Tì đầu vào cửa sổ
Tôi đang ở trong phòng ngủ của ba mẹ. Một mình. Tôi chắc là Andrea đang ở dưới nhà. Dù sao thì cô ấy cũng không ở cạnh tôi. Tôi đứng tì đầu lên kính cửa sổ. Đó là một trong những lúc chỉ có một mình trầm cảm, không pha lẫn lo âu. Lúc đó là tháng Mười. Tháng buồn nhất. Con phố nhà ba mẹ tôi là tuyến thông thường để vào thị trấn, nên có vài người đang đi trên vỉa hè. Tôi quen biết hoặc nhớ mặt một số từ hồi tôi còn nhỏ, mà thời kỳ ấy mới chỉ chính thức chấm dứt sáu năm trước. Mà có thể nó vẫn chưa chấm dứt gì cả.
Khi đang suy sụp nhất, bạn sẽ hình dung - một cách sai lầm - là trên đời chưa từng có ai cảm thấy tệ như vậy. Tôi cầu mong được là những con người kia. Ai cũng được. Người già tám mươi, trẻ nhỏ tám tuổi, đàn bà, đàn ông, ngay cả chó của họ. Tôi thèm được tồn tại với đầu óc họ. Tôi không đối phó được nữa sự giày vò liên tục trong mình, cũng như tôi không chịu nổi khi tay đặt trên lò nóng trong lúc tôi có thể thấy mấy xô đá khắp xung quanh. Cảm giác kiệt sức cùng cực khi không lúc nào tìm được khuây khỏa trong đầu. Khi mỗi ý nghĩ tích cực chưa bắt đầu đã gặp ngõ cụt.
Tôi khóc.
Tôi chưa từng sợ khóc. Vì Chúa, tôi là fan của ban nhạc Cure cơ mà. Tôi là một đứa nhạy cảm trước khi cái từ ấy - emo - thành một thuật ngữ. Nhưng lạ là trầm cảm không làm tôi hay khóc cho lắm, nếu xét nó tồi tệ thế nào. Tôi nghĩ đó là do bản chất phi thực của cái tôi cảm thấy. Sự xa cách. Nước mắt là một kiểu ngôn ngữ mà tôi thì cảm thấy mọi ngôn ngữ đều cách xa mình. Tôi còn không đủ sức khóc. Ta rơi nước mắt trong luyện ngục. Đến khi ta xuống tới địa ngục rồi thì khóc đã quá muộn. Nước mắt chưa rơi đã cháy thành hư vô.
Nhưng giờ nó trào ra. Mà cũng chẳng phải nước mắt thường. Không phải kiểu cay cay sau mắt. Không. Nước mắt này từ sâu bên trong. Nó có vé từ trong ruột tôi, bụng tôi run rẩy dữ dội. Con đập đã vỡ. Và một khi đã trào ra thì nó không dừng được, ngay cả khi ba tôi vào phòng ngủ. Ba tôi nhìn tôi và ông không hiểu được, dù nó quá quen thuộc. Mẹ tôi bị trầm cảm sau sinh. Ba tôi lại gần và thấy mặt tôi, và nước mắt dễ lây. Mắt ông đỏ hoe và ngấn lệ. Tôi không nhớ lần cuối tôi thấy ba tôi khóc là khi nào. Ông không nói gì nhưng ông ôm tôi và tôi cảm thấy mình được yêu thương, tôi cố gom hết mức tình yêu đó. Tôi cần hết thảy tình yêu.
“Con xin lỗi,” tôi nghĩ mình đã nói.
“Thôi nào,” ba tôi nhỏ nhẹ. “Con làm được mà. Nào. Con trấn tĩnh lại được mà, Mattie. Con phải làm vậy thôi.”
Ba tôi không phải người cha cứng cỏi. Ba dịu dàng, quan tâm, thông minh, nhưng ông vẫn không có phép thần thông thấy được trong đầu tôi.
Tất nhiên là ông nói đúng và tôi cũng không muốn ông nói gì khác, nhưng ông không biết nó nghe nặng nề thế nào.
Trấn tĩnh lại.
Không ai làm được cả. Nhìn bên ngoài, một người sẽ thấy hình thể bạn, thấy bạn là một khối thống nhất nguyên tử và tế bào. Vậy nhưng bên trong bạn có cảm giác như một vụ Big Bang vừa xảy ra. Bạn cảm thấy mất phương hướng, rã tan, trải ra khắp vũ trụ giữa khoảng không tối đen vô tận.
“Con sẽ cố, ba, con sẽ cố.”
Đó là điều ba tôi muốn nghe nên tôi nói với ông. Rồi tôi quay lại nhìn ra mấy bóng ma của tuổi thơ tôi.