← Quay lại trang sách

Niềm hy vọng không thành

Ba mẹ tôi có mặt ở sân bay. Họ đứng đó, trông vừa mệt vừa vui vừa lo. Chúng tôi ôm hôn nhau. Chúng tôi lái xe về nhà.

Tôi đỡ hơn rồi. Tôi khá hơn rồi. Tôi đã bỏ mấy con quỷ lại Địa Trung Hải và giờ tôi khỏe. Tôi vẫn còn dùng thuốc ngủ và Diazepam nhưng tôi không cần chúng. Tôi chỉ cần mái nhà. Tôi chỉ cần ba mẹ. Phải. Tôi khá hơn rồi. Tôi vẫn còn hơi cáu kỉnh, nhưng tôi đã khá hơn. Tôi khá hơn rồi.

Mẹ nói, “Ba mẹ lo quá,” và tám mươi bảy biến thể khác xoay quanh đề tài đó.

Mẹ ngồi ghế cạnh tài xế quay lại nhìn tôi nhoẻn một nụ cười hơi mếu máo, nước mắt long lanh. Tôi cảm thấy điều đó. Gánh nặng từ mẹ. Gánh nặng vì là thằng con trai đã trở nên bất ổn. Gánh nặng được yêu thương. Gánh nặng vì mình là một nỗi thất vọng. Gánh nặng vì là niềm hy vọng đã không thành.

Nhưng.

Tôi đã khá hơn. Hơi tả tơi. Nhưng chuyện đó thì hiểu được. Cơ bản là tôi đã khá hơn. Tôi vẫn có thể là niềm hy vọng. Biết đâu hóa ra tôi sẽ sống đến chín mươi bảy tuổi. Tôi vẫn có thể thành luật sư hay bác sĩ phẫu thuật não hay nhà leo núi hay giám đốc nhà hát. Đó là những ngày còn non trẻ. Còn sớm. Còn trẻ.

Bên ngoài cửa sổ đang là đêm. Newark 24. Newark là nơi tôi lớn lên và nơi tôi quay về. Một thị trấn 40.000 dân. Đó là nơi tôi chỉ muốn thoát đi, nhưng giờ tôi đang quay về. Nhưng chuyện đó ổn thôi. Tôi nghĩ về tuổi thơ của mình. Tôi nghĩ về những ngày vui và không vui ở trường và trận chiến liên tục cho lòng tự trọng. 24. Tôi hai mươi bốn tuổi. Bảng tên đường dường như là một phán quyết của số phận. Newark 24. Chúng tôi biết chuyện này sẽ xảy ra. Chỉ còn thiếu mỗi tên tôi.

Tôi nhớ chúng tôi ngồi ăn quanh bàn bếp và tôi không nói gì nhiều, chỉ vừa đủ để chứng tỏ mình ổn và không điên hay trầm cảm. Mình ổn. Mình không điên hay trầm cảm.

Tôi nghĩ đã có món bánh cá. Tôi nghĩ họ làm riêng cho hôm nay. Đồ ăn dỗ dành. Chuyện đó làm tôi thấy vui. Tôi ngồi bên bàn ăn bánh cá. Lúc đó là mười giờ rưỡi. Tôi đi vào nhà vệ sinh dưới nhà, giật sợi dây mở đèn. Phòng tắm dưới nhà có màu hồng đậm. Tôi tè, tôi xối nước, rồi tôi bắt đầu nhận thấy đầu óc mình thay đổi. Một kiểu gì đó như mây che, một thay đổi ánh sáng tâm lý.

Mình đỡ rồi. Mình khá hơn rồi. Nhưng chỉ cần chút nghi ngờ là đủ. Một giọt mực nhỏ vào ly nước trong vắt làm mờ đục cả ly. Nên khoảnh khắc sau khi tôi nhận ra mình chưa khỏe hẳn là lúc tôi nhận ra quả thật mình vẫn còn bệnh rất nặng.