← Quay lại trang sách

- 25 - Thắng lợi của tinh thần nhân loại

‘Thắng lợi của tinh thần nhân loại?’ Vera khịt mũi. ‘Cưng à, nghe thì hay nhưng ngây thơ quá! Để tôi cho cô biết, tinh thần nhân loại vừa hèn hạ vừa ích kỷ; động lực duy nhất của nó là vun vén cho bản thân thôi. Mọi thứ khác đều là ủy mị vô ích tất’

‘Vera, chị toàn nói như vậy thôi. Nhưng biết đâu tinh thần nhân loại lại cao quý và rộng lượng - sáng tạo, cảm thông, giàu sức tưởng tượng, thuần khiết - tất cả những gì chúng ta luôn phấn đấu đạt tới, nhưng thỉnh thoảng nó đơn giản là không đủ sức chịu đựng những điều hèn hạ và ích kỷ trên thế giới này thì sao?’

‘Thuần khiết! Thiệt tình, Nadia à! Thế cô nghĩ hèn hạ và ích kỷ chui ra từ đâu, nếu không phải từ tinh thần nhân loại? Cô thật sự cho rằng cái ác rình rập thế giới chúng ta à? Không, mọi xấu xa đều bắt nguồn từ trái tim của con người. Cô thấy đấy, tôi biết sâu thẳm bên dưới bản chất của con người là gì.’

‘Chẳng lẽ em không biết sao?’

‘Cô thật may mắn vì luôn sống trong thế giới mộng tưởng và đa cảm. Nhiều thứ tốt nhất là không nên biết.’

‘Chúng ta đành phải chấp nhận những bất đồng thôi.’ Tôi cảm thấy kiệt sức. ‘Dù sao thì cô ả lại biến mất lần nữa. Em chỉ định gọi cho chị biết vậy thôi’

‘Nhưng cô thử tới căn nhà kia chưa - căn nhà trên đường Norwell với tên tị nạn bị điếc ấy?’

‘Bọn em có ghé qua trên đường về nhà nhưng không có ai cả. Trong nhà tối đen.’

Sự mệt mỏi bao trùm quanh tôi như cái mền ướt sũng. Chúng tôi đã nói chuyện gần một giờ đồng hồ, và tôi chẳng còn sức lực đâu mà tranh cãi nữa. ‘Vera, em đi ngủ đây. Chào chị.’

‘Chào cô, Nadia. Đừng bận tâm vì những điều tôi nói’

‘Không đâu’

Nhưng sự hiểu biết về những điều đáng sợ của Vera làm tôi băn khoăn. Nếu chị đúng thì sao?

Dẫu là tình địch thì ba và Dubov vẫn rất hợp nhau. Sau lời mời khẩn khoản của ba tôi, Dubov dọn khỏi căn phòng bé tẹo trong nhà khách của trường đại học Leicester và đến ở trong căn phòng trước đây là phòng ngủ của ba mẹ tôi và sau đó là phòng của Vera. Đồ đạc của anh ta được gói ghém mang theo trong cái ba lô nhỏ màu xanh để ở chân giường.

Mỗi tuần ba ngày, anh ta bắt xe lửa đến Leicester và trở về lúc chiều muộn. Anh ta kể cho ba tôi nghe những tiến bộ mới nhất trong ngành siêu dẫn, dùng bút chì vẽ ra những sơ đồ chi chít cùng những ký hiệu khó hiểu. Ba tôi vẫy tay tuyên bố đó toàn là những thứ ông đã tiên đoán trước từ năm 1938.

Dubov là một người chăm chỉ. Anh ta dậy sớm pha trà cho ba tôi. Anh ta lau bếp và thu dọn chén đĩa sau mỗi bữa ăn. Anh ta nhặt táo trong vườn, ba tôi dạy anh ta cách làm táo Toshiba. Dubov tuyên bố anh ta chưa từng được ăn thứ gì ngon đến thế trong suốt cuộc đời mình. Mỗi buổi chiều, họ lại tâm tình về Ukraina, triết học, thơ ca và công nghệ. Họ chơi cờ vua vào cuối tuần. Dubov lắng nghe chăm chú khi ba tôi đọc những chương viết dài dằng dặc trong tác phẩm Lược sử máy kéo bằng tiếng Ukraina. Anh ta thậm chí còn hỏi những câu hỏi thông minh. Trên thực tế, anh ta chẳng khác gì một người vợ hoàn hảo.

Dubov cũng là kỹ sư, giống ba tôi, nhưng là kỹ sư điện. Trong những lần thơ thẩn ngoài vườn chờ đợi Valentina, anh ta có dịp quan sát hai chiếc xe bị bỏ rơi, và anh ta mê tít chiếc Rolls Royce. Tuy nhiên, khác với ba tôi, anh ta có thể chui xuống dưới gầm xe. Anh ta nhận thấy chiếc xe không đến nỗi quá tệ hại: bình hứng dầu bị rò rỉ vì chốt bị lỏng, về hệ thống giảm xóc, anh ta cho rằng vấn đề chủ yếu là lò xo bị gãy. Lý do xe không chạy được nữa có lẽ lỗi ở hệ thống điện, có thể là máy phát điện hay máy dao điện. Anh ta sẽ xem xét chỗ này. Đương nhiên nếu không tìm được Valentina và chìa khóa xe, chiếc xe sẽ cần thêm bộ phận đánh lửa mới.

Trong suốt cả tuần sau đó, ba tôi và Dubov quyết định gỡ toàn bộ động cơ, lau sạch các bộ phận, đặt chúng trên tấm chăn cũ trải trên mặt đất. Họ cũng nhờ Mike giúp đỡ. Anh dành ra hai buổi tối để vào internet và gọi điện thoại, tìm kiếm các nhà buôn phế liệu có thể có chiếc Rolls Royce tương tự, và cuối cùng anh tìm được một chiếc ở gần Leeds, cách khoảng hai giờ lái xe.

‘Thật tình, Mike à, anh không cần lái xe đến đó đâu. Anh biết đấy, không chừng chiếc xe đã hết đường cứu chữa rồi.’

Anh không nói gì, nhìn tôi với vẻ mơ màng nhưng bướng bỉnh mà thỉnh thoảng tôi vẫn thấy trên mặt của ba. Tôi biết anh cũng mê mẩn chiếc xe rồi.

Eric Pike xung phong sửa giá lò xo. Chủ nhật ông ta lái chiếc Volvo đến, cầm theo mỏ hàn và mặt nạ. Ôi, ông ta nhìn thật bảnh với bộ ria mép rậm rạp và đôi găng tay da to đùng, dũng cảm gắp mảnh kim loại nung đỏ bằng một cái kìm khổng lồ và vung búa nện vào nó liên hồi! Những người còn lại đứng túm tụm cách đó khá xa, ồ à ngưỡng mộ. Khi xong việc, ông ta vung vẩy cái giá lò xo còn nóng đỏ trong không khí cho nguội bớt, thế nhưng ông ta bất cẩn để cái mỏ hàn còn cắm điện chạm vào hộp đồ nghề khiến nó phá hủy một góc bờ giậu gai. Sau đó, thật may mắn là trời mưa, nên bốn người bọn họ xúm xít lại trong bếp, mải mê xem xét các chỉ dẫn kỹ thuật Mike tải xuống từ Internet. Mấy thứ này chẳng hợp với phụ nữ như tôi.

‘Con lên Peterborough đây’ tôi nói. ‘Con sẽ mua thứ gì đó cho buổi tối. Mọi người thích gì nào?’

‘Nhớ mua bia nhé’ Mike dặn.

Đương nhiên, mua hàng chỉ là cái cớ. Tôi thực lòng muốn đi tìm Valentina lần nữa. Tôi chắc Ed Hói không nói dối khi ông ta thú nhận là cô ả đi rồi; nhưng cô ả có thể đi đâu đây? Tôi lái xe lòng vòng trên phố hồi lâu, nhìn qua cái cần gạt nước đang đều đều đưa qua đưa lại, vòng qua những con phố vắng vẻ ngày Chủ nhật vẫn còn đầy rác rưởi từ đêm hôm trước. Tôi đánh một vòng: nhà của Eric Pike, Câu lạc bộ Ukraina, Khách sạn Hoàng gia, đường Norvvell. Tiện đường, tôi rẽ vào một siêu thị và chất đầy một xe hàng những thứ mà tôi nghĩ ba và Dubov sẽ thích: bánh ngọt béo ngậy, bánh nhân thịt có thể hâm lại trong lò nướng, rau đông lạnh đã qua xử lý, bánh mì, phô mai, trái cây, rau trộn có thể đổ ra ăn ngay, xúp đóng hộp, thậm chí cả một cái pizza đông lạnh nữa - tôi vốn không bao giờ mua thức ăn đông lạnh chế biến sẵn - và mấy lốc sáu lon bia. Tôi chất đồ đi chợ vào cốp rồi lái thêm một vòng nữa. Khi đi ngang qua Khách sạn Hoàng gia lần thứ hai, một chiếc xe màu xanh ghếch đầu trên lề đường thu hút ánh mắt tôi. Một chiếc Lada - trông nó y hệt như chiếc Lada của Valentina.

Không thể nào.

Chính là nó.

Valentina và Ed Hói ngồi đối diện nhau ở một chiếc bàn tròn trong góc phòng. Cửa ra vào lắp kính nên tôi có thể nhìn thấy ả rõ mồn một. Người ả mập thù lù. Tóc ả rối bù. Mắt ả lem phấn. Rồi tôi nhận ra nó không chỉ lem nhem mà còn chảy xuống má cô ả: cô ả đang khóc. Khi Ed Hói ngước lên, tôi thấy ông ta cũng khóc.

‘Ôi làm ơn đi’ tôi muốn gào lên nhưng rồi vẫn đứng đó mà không nói lời nào, nhìn họ nắm tay nhau trên bàn và trơ tráo rên rỉ với nhau. Những giọt nước mắt của họ chợt khiến tôi điên tiết: bọn họ khóc vì cái quái gì cơ chứ?

Rồi có ai đó lướt qua tôi bước vào quán, hai người họ nhìn lên và thấy tôi đứng đó. Valentina kêu lên rồi đứng bật dậy, áo choàng tuột khỏi vai cô ả và tôi nhìn thấy rõ điều lẽ ra tôi phải nhận thấy từ trước - điều tôi đã nhìn thấy nhưng không biết nó là gì: Valentina đang mang thai.

Chúng tôi nhìn thẳng vào nhau một thoáng. Cả hai đều không nói gì. Rồi Ed Hói nặng nề đứng dậy.

‘Cô không thấy chúng tôi đang nói chuyện à? Cô không thể để chúng tôi yên sao?’

Tôi lờ ông ta đi.

‘Valentina, tôi có tin quan trọng cần nói với cô. Chồng cô từ Ukraina tới. Anh ta đang ở với ba tôi. Anh ta muốn gặp cô. Và Stanislav. Anh ta có chuyện cần đích thân nói với cô.’

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Khi tôi quay về nhà ba thì ánh nắng đang nhạt dần và mưa đã dứt hạt, để lại trong không khí làn hơi ẩm ướt phảng phất mùi nấm mùa thu bí ẩn. Có lẽ là vì ánh hoàng hôn mà căn nhà trông có vẻ to hơn, khu vườn trông có vẻ rộng hơn, kéo dài từ phần đường phía sau hàng tử đinh hương. Phải một lát sau tôi mới nhận ra chiếc Rolls Royce đã đi rồi. Bốn người đàn ông cũng vậy.

Lẽ ra tôi phải vui mừng, nhưng tôi chỉ cảm thấy bực bội. Thế đấy, bọn họ đi tận hưởng những trò vui bồng bột, trong khi tôi còng lưng làm những công việc nặng nhọc - cung cấp cho họ đồ ăn thức uống - mà không được coi trọng. Đàn ông đúng là cùng một giuộc. Lại còn không ai có mặt để hoan hô tài năng thám tử tuyệt vời của tôi nữa chứ. Ô, có một người sẽ đánh giá cao công sức của tôi. Tôi đặt ấm nước lên bếp, cởi giày ra rồi gọi điện cho chị gái.

‘Có bầu!’ Vera kêu lên. ‘Đồ gái điếm! Đồ mất nết! Nhưng nghe này Nadia, có thể đây chỉ là một trò lừa gạt khác thôi. Tôi cá là không có cái thai nào hết, chỉ là cái gối nhét vào bên trong áo thôi.’

Khả năng nghi ngờ của bà chị lúc nào cũng làm tôi bất ngờ. Thế nhưng...

‘Nhìn thật lắm, Vera à. Không chỉ cái bụng, mà cả cách cô ả đứng nữa, mắt cá chân sưng lên. Hơn nữa, cô ả còn tăng cân khủng khiếp. Chỉ là chúng ta không nhận ra ngay từ đầu thôi.’

‘Nhưng thật không thể tin nổi! Dò ra được cô ả, làm được đó, Nadia.’ (Đối với Bà Chị Lớn này thì đó thực sự là một lời khen ngợi.) ‘Có lẽ tôi nên tới nhìn tận mắt thì hơn.’

‘Tùy chị thôi. Sớm muộn gì thì chúng ta cũng biết mà.’

Tôi uống xong tách trà và đang bắt đầu lấy đồ từ trong cốp xe ra thì nghe thấy tiếng xe đậu sau lưng. Tôi quay lại, đinh ninh sẽ thấy bốn người đàn ông cười toe toét bước ra khỏi chiếc Rolls Royce trắng. Nhưng đó là chiếc Lada xanh, Valentina đang ngồi lái bên trong.

Cô ả đậu xe trên bãi cỏ đầy vệt dầu loang rồi chui ra khỏi ghế. Cái bụng cô ả to đùng, bộ ngực khổng lồ căng mọng sữa. Ả đã chải lại tóc, trang điểm và xịt thêm chút nước hoa. Vẫn còn phảng phất vẻ quyến rũ xưa kia, và dù không ưa nhưng tôi cũng thấy vui khi gặp lại ả.

‘Chào Valentina. Thật vui khi cô tới được.’

Cô ả không nói gì, đi ngang qua mặt tôi rồi vòng ra sau nhà, nơi cánh cửa bếp đang mở.

‘Xin chào! Xin chào, Volodya!’ cô ả gọi.

Tôi đi theo ả vào nhà, giờ ả quay phắt sang tôi, miệng bĩu ra đầy vẻ hung hãn.

‘Không có ai ở đây. Cô nói dối tôi’

‘Anh ta ở đây thật, nhưng vừa ra ngoài. Nếu cô không tin thì cứ nhìn vào phòng ngủ. Đồ đạc anh ta vẫn còn ở đó.’

Ả xồng xộc leo lên cầu thang, mở toang cánh cửa mạnh đến mức đánh rầm vào tường. Rồi mọi thứ trở nên yên tĩnh. Một lát sau tôi lên lầu tìm ả. Tôi thấy cô ả ngồi trên chiếc giường của ả trước đây, ôm lấy cái ba lô nhỏ màu xanh như ôm một đứa bé. Cô ả ngơ ngác nhìn tôi.

‘Valentina’ Tôi ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên cái ba lô đang áp vào bụng cô ả. ‘Thật tuyệt khi có bầu.’

Cô ả không nói gì, vẫn ngơ ngác nhìn tôi.

‘Ba nó là Ed phải không? Ed ở Khách sạn Hoàng gia đó?’ Tôi chỉ đoán mò thôi, và cô ả biết tỏng.

‘Sao cô cứ nhúng mũi vào mọi chỗ vậy Hả?’

‘Ông ta có vẻ là một người đàn ông rất dễ thương.’

‘Đàn ông dễ thương. Không phải cha đứa nhỏ’

‘Ô, tôi hiểu rồi. Thật đáng tiếc’

Chúng tôi ngồi bên nhau trên giường. Tôi quay sang cô ả, nhưng cô ả chỉ đăm đăm nhìn thẳng về phía trước, nhăn trán suy nghĩ, chỉ để tôi nhìn thấy những đường nét nghiêng nghiêng xinh đẹp mà dữ tợn, gò má ửng hồng, đôi môi dửng dưng, làn da tươi sáng nhờ mang bầu. Đôi mắt mật ong của ả lấp lánh. Tôi không đoán ra cô ả đang nghĩ gì.

Tôi không biết chúng tôi ngồi như vậy bao lâu, cho đến khi tiếng xe đậu trước nhà làm chúng tôi giật mình. Chiếc Rolls Royce trắng đậu ngoài đường vì chiếc Lada và chiếc xe thổ tả đã choán hết khu vườn. Bốn người đàn ông chui ra, miệng cười toe toét tới tận mang tai, liến thoắng trò chuyện bằng đủ thứ tiếng hỗn tạp. Qua cửa sổ, tôi thấy ba giơ tay lên trời khi ông nhìn thấy chiếc Lada trên bãi cỏ. Ông gọi Dubov, háo hức chỉ cho anh ta thấy đặc điểm công nghệ của nó, trong lúc Dubov dường như chỉ quan tâm đến chuyện chủ của nó đang ở đâu. Eric Pike bám vào khuỷu tay của Mike và vung tay múa chân nói gì đó. Họ biến mất khỏi tầm nhìn, và tôi nghe thấy giọng nói của bọn họ vẳng lên cầu thang từ hành lang và phòng khách.

Sau đó dưới nhà yên lặng một cách đột ngột - cứ như là có người tắt công tắc vậy. Chỉ còn một giọng nói - giọng của Valentina.

‘Là cha của đứa nhỏ, chồng tôi Nikolai.’

Lúc tôi xuống thì mọi người đã tập hợp trong phòng khách. Valentina đang ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế bành bọc nhung màu be cứ như nữ hoàng chễm chệ trên ngai vàng, nhìn bao quát cả căn phòng. Dubov và ba tôi đang ngồi cạnh nhau trên chiếc trường kỷ nhỏ hai chỗ. Ba tôi mỉm cười tươi rơi rói. Dubov gục đầu vào tay. Eric Pike lòm khòm ngồi trên chiếc ghế để chân gần cửa sổ, cau có nhìn mọi người. Mike đứng trong góc đằng sau chiếc trường kỷ. Khi tôi len tới chỗ anh, anh choàng tay ôm vai tôi.

‘Đợi chút đã, Valentina’ tôi nói ngay. ‘Cô không thể có thai khi chỉ làm tình bằng miệng được, cô biết mà.’

Ả liếc mắc nhìn tôi hằn học.

‘Sao cô biết chuyện làm tình bằng miệng?’

‘Ồ, tôi biết...’

‘Nadia, thôi đi!’ ba tôi ngắt lời bằng tiếng Ukraina.

‘Valenka yêu quý’ Dubov lên tiếng, giọng thấm đẫm yêu thương, ‘có lẽ từ lần trước khi em ở Ukraina chăng? Anh biết là khá lâu rồi, nhưng tình yêu mang đến mọi phép màu. Có lẽ đứa bé quyết đợi đến lúc mình sum họp rồi mới chịu ra đời...’

Valentina lắc đầu. ‘Không thể nào.’ Giọng ả run rẩy.

Eric Pike không nói gì nhưng tôi thấy ông ta lén đếm ngón tay.

Valentina cũng đang tính toán. Mắt ả hết nhìn Dubov lại liếc sang ba tôi, rồi quay lại nhìn Dubov, nhưng mặt ả không lộ vẻ gì.

Vào đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên bên ngoài và chuông cửa rít róng rung lên. Cửa không đóng, đột nhiên Ed Hói xông vào, theo sát đằng sau là Stanislav. Ông ta chạy thẳng đến phòng khách nơi Valentina đang ngồi. Stanislav lấp ló ngoài cửa, mắt chằm chằm nhìn Dubov, vừa khóc vừa cười. Dubov vẫy tay gọi nó lại gần, rồi ngồi sát vào ba tôi để chừa chỗ cho Stanislav và choàng tay ôm lấy thằng bé.

‘Được rồi, giờ ổn rồi’ anh ta thì thầm, xoa mớ tóc sẫm màu quăn tít của nó.

Hai má Stanislav đỏ ửng, một giọt nước mắt lăn tròn trên má, như thể thằng bé đang tan chảy trong hơi ấm vỗ về của người cha, nhưng nó vẫn không nói tiếng nào.

Ed Hói ngồi ngay trên tay ghế của Valentina như muốn khẳng định quyền sở hữu của mình. ‘Nào, Val, nói đi em!’ (Ông ta gọi cô ả là Val!) ‘Anh nghĩ đã đến lúc em cho chồng cũ của em biết sự thật. Sớm muộn gì thì ông ta cũng biết mà.’

Valentina lờ ông ta đi. Nhìn thẳng vào mắt ba tôi, cô ả đưa tay ôm ngực rồi vuốt xuống dưới bụng. Ba tôi run rẩy. Đầu gối ông bắt đầu lập cập. Dubov chồm qua đặt bàn tay béo ú lên bàn tay xương xẩu của ông.

‘Kolya, đừng có ngốc vậy mà.’

‘Không, tôi không ngốc, anh mới là thằng ngốc. Có ai nghe qua chuyện mang bầu mười tám tháng chưa! Mười tám tháng! Ha ha ha ha!’

‘Ai tạo ra đứa bé không quan trọng, quan trọng là ai sẽ là cha của nó’ Dubov bình tĩnh nói.

‘Anh ta nói cái gì thế?’ Ed Hói hỏi.

Tôi dịch lại.

‘Khốn kiếp thật. Quan trọng chứ! Tôi có quyền. Quyền làm cha, anh biết đấy. Nói với họ đi, Val.’

‘Anh không phải cha của đứa bé’ Valentina nói.

‘Anh không phải cha của đứa bé!’ ba tôi hòa giọng, mắt kích động. ‘Tôi là cha đứa bé!’

‘Chỉ có một câu trả lời thôi. Phải làm xét nghiệm huyết thống!’ một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa. Vera đã lẳng lặng vào nhà mà không ai hay biết. Giờ thì chị bước vào phòng, đi về phía Valentina. ‘Nếu quả thật là cô đang mang bầu!’

Chị chồm tới muốn sờ vào bụng Valentina. Valentina đứng bật dậy, rú lên, ‘Không! Không! Đồ-bệnh-dịch-tả, đồ phù thủy ăn-thịt-trẻ-con! Cô không đặt tay lên tôi!’

‘Cô ta là kẻ quái quỷ nào thế?’ Ed Hói tóm lấy tay Vera để chặn chị lại.

Dubov bước lên, choàng tay quanh vai Valentina, nhưng cô ả xô anh ta ra rồi đi thẳng ra cửa.

Đến cửa cô ả dừng lại, lục tìm trong túi xách rồi lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ. Ả ném nó xuống sàn, nhổ nước bọt lên, rồi biến mất.