trong góc.
Lạy chúa tôi! Phải gọi ngay hội đồng thôi!
Trong phòng khách, bếp và chạn, những đĩa đồ ăn và sữa dành cho Quý bà Di nhưng bị Quý bà chê cứ nằm đó mốc meo trong hơi nóng hầm hập tháng Tám. Một đĩa còn mọc cả nấm mốc màu nâu. Chiếc đĩa khác thì lúc nhúc đầy dòi trắng. Sữa bị lên men biến thành chất nhớt xanh lè. Tôi ngâm cả đống đĩa trong thuốc tẩy.
Tôi không phải dạng phụ nữ coi dọn dẹp là một liệu pháp tâm lý, nhưng dọn dẹp như vậy đem lại cho tôi cảm giác thanh rửa, loại bỏ được tận gốc một kẻ xâm lược ngoài hành tinh muốn đô hộ cả gia đình chúng tôi. Thoải mái hết sức.
Tôi thận trọng không để Vera biết ba tôi đã nói đến chuyện làm lành với Valentina, bởi tôi biết chỉ cần một lần xung đột với Bà Chị Lớn nữa thôi, ông sẽ chui ngay vào vòng tay của cô ả. Nhưng chẳng biết vì sao tôi lại nói tuột ra.
‘Ôi, đồ ngốc!’ Tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của chị khi chị cố tìm từ thích hợp. ‘Đương nhiên đám nhân viên xã hội như cô quen với hội chứng những người đàn bà bị hành hạ nhưng vẫn bám rịt lấy kẻ hành hạ bọn họ.’
‘Em không phải là nhân viên xã hội, Vera.’
‘Hẳn là không rồi, cô là một nhà xã hội học. Tôi quên mất. Nhưng nếu cô là nhân viên xã hội thì cô sẽ nói vậy.’
‘Có thể’
‘Do vậy, tôi cho rằng điều quan trọng nhất hiện giờ là đưa ba ra khỏi mớ bòng bong này, vì chính bản thân ông. Nếu không ba lại biến thành nạn nhân của một kẻ táng tận lương tâm khác thôi. Cô chẳng phải đang kiếm một nhà dưỡng lão riêng biệt sao, Nadia? Thật tình, đã đến lúc cô đảm nhận trách nhiệm nào đó, như hồi đó tôi làm với mẹ vậy’
Nhưng ba tôi cương quyết muốn tận hưởng sự tự do mới của mình. Khi tôi nhắc đến nhà dưỡng lão, ông tuyên bố mình sẽ ở lại nơi đây. Ông quá bận để nghĩ tới chuyện chuyển đến nơi khác sống. Ông sẽ giữ căn nhà ngăn nắp, có thể cho một quý bà đứng tuổi nhã nhặn nào đó thuê căn phòng cũ của Valentina trên lầu. Và ba vẫn còn phải viết sách nữa.
‘Ba kể hết cho con nghe về xe kéo bánh xích chưa?’
Ông vươn tay cầm lấy tập giấy A4 với những đường kẻ sít giờ chi chít chữ trong kiệt tác của ông, và đọc:
Xe kéo bánh xích được phát minh bởi một kỹ sư Pháp tên là Adolph Kegresse, ông này từng là giám đốc kỹ thuật tại Nga cho đội xe của Nga hoàng, nhưng khi cuộc cách mạng 1917 nổ ra ông ta quay trở lại Pháp và tiếp tục hoàn thiện những thiết kế của mình. Xe kéo bánh xích được chế tạo dựa trên một nguyên tắc đơn giản: bánh xe bình thường ở đằng trước và bánh xích đằng sau. Xe kéo bánh xích, xe bọc sắt rất phổ biến trong quân đội Ba Lan, bởi chúng được thiết kế phù hợp với việc chạy trên những con đường xuống cấp của đất nước này. Người ta cho rằng sự kết hợp lịch sử giữa Adolph Kegresse và André Citroen đã làm nên một hiện tượng lớn đưa tới sự ra đời của xe địa hình. Vào thời điểm ra đời, loại xe này dường như hứa hẹn một cuộc cách mạng trong nông nghiệp và vận tải nặng, nhưng thật đáng tiếc, nó đã trở thành một trong những gánh nặng cho xã hội hiện đại.
Sau lần tổng vệ sinh của tôi, chỉ còn sót lại hai thứ nhắc nhở ba tôi nhớ đến Valentina, mà hai thứ này thì không dễ vứt đi chút nào: Quý bà Di (cùng cô bạn gái và bốn con mèo con) và chiếc Roller trên bãi cỏ.
Chúng tôi cho rằng nên để Quý bà Di và gia đình ở lại vì chúng sẽ làm bạn với ba, nhưng trước hết phải kiểm soát thói quen ăn uống và đi vệ sinh của chúng. Tôi hoàn toàn nhất trí với việc mua một khay vệ sinh nhưng Bà Chị Lớn phản đối.
‘Cái thứ đó quá là vô dụng. Ai sẽ đi đổ chứ? Chỉ có một cách duy nhất thôi - dạy bọn chúng không đi vệ sinh trong nhà’
‘Nhưng bằng cách nào?’
‘Cô nắm cổ bọn chúng và gí mũi chúng vào bãi phân. Đó là cách duy nhất’
‘Ô Vera, em không làm vậy được. Ba thì đương nhiên càng không được’
‘Đừng có ủy mị thế Nadia. Đương nhiên là cô làm được. Mẹ cũng dùng chiêu này với đám mèo chúng ta nuôi đó thôi. Nhờ vậy mà chúng sạch sẽ và hết sức ngoan ngoãn.’
‘Nhưng làm sao chúng ta biết con mèo nào đi bậy?’ ‘Mỗi lần có bãi phân, cô cứ gí mũi hết bọn chúng vào đấy.’
‘Cả sáu con hả?’ (Nghe cứ như chuyện xảy ra ở Nga vào thập kỷ 30 vậy.)
‘Cả sáu con.’
Tôi đã làm theo.
Phần ăn của chúng cũng được giới hạn họp lý. Chúng chỉ được cho ăn ở hiên đằng sau, hai lần một ngày, và nếu chúng không ăn thì phần ăn sẽ bị đổ đi vào ngày hôm sau.
‘Ba có nhớ rõ không hả ba?’
‘Có có. Một ngày. Chỉ để thức ăn một ngày thôi.’
‘Nếu chúng vẫn còn đói thì ba cho chúng ăn bánh quy khô loại dành cho mèo. Chúng sẽ không bốc mùi’ ‘Một phương pháp khoa học. Cho ăn theo kỹ thuật tân tiến. Tốt tốt’
Hội đồng cho người tới đặt thuốc diệt chuột, và không lâu sau đó, bốn cái xác lông lá nâu nâu nằm ưỡn bụng được tìm thấy trong nhà kho. Mike chôn chúng ngoài vườn. Mấy con mèo bị cấm không được ngủ trong nhà hay trong chiếc Rolls Royce nữa, và một cái hộp có lót chiếc áo len cũ của Valentina được đặt trong nhà kho cho lũ mèo. Quý bà Di phản đối chế độ mới, mấy lần cố cào tay tôi khi bị gí đầu vào đám phân, nhưng nó cũng sớm học cách vâng lời.
Cô bạn gái của Quý bà Di hóa ra thật tuyệt vời - thân thiện, tình cảm và còn sạch sẽ nữa chứ. Ba tôi quyết định gọi cô nàng là Valyusia theo tên của Valentina. Cô nàng nằm cuộn tròn và khẽ kêu gừ gừ trên đùi ông khi ông gật gù ngủ trưa, rõ ràng ông hy vọng Valentina thực sự cũng làm vậy. Chúng tôi dán thông báo ở bưu điện làng để rao tặng những chú mèo con dễ thương cho gia đình nào cần đến. Một điều tốt không ai ngờ tới là rất nhiều quý bà lớn tuổi trong làng, bạn của mẹ tôi khi trước, ghé qua xem đám mèo con và nói chuyện với ba tôi, rồi sau đó thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm. Có lẽ họ bị hấp dẫn bởi không khí của vụ bê bối vẫn còn lẩn quất trong căn nhà. Ba nói thẳng với Vera rằng ông thấy bọn họ nói chuyện chán phèo, nhưng ít nhất ông vẫn nhã nhặn với họ, và họ để mắt đến ba. Viên mục sư cũng đến nhà cảm ơn ông vì mấy hộp cá thu. Chúng đã được gửi tặng cho một gia đình tị nạn từ Đông Âu. Dần dần ông cũng hòa nhập trở lại vào cộng đồng.
Riêng về phần xe cộ thì mọi việc không ổn cho lắm. Chiếc xe thổ tả biến mất một cách bí ẩn trong đêm, nhưng chiếc Roller vẫn nằm yên trên bãi cỏ đằng trước. Dù ba tôi trả 500 bảng để mua xe nhưng Valentina giữ chìa khóa và giấy tờ, mà không có hai thứ này thì không thể bán lại hay thậm chí là kéo nó đi chỗ khác được. Tôi lại gọi điện cho Eric Pike.
‘Tôi có thể nói chuyện với Valentina được không?’
‘Ai gọi vậy?’ giọng dầu nhớt lợn cợn vang lên.
‘Tôi là con gái của ông Mayevskyj. Chúng ta đã nói chuyện một lần rồi’ (Lẽ ra tôi nên nghĩ trước một cái tên giả và bịa ra một câu chuyện nào đó.)
‘Thưa bà ơ cô..., tôi mong cô đừng gọi cho tôi nữa. Tôi thật không hiểu vì sao cô cho rằng Valentina đang ở đây’
‘Ông lái xe chở cô ả đi trong chiều muộn hôm trước mà. Cùng với toàn bộ tài sản của cô ả nữa. Nhớ không?’
‘Tôi chỉ giúp cô ấy một chút việc thôi. Cô ấy không có ở đây’
‘Vậy ông chở cô ả đi đâu?’
Không trả lời.
‘Làm ơn cho tôi biết cách liên lạc với cô ta đi. Cô ta còn để lại vài thứ mà tôi nghĩ là cô ta cần dùng. Cả thư từ vẫn đang được gửi tới đây cho cô ta nữa’
Im lặng một thoáng rồi ông ta nói,
‘Tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy và bảo cô ấy liên lạc với cô’
Một vài ngày sau ba tôi nhận được thư từ luật sư của Valentina, nói là mọi thư từ hãy gửi đến văn phòng của anh ta, và rằng Valentina chỉ liên lạc qua anh ta mà thôi.
Tôi có thể hiểu được cảm giác cô độc của ba, bởi vì, thật lạ, nhưng tôi cũng cảm thấy như vậy. Valentina đã trở thành một nhân vật quan trọng trong cuộc đời của tôi nên sự biến mất của cô ả đã để lại một khoảng trống lớn, trong khoảng trống ấy những câu hỏi không lời giải đáp cứ quay mòng mòng như những chú chim hốt hoảng. Cô ả biến đi đâu? Làm việc ở đâu? Ả định giở trò gì tiếp theo? Ai là bạn bè của ả? Ả đang ngủ với một hoặc nhiều thằng đàn ông nào? Có phải là loại không đúng đắn như trước giờ, hay là một người đặc biệt - một người Anh đàng hoàng đứng đắn, một người cảm thấy ả hết sức quyến rũ nhưng lại quá nhút nhát không dám tỏ tình? Còn Stanislav nữa, thằng nhóc sẽ cất chồng báo khiêu dâm mới ở đâu?
Những câu hỏi này không tha cho tôi. Tôi tưởng tượng ra hết cảnh này đến cảnh khác: Valentina và Stanislav nhếch nhác trong một căn phòng thuê với đồ đạc rẻ tiền đâu đó ở Peterborough; hay bị nhồi nhét cùng với đống túi đồ rác rưởi ở căn phòng gác mái của một nhà trọ xập xệ; cũng có thể bọn họ đang hưởng phúc trong tổ chim câu sang trọng do người tình của ả thuê cho; những cái nồi cái chảo một thời là của mẹ đang nghi ngút khói, cả căn bếp ngập trong màn hơi nước của những món đồ ăn sẵn đang hâm lại nóng hôi hổi, chiếc máy phô tô xách tay nằm trên bàn ăn. Ăn xong rồi, họ có ra ngoài không? Đi với ai? Hay nếu họ ở trong nhà, thì nửa đêm ai sẽ tới gõ cửa?
Tôi lái xe lòng vòng quanh căn nhà của gia đình Zadchuk trong làng, xem xem chiếc xe thổ tả có đậu bên ngoài không. Không hề. Tôi hỏi láng giềng xem họ có thấy Stanislav hay Valentina không. Câu trả lời là không. Người đàn ông ở bưu điện và người phụ nữ bán hàng ở góc đường không gặp cô ta. Người đưa sữa cũng thế.
Tôi trở nên bị ám ảnh phải tìm cho được Valentina. Mỗi lần lái xe vào làng hay đi qua Peterborough, tôi lại ngỡ như thoáng nhìn thấy chiếc xe thổ tả vừa rẽ sang một con phố ngang. Tôi thắng gấp lại hay quay đầu xe một vòng khiến các lái xe khác bực tức bấm còi phản đối. Tôi tự nhủ đó là bởi vì tôi cần biết kế hoạch của ả là gì - liệu ả có từ chối ly dị, ả sẽ đòi bao nhiêu tiền, liệu ả có bị trục xuất trước đó hay không. Tôi tự thuyết phục mình rằng tôi cần tìm ra ả nhằm giải quyết cho xong chiếc Roller và hàng đống thư từ vẫn tới tấp gửi tới qua hộp thư nhà tôi: đa số là thư rác hướng dẫn phương pháp làm giàu nhanh và những cách làm đẹp đáng nghi ngờ. Thực ra chính sự tò mò khủng khiếp đã luôn ám ảnh tôi. Tôi muốn biết cuộc đời của ả. Tôi muốn biết ả là ai. Tôi muốn biết.
Một chiều Chủ nhật nọ, trong cơn tò mò bấn loạn, tôi lái xe tới theo dõi bên ngoài căn nhà của Eric Pike. Tôi dò địa chỉ trong danh bạ điện thoại và bản đồ đường phố. Đó là căn nhà gỗ nhỏ hiện đại được xây dựng theo lối kiến trúc Anh Mỹ đầu thế kỷ 20 nằm ở phía sau thảm cỏ dốc trong một ngõ cụt toàn nhà gỗ một tầng, căn nhà với những cây cột trắng bên cửa ra vào, đầu sư tử trên cột cổng, cửa sổ viền chì, chiếc đèn ga Victoria (được chuyển sang dùng điện) đặt ở lối vào, những giỏ hoa dã yên thảo tím treo lủng lẳng, và hồ nước lớn với đài phun và cá chép Nhật bơi lội tung tăng. Có hai chiếc xe đậu ở lối vào - chiếc Volvo lớn màu xanh và chiếc Alfa Romeo nhỏ màu trắng. Không thấy chiếc Rover của Valentina ở đâu. Tôi đậu cách đó một khoảng, bật đài lên nghe, rồi chờ đợi.
Một tiếng, rồi một tiếng rưỡi chẳng có gì xảy ra. Sau đó một phụ nữ bước ra khỏi nhà. Cô ta hơn bốn mươi, với vẻ ngoài quyến rũ, mặt trang điểm kỹ lưỡng, chân đi giày cao gót và đeo lắc chân bằng vàng. Cô ta đi tới trước xe của tôi và ra hiệu cho tôi hạ kính xe xuống.
‘Cô là thám tử tư hả?’
‘Ô không, tôi chỉ...’ Tôi không nghĩ ra gì cả. ‘Tôi chỉ đợi bạn thôi.’
‘Nếu cô là thám tử tư thì xéo đi. Ba tuần nay tôi không gặp hắn ta. Mọi chuyện chấm dứt rồi’
Cô ta quay người đi về phía căn nhà, gót giày nghiến lạo xạo trên sỏi.
Một lát sau, một người đàn ông đi ra và đứng ngay trước cửa nhìn chằm chằm về phía tôi. Ông ta cao và mập, bộ ria rậm đen nhánh. Khi ông ta bước xuống lối xe đi đến chỗ tôi, tôi vội khởi động xe rồi lái đi.
Trên đường về nhà, tôi nảy ra một ý. Tôi lái qua nhà Bob Turner ở đường Hall, nơi chúng tôi từng đến để giao chiếc phong bì màu nâu dày cộp. Nhưng căn nhà trống hoác, biển bán nhà treo ngay ở cổng. Tôi nhìn qua cửa sổ; màn cửa vẫn vén lên nhưng không hề có đồ đạc gì bên trong. Một người láng giềng thấy tôi nên thò cái đầu đầy lô cuốn tóc ra khỏi cửa.
‘Họ đi rồi.’
‘Stanislav và Valentina?’
‘Ô, họ đi lâu lắm rồi. Tôi tưởng cô muốn hỏi gia đình Linaker. Tuần trước họ đi rồi. Tới ức. May thật’
‘Bà có biết Valentina và Stanislav không?’
‘Không nhiều. Ồn dữ lắm, anh và ả nô đùa trong nhà ngay giữa đêm hôm khuya khoắt. Chẳng biết thằng nhóc làm sao chịu nổi.’
‘Bà không biết cô ta đang sống ở đâu sao?’
‘Lần cuối cùng tôi nghe nói tới là cô ả đã cưới một lão già cuồng dâm.’
‘Cuồng dâm? Bà chắc chứ?’
‘Ồ, một lão già bẩn thỉu. Anh Tumer gọi ông ta vậy đó, "lão già bẩn thỉu của Valentina". Nhưng nghe đồn ông ta có nhiều tiền lắm.’
‘Nghe đồn?’
Đôi mắt lấp lánh chớp chớp dưới lớp tóc cuốn lô tiếp tục nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta.
‘Cô ta lấy ba tôi’
Đôi mắt lại chớp chớp, rồi nhìn xuống.
‘Cô đến Câu lạc bộ người Ukraina chưa? Hình như thỉnh thoảng ả có ghé qua đó’
‘Cảm ơn, ý kiến hay đấy.’
Tôi nhận ra bà già tiếp tân ở Câu lạc bộ người Ukraina là bạn của mẹ, bà Maria Kornoukhov. Lần chót tôi gặp bà là ở đám tang. Chúng tôi ôm hôn nhau. Bà không gặp Valentina mấy tuần nay rồi. Bà muốn biết tôi cần gặp cô ta làm gì, và vì sao cô ta không sống chung với ba tôi nữa.
‘Búp bê trét phấn. Cháu biết đấy, bác chẳng ưa cô ả chút nào’ bà nói bằng tiếng Ukraina.
‘Cháu cũng vậy. Nhưng cháu cho rằng ả sẽ chăm sóc cho ba.’
‘Ha! Ả chỉ quan tâm đến tiền của ông ấy thôi! Mẹ tội nghiệp của cháu thì dành dụm từng xu. Rồi tất cả số tiền ấy lại đốt vào mỹ phẩm và đám áo váy trong suốt’
‘Xe hơi nữa. Bác biết không, ả có ba chiếc xe’
‘Ba chiếc! Điên thế là cùng! cần gì hơn đôi chân của mình chứ? Mà cháu thấy đấy, ả chẳng đi được bao xa với những đôi giày cao chót vót của ả đâu.’
‘Giờ ả biến mất rồi. Chúng cháu không biết làm sao tìm được ả nữa.’
Bà hạ giọng thì thầm và kề miệng sát vào má tôi.
‘Cháu thử tìm ở khách sạn Hoàng gia chưa?’
Khách sạn Hoàng gia chỉ là một quán rượu, chứ không hẳn là khách sạn. Nó cũng chẳng xứng đáng với chữ ‘Hoàng gia’, dù bàn ghế bọc vải nâu sẫm và ván tường gỗ dái ngựa cố gắng bắt chước kiểu cung điện. Tôi vẫn còn thấy ngại khi vào quán rượu một mình nên chỉ mua nửa vại bia gừng ở quầy rồi đi vào góc, ngồi xuống quan sát cả căn phòng. Khách hàng toàn là giới trẻ và rất ồn ào; đàn ông uống bia chai, phụ nữ uống rượu vodka hay rượu trắng, họ gào thết đùa cợt váng cả phòng. Xem ra họ đều là khách quen, vì họ biết tên của người đứng quầy rượu và trêu chọc ông ta về mái tóc mới cắt hỏng. Valentina và Stanislav làm quái gì ở đây? Ở góc đối diện phía xa, tôi nhìn thấy một cậu trai dọn ly tách trên bàn. Cậu ta có mái tóc dài xoăn tít và chiếc áo len màu tím kinh tởm.
Đến bàn của tôi, cậu ta ngước mắt nhìn lên, và bốn mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi nở nụ cười thân thiện.
‘Chào cháu, Stanislav! Rất vui được gặp cháu! Cô không biết cháu làm việc ở đây. Mẹ cháu đâu? Có làm việc ở đây không?’
Stanislav không trả lời. Nó cầm cái ly vẫn còn phân nửa của tôi lên rồi biến mất trong căn phòng sau quầy rượu. Nó không ló đầu ra nữa. Sau một lúc, người đứng quầy rượu bước tới và yêu cầu tôi đi.
‘Vì sao? Tôi có làm gì đâu. Tôi chỉ muốn uống chút thôi.’
‘Bà uống xong rồi còn gì.’
‘Tôi muốn kêu một ly nữa.’
‘Nghe này, cút đi, được chứ?’
‘Quán rượu là nơi công cộng mà.’ Tôi cố giữ phẩm cách của người thuộc tầng lớp trung lưu.
‘Tôi nói rồi, xéo mau.’
Hắn ta chồm tới gần đến mức tôi ngửi thấy hơi thở đầy mùi bia. Kiểu đầu cắt hỏng nhìn như bị hói của hắn đột nhiên không có vẻ gì là tức cười nữa.
‘Được thôi. Tôi sẽ gạch tên nơi này khỏi những chỗ đáng ghé chơi vậy’
Khi tôi bước ra ngoài, trời đã nhá nhem tối nhưng vẫn còn ấm áp nhờ ánh mặt trời ban chiều. Hai tuần nay chẳng có giọt mưa nào, sân sau quán rượu bốc đầy mùi bia và mùi nước tiểu. Tôi ngạc nhiên khi thấy hai tay mình run lập cập trong lúc tìm chìa khóa xe, nhưng tôi chưa chịu đầu hàng. Tôi lẻn ra đằng sau và nhìn trộm qua cửa sổ để mở cửa phòng rửa chén. Không thấy Stanislav hay Valentina đâu. Bên trong, tôi nghe một tên khách quen to mồm hỏi, ‘Này Ed Hói, chuyện gì xảy ra ban nãy vậy?’ Ed Hói đáp: ‘Ô, một con quạ già đe dọa nhân viên bồi bàn ấy mà’ Tôi ngồi xuống một cái thùng rỗng và cảm thấy mệt rã rời. Mọi cuộc gặp gỡ trong ngày bùng nhùng ùa về trong đầu tôi: quá nhiều sự thù địch. Tôi không chịu nổi nữa. Tôi trèo vào xe, không quay về nhà ba mà lái thẳng về nhà mình ở Cambridge, về với Mike.
Vera hiểu ra ngay.
‘Họ làm việc bất hợp pháp. Do đó hắn không muốn cô hỏi lằng nhằng. Đương nhiên Stanislav cũng chưa đủ tuổi để làm việc trong quán rượu’
(Ôi, Bà Chị Lớn, sao chị giỏi đào xới lên những thứ dơ bẩn, bất lương và đáng ngờ thế.)
‘Còn người đàn bà ở nhà Eric Pike thì sao?’
‘Rõ ràng là vợ hắn ta ngoại tình trong lúc hắn ngoại tình với Valentina.’
‘Làm sao chị biết những chuyện này chứ, Vera?’ ‘Làm sao mà cô vẫn không hiểu chứ, Nadia?’