Bạn đến nhà
Paul, đồng bọn ăn cắp cửa hàng với tôi ngày trước, đang ở trong phòng khách nhà ba mẹ tôi. Nhiều năm rồi tôi không gặp cậu ta, từ hồi đi học. Tôi thấy chắc cũng cả thiên niên kỷ. Cậu ta nhìn tôi như con người cũ. Sao cậu ta không thấy khác?
“Tối thứ Bảy này mày muốn đi chơi không? Đi đi mày. Ôn lại ngày xưa.”
Cái ý này thật khôi hài. Tôi không thể ra khỏi nhà mà không cảm thấy vô cùng khiếp sợ. “Tao không đi được.”
“Sao vậy?”
“Tao thấy không khỏe thôi mà. Tao hơi đau đầu.”
“Vì vậy nên mày mới phải ra ngoài chơi một đêm thỏa thích. Nếu mày đang thấy nản. Nói Andrea đi cùng ấy. Đi mà, ông bạn.”
“Paul, mày không hiểu...”
Tôi đang bị giam trong tù. Nhiều năm trước, sau vài giờ trong đồn cảnh sát vì thanh Crunchie đó, tôi dần có nỗi sợ bị nhốt. Tôi chưa bao giờ nhận ra ta có thể bị nhốt bên trong đầu óc mình.
Cư xử cho ra đàn ông xem, tôi dặn mình. Dù tôi chưa từng thật sự giỏi chuyện đó.