Đời sống
Bảy tháng trước lần uống viên Diazepam đầu tiên, tôi đến văn phòng cơ quan tuyển dụng ở trung tâm London.
“Vậy em muốn làm gì với đời mình?” nhân viên tuyển dụng hỏi. Chị ta có gương mặt dài nghiêm trang, như tượng trên đảo Phục Sinh.
“Em không biết.”
“Em nghĩ mình làm nhân viên bán hàng được không?”
“Có lẽ,” tôi nói dối. Tôi hơi váng vất. (Chúng tôi sống kế bên một quán rượu. Tầm lít rưỡi bia lager và một hai ly cocktail Black Russian là lệ hằng đêm của tôi.) Tôi chẳng mấy biết mình muốn làm gì với đời nhưng tôi khá chắc nó không bao gồm làm nhân viên bán hàng.
“Nói thật thì lý lịch của em đưa ra một hình ảnh mờ mịt. Nhưng giờ là tháng Tư. Không phải mùa tốt nghiệp. Nên chúng tôi sẽ tìm được cho em việc gì đó.”
Chị ta nói đúng. Sau một loạt phỏng vấn tai họa, tôi nhận được việc bán không gian quảng cáo cho tờ chuyên ngành báo chí Press Gazette ở Croydon. Tôi được một người Úc tên Iain giám sát, anh ta giải thích cho tôi những nguyên tắc bán hàng cơ bản.
“Em nghe về Aida chưa?” anh ta hỏi.
“Vở opera?”
“Sao? Không phải. AIDA. Attention (Chú ý). Interest (Hứng thú). Desire (Mong muốn). Action (Hành động). Bốn giai đoạn của một cuộc gọi điện bán hàng. Em làm họ chú ý, rồi hứng thú, rồi muốn làm gì đó, sau đấy thì họ quyết định hành động.”
“Dạ.”
Rồi khi không, anh ta nói. “Tôi có dương vật khổng lồ.”
“Hả?”
“Thấy chưa? Tôi làm em chú ý rồi.”
“Vậy là em phải nói về dương vật của mình.”
“Không phải. Đó là ví dụ.”
“Hiểu rồi,” tôi nói, nhìn ra cửa sổ về bầu trời Croydon xám ảm đạm.
Tôi không hòa hợp lắm với Iain. Đúng là anh ta có mời tôi “vào hội với mấy anh chàng” lúc ăn trưa, làm một vại bia và chơi bi-da. Họ chỉ toàn đùa tục rồi nói về bóng đá và nói xấu bạn gái. Tôi ghét chuyện đó. Từ mười ba tuổi đến giờ tôi chưa từng cảm thấy lạc lõng như vậy. Dự tính của tôi và của Andrea là sắp xếp đời mình để mùa hè đó không phải quay lại Ibiza. Nhưng một lần nghỉ ăn trưa tôi cảm thấy trong lòng ảm đạm vô cùng, như thể vừa có đám mày bao phủ tâm hồn. Tôi đúng nghĩa là không nuốt nổi một giờ nào làm cái việc gọi điện cho những người không muốn bị gọi nữa. Nên tôi bỏ việc. Cứ vậy bỏ đi. Tôi là một kẻ thất bại. Một kẻ bỏ cuộc. Tôi không có gì đằng chân trời. Tôi đang tụt dốc, trở nên yếu đi trước một chứng bệnh đang chờ sẵn. Nhưng tôi không nhận ra điều đó. Hay không cần biết. Tôi chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn.