- 26 - Tất cả đều sẽ được cải tạo
‘Vậy chị nghĩ ai là cha đứa bé? Eric Pike hay Ed Hói?’
Tôi nằm ở tầng trên, Vera nằm tầng dưới chiếc giường trong căn phòng cũ của Stanislav, trước đó vốn là phòng dành cho Anna, Alice và Alexandra mỗi lần chúng ghé thăm, và trước đó nữa là phòng ngủ chung của tôi và Vera hồi chưa lấy chồng. Dường như việc hai chị em chúng tôi có thể ngủ cùng phòng với nhau lúc này đây đúng là một điều kỳ diệu, nhưng về một mặt nào đó, đây chính là điều hết sức tự nhiên. Chỉ có điều trước đây Vera toàn ngủ ở tầng trên còn tôi ngủ tầng dưới.
Qua vách tường mỏng, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng đàn ông thì thầm ở phòng bên cạnh: Stanislav và Dubov đang trò chuyện với nhau sau mười tám tháng chia cắt. Giọng họ dịu dàng thân thiết, thỉnh thoảng còn phá lên cười vui vẻ. Tiếng ngáy khò khè của ba vang lên từng đợt từ căn phòng bên dưới. Mike ở trong phòng khách, có người cho vừa chiếc sofa hai chỗ. May là anh cũng uống khá nhiều rượu mận trước khi đi ngủ- ‘Có một người khác nữa’ Vera nói. ‘Cô quên người đàn ông cô ta ở chung lúc đầu sao?’
‘Bob Tumer?’ Tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh ta, nhưng giờ Vera nhắc tới tôi mới nhớ ra chiếc phong bì màu nâu dày cộm, nhớ tới cái đầu thò ra ngoài cửa sổ, tới cách ba tôi co rúm lại. ‘Đã hơn hai năm rồi. Không thể là anh ta được.’
‘Không thể sao?’ Vera cao giọng.
‘Ý chị là cô ả vẫn lăng nhăng với anh ta sau khi cưới ba ư?’
‘Bộ cô thấy ngạc nhiên lắm sao?’
‘Không hẳn.’
‘Cứ nghĩ là cô ả kiếm được đám khá hơn chứ. Chẳng có thằng kép nào coi được cả. Thật tình’ Vera lẩm bẩm, ‘cô ả cũng khá hấp dẫn, kiểu bọn gái điếm ấy. Nhưng dù sao ngủ với hạng gái đó là một chuyện, có cưới về làm vợ hay không là chuyện khác’
‘Nhưng Dubov cưới ả. Và anh ta xem ra cũng đàng hoàng lắm. Dubov vẫn còn yêu ả. Và em cho rằng ả thực lòng yêu anh ta - cứ nhìn cái cách ả lao vội đến khi nghe tin anh ta ở đây thì biết’
‘Nhưng ả lại bỏ rơi anh ta để theo ba’
‘Sức quyến rũ của cuộc sống phương Tây ấy mà.’
‘Giờ ả tưởng bằng vào cái bụng bầu ngớ ngẩn ấy thì có thể quay lại với ba - ba lúc nào cũng bị ám ảnh muốn có một đứa con trai.’
‘Nhưng thử tưởng tượng xem, từ bỏ tình yêu của cuộc đời để theo ba, sau đó phát hiện ra ba chẳng giàu có gì. Tất cả những gì ba có là tấm hộ chiếu Anh quốc - mà lại do Bob Tumer trả tiền nữa. Chẳng lẽ chị không thương hại cô ả chút nào sao?’
Vera yên lặng một thoáng.
‘Thật khó mà thương hại được. Nhất là sau vụ máy ghi âm. Còn cô thì sao?’
‘Thỉnh thoảng thôi.’
‘Nhưng cô ả cũng làm cho chúng ta thảm thương đấy, Nadia. Ả nghĩ là chúng ta ngu ngốc, xấu xí - và ngực lép’
‘Em thật không hiểu được Dubov yêu cái gì ở cô ta. Anh ta có vẻ rất... sáng suốt. Chị có thể cho rằng anh ta nhìn thấu được bản chất của cô ả’
‘Bộ ngực của cô ả đấy. Đàn ông ai cũng vậy thôi.’ Vera thở dài. ‘Cô có thấy cách Ed Hói chạy theo ả chưa? Thật đáng thương hại!’
‘Nhưng chị đã thấy xe của Ed Hói chưa? Rồi cái cách ba và Dubov nhìn nó thèm thuồng nữa?’
‘Mike cũng vậy mà.’
Sau khi Valentina bỏ đi, Ed Hói chạy vội theo ra vườn, cất giọng gọi như van vỉ ‘Val! Val!’ nhưng ả thậm chí chẳng thèm ngoái lại nhìn. Ả đóng rầm cửa xe rồi lái chiếc Lada đi, để lại một đám khói xanh cay xè luẩn quẩn trong vườn.
Ed Hói vẫy vẫy tay rồi chạy xuống đường theo xe của ả. Sau đó ông ta nhảy lên chiếc xe của mình đang đậu gần đó - chiếc Cadillac mui trần màu xanh lá kiểu những năm 50 của Mỹ, sườn xe mạ crôm sáng choang - và đuổi sát theo xe ả qua ngôi làng. Ba, Mike, Dubov và Eric Pike đứng nhìn chằm chằm qua cửa sổ trong lúc ông ta lái xe đi. Rồi bọn họ ngồi tụm lại uống mấy lon bia tôi vừa mua. Sau khoảng một giờ thì Eric Pike cũng đi về. Những người còn lại bắt đầu lôi chai rượu mận ra.
‘Vera, chị không nghĩ rằng ba có thể là cha đứa bé sao? Có người cỡ tuổi ba cũng có con được đó. Ba cũng có nhắc đến chuyện này hồi đầu rồi’
‘Đừng có ngốc nữa, Nadia. Cứ nhìn ba là biết ngay câu trả lời rồi. Hơn nữa, chính ông nói ra chuyện họ không quan hệ tình dục mà. Tôi nghĩ nhiều khả năng đó là Ed Hói. Tưởng tượng chuyện dây dưa với một người đàn ông tên là Ed Hói xem!’
‘Em cho rằng ông ta còn có tên khác. Hơn nữa, nếu ba ly dị cô ả, chúng ta sẽ chẳng dây dưa gì với ông ta hết.’
‘Nếu!’
‘Chị nghi là ba vẫn có thể đổi ý hả?’
‘Tôi chắc chắn là vậy đấy. Nhất là nếu ba cứ tự thuyết phục mình rằng đứa nhỏ là con trai. Tạo ra nhờ làm tình bằng miệng. Hay nhờ trao đổi ý tưởng thuần khiết kiểu Platon nào đó.’
‘Không thể nào ba lại ngốc vậy chứ’
‘Có thể lắm chứ’ Vera nói. ‘Cứ nhìn vào bảng thành tích trước đây của ba mà xem’
Chúng tôi khúc khích cười tự mãn. Nằm phía trên chị trong bóng tối, tôi cảm thấy vừa gần gũi vừa xa cách với chị. Hồi còn nhỏ, chúng tôi vẫn thường hay nói xấu ba mẹ với nhau.
Giờ ít nhất cũng đã là ba giờ sáng. Tiếng thì thầm ở phòng bên cũng đã im bặt. Tôi gần như chìm vào giấc ngủ. Bóng tối bao trùm thật dễ chịu. Chị em tôi ở gần nhau đến nỗi có thể nghe được hơi thở của nhau, nhưng bóng tối che phủ khuôn mặt chúng tôi, cứ như trong phòng thú tội vậy, nên không có gì giống như phán xét hay tủi hổ cả. Tôi biết có thể không bao giờ có được cơ hội như thế này lần nữa.
‘Ba nói chị gặp chuyện gì đó trong trại tập trung ở Drachensee. Có dính tới thuốc lá. Chị còn nhớ không?’
‘Đương nhiên là tôi nhớ rồi’ Tôi đợi chị nói tiếp, và một lát sau chị bảo, ‘Nadia, nhiều chuyện cô không nên biết thì hơn’
‘Em hiểu, nhưng chị cứ kể đi’
Trại lao động cải tạo ở Drachensee là một nơi tàn bạo, hỗn loạn, xấu xa và rộng lớn. Lao dịch từ Ba Lan, Ukraina, Belarus nhập ngũ để tăng cường nỗ lực chiến tranh của nước Đức, những người cộng sản và thành viên công đoàn được đưa tới từ các nước Vùng đất thấp[link=#id14]*[/link] để cải tạo lại, người Di Gan, dân đồng tính, bọn tội phạm, người Do Thái trước khi bị giết hại, bệnh nhân tâm thần, chiến binh cách mạng bị bắt giữ, tất cả kề vai sát cánh trong những doanh trại bê tông đầy chấy rận. Ở một nơi như vậy, trật tự duy nhất nằm trong tay kẻ hung bạo. Quyền thống trị của kẻ hung bạo được thiết lập lại ở mỗi cấp độ; mỗi cộng đồng và tiểu cộng đồng đều có giai tầng nắm quyền riêng.
Trong đám con cái của những người lao dịch, đứng đầu nhóm thống trị là một thằng nhỏ ốm yếu với khuôn mặt ranh mãnh tên gọi Kishka. Nó chắc phải mười sáu tuổi rồi nhưng khá nhỏ con so với tuổi thật, có lẽ vì thuở bé thiếu ăn, hay cũng có lẽ vì nó nghiện. Kishka mỗi ngày hút khoảng bốn mươi điếu thuốc lá.
Dầu nhỏ con nhưng Kishka tập hợp được quanh mình một nhóm những đứa to con sẵn sàng nghe lệnh; trong đám theo đuôi đó có một thằng cục súc tên là Vanenko, hai đứa nhóc người Moldavia đầu óc ngu si tứ chi phát triển, một con bé nguy hiểm với ánh mắt liều lĩnh tên gọi Lena. Con này lúc nào cũng có rất nhiều thuốc lá - nghe đồn nó ngủ với bọn lính. Để đảm bảo Kishka và băng đảng của nó có đủ thuốc lá, những đứa nhỏ còn lại phải ‘đóng thuế’ - có nghĩa là chúng phải trộm thuốc lá của ba mẹ rồi nộp cho Kishka, sau đó Kishka sẽ chia lại cho đồng bọn. Những đứa nào không nộp sẽ bị trừng phạt.
Trong đám trẻ con ở trại cải tạo, chỉ mình Vera bé nhỏ nhút nhát rụt rè là chưa nộp thuế thuốc lá lần nào. Làm sao có thể như thế được? Vera chống chế rằng cha mẹ cô không hút thuốc, rằng họ đổi thuốc lá lấy thức ăn và những đồ dùng khác.
‘Vậy thì mày phải trộm thuốc lá từ những người khác’ Kishka nói.
Vanenko và hai đứa nhóc người Moldavia mỉm cười. Lena nháy mắt.
Vera hết sức phiền muộn. Cô biết kiếm thuốc lá ở đâu bây giờ? Cô bé lẻn vào doanh trại lúc không có ai, rồi lục lọi trong số đồ đạc cá nhân ít ỏi để dưới gầm giường. Nhưng cô bị bắt và bị kéo tai đuổi ra ngoài. Cứng người vì tuyệt vọng trong lúc chờ ăn đòn, cô bé đứng ở góc sân, suy nghĩ tìm chỗ lẩn trốn, dẫu cô biết là có trốn ở đâu cũng sẽ bị bọn kia tìm ra. Sau đó cô để ý thấy một chiếc áo khoác treo trên cây đinh đóng ngay cửa. Đó là áo khoác của một tên lính - hắn ta đang đứng bên ngoài hàng rào, hút thuốc và nhìn sang hướng khác. Nhanh nhẹn như một con mèo, cô thò tay vào túi áo và tìm thấy một gói thuốc lá còn gần đầy. Cô giấu nó trong vạt váy.
Sau đó, khi Kishka đến tìm, cô đưa thuốc lá cho nó. Nó mừng rỡ. Thuốc lá quân đội có chất lượng cao hơn hẳn thứ rác rưởi phát cho người lao động.
Nếu Vera chỉ lấy một hai điếu thì câu chuyện đã khác hẳn. Nhưng tên lính đương nhiên phát hiện ra gói thuốc lá đã bị mất. Hắn vung vẩy cây roi đi rảo khắp sân, hỏi cung từng đứa nhóc một. Thiếu thuốc làm hắn bực bội. Có ai thấy tên trộm không? Ai đó phải biết chứ. Nếu họ không khai, cả khu trại sẽ bị phạt. Cha mẹ cũng vậy. Không ai thoát được. Hắn lầm bầm nhắc tới khu trừng phạt, nơi chẳng mấy ai sống sót bước ra được. Đám trẻ con cũng đã nghe đồn về nơi đó và đứa nào cũng sợ hãi.
Chính Kishka đã chỉ điểm Vera.
‘Làm ơn thưa ngài’ nó van xin, rúm người lại khi bị tên lính nhéo tai, Là nó - cái con ốm nhách đứng đằng kia - nó trộm thuốc lá và chia đều cho mấy đứa nhóc’
Nó chỉ sang Vera bé nhỏ lúc ấy đang đứng im lặng gần cửa một cái lều.
‘Là mày hả?’
Tên lính túm lấy cổ áo của Vera bé nhỏ. Cô bé sợ hết hồn không dám cãi và òa lên khóc. Hắn ném cô vào bốt gác rồi khóa cửa lại.
Vừa từ nhà máy quay về, mẹ đã đi tìm Vera mà không thấy cô bé đâu. Có người chỉ chỗ cho bà biết.
‘Con gái mày là một con chuột nhắt trộm cắp’ tên lính nói. ‘Nó phải được dạy một bài học.’
‘Không’ mẹ tôi van vỉ bằng thứ tiếng Đức bập bõm, ‘nó không biết nó làm sai đâu. Mấy đứa lớn ép nó làm vậy. Nó thì cần thuốc lá làm gì chứ? Ông không thấy nó chỉ là một đứa nhỏ ngu ngốc thôi sao?’
‘Ngu ngốc, đúng vậy, nhưng tao cần thuốc lá’ tên lính nói. Hắn là một thằng to con, nói năng chậm chạp, trẻ hơn mẹ tôi. ‘Mày phải đưa cho tao số thuốc lá của mày.’
‘Tôi xin lỗi, tôi chẳng có điếu nào. Tôi đã đem đổi hết rồi. Ông thấy đấy, tôi đâu có hút thuốc. Tuần tới, khi chúng tôi lãnh lương, tôi sẽ đưa hết cho ông.’
‘Tuần tới thì có ích gì? Tuần tới mày lại bịa ra chuyện khác.’ Tên lính bắt đầu vung vẩy cây roi quanh chân họ. Mặt và tai hắn đỏ ké lên. ‘Đám người Ukraina bọn mày là một lũ lợn không biết điều. Chúng tao cứu giúp bọn mày, đem bọn mày tới đất nước chúng tao, cho chúng mày ăn, cho chúng mày làm việc. Vậy mà bọn mày chỉ biết trộm cắp của chúng tao. Vậy thì mày cần phải được dạy một bài học, phải không? Chúng tao có một khu trừng phạt dành riêng cho đám sâu bọ bọn mày. Mày nghe nói đến khu F chưa? Mày có biết ở đó chúng tao chăm sóc bọn mày kỹ càng thế nào không? Mày sẽ sớm biết thôi’
Ai cũng nghe những lời đồn đáng sợ về khu trừng phạt, một dãy bốn mươi tám xà lim bê tông chật chội không cửa sổ bị chôn sâu quá nửa ở dưới đất, chẳng khác nào quan tài dựng đứng, nằm tách biệt trong trại lao động cải tạo. Mùa đông, cái lạnh và mưa rơi góp tay trừng phạt tù nhân, mùa hè thì thiếu nước. Nhiều người khi được kéo ra thì đã phát cuồng, chỉ còn da bọc xương dù mới ở đó mười hai mươi ba mươi ngày. Dài hơn thì, như người ta nói, chẳng còn ai sống sót.
‘Không’ mẹ tôi van vỉ. ‘Xin hãy rủ lòng thương!’
Bà kéo Vera và giấu cô bé sau váy mình. Bọn họ co rúm vào tường. Tên lính tiến lại gần, gần sát rồi gí mặt vào bọn họ. Cằm hắn lơ thơ những cọng ria lởm chởm hung vàng. Hắn nhất định chỉ ngoài hai mươi.
‘Ông có vẻ là một người tử tế’ mẹ tôi cầu xin, lắp bắp những từ tiếng Đức xa lạ. Mắt bà đầy lệ. ‘Làm ơn, xin hãy rủ lòng thương chúng tôi, chàng trai trẻ’
‘Được, chúng tao sẽ rủ lòng thương. Chúng tao sẽ không tách mày khỏi đứa bé’ Nước bọt từ cái mồm đầy răng khấp khểnh của hắn bắn vào mặt bọn họ. Hắn có vẻ phấn khích trước quyền lực của mình. ‘Mày sẽ đi cùng với nó, đồ mẹ sâu bọ’
‘Vì sao ông phải làm vậy? Ông không có chị sao? Ông không có mẹ sao?’
‘Tại sao mày nhắc tới mẹ tao? Mẹ tao là một phụ nữ Đức đứng đắn’ Hắn dừng lại một chút, chớp mắt, nhưng hắn quá phấn khích, hay cũng có thể hắn chẳng nhớ được mẹ mình thế nào.
‘Chúng tao sẽ chỉ cho mày cách dạy con không trộm cắp. Bọn mày sẽ được cải tạo. Và cả thằng chồng sâu bọ của mày nữa, nếu mày có chồng. Tất cả bọn mày sẽ bị cải tạo’
Bóng tối bủa vây chúng tôi. Sau đó tôi nghe thấy tiếng gì như tiếng nghẹn ngào lén lút bị kìm lại phát ra từ cái giường bên dưới. Tôi nằm yên cố đoán xem nó thật sự là cái gì, bởi âm thanh này tôi chưa hề nghe thấy lần nào, âm thanh tôi từ chối không chịu nghe, âm thanh tôi chưa hề nghĩ là nó tồn tại. Đó là tiếng khóc của Bà Chị Lớn.
Một ngày nào đó tôi sẽ hỏi Vera về khu trừng phạt, nhưng giờ không phải là lúc thích hợp. Hay có lẽ chị tôi nói đúng: có lẽ có nhiều thứ tôi không nên biết là hơn, bởi vì bóng đen của nó không thể nào xóa mờ được. Ba mẹ tôi không bao giờ kể cho tôi nghe về khu trừng phạt, và tôi lớn lên mà không biết tới sự đen tối ẩn giấu trong tâm hồn con người.
Làm sao họ có thể tiếp tục sống với bí mật khủng khiếp trong tim như thế? Làm sao họ có thể trồng rau, sửa xe, cho chúng tôi đi học và lo lắng về kết quả thi cử của chúng tôi?
Nhưng họ đã làm được những điều đó.