← Quay lại trang sách

Thằng tâm thần

Có lẽ lần đầu tôi thật sự cảm thấy não mình hơi xa lạ, hơi khác người, là khi tôi mười ba. Đó là vài tháng sau lần tôi lấy bàn chải đánh răng cố xóa nốt ruồi.

Khi đó tôi đang ở quận Peak, Derbyshire. Trong chuyến đi với trường. Bọn con gái ở trong nhà nghir. Bọn con trai lẽ ra cũng ở đó nhưng vì có tình trạng đặt nhầm phòng nên tám thằng bọn tôi ở trong dãy chuồng ngựa bên ngoài, cách khách sạn ấm cúng một quãng.

Tôi ghét xa nhà. Đây là một nỗi lo âu lớn nữa của tôi. Tôi muốn về lại giường mình ngắm áp phích Béatrice Dalle, hay đọc Christine của Stephen King.

Tôi nằm giường tầng trên cùng nhìn qua cửa sổ ra quang cảnh than bùn đen thui dưới bầu trời không sao. Tôi không thật sự chơi với đứa nào trong đám. Tụi nó chỉ nói về bóng đá, không phải đề tài chuyên môn của tôi, và thủ dâm, là đề tài chuyên môn hơn một chút nhưng không phải đề tài tôi thấy thoải mái khi bàn giữa chốn đông người. Nên tôi giả ngủ.

Không có thầy nào ở với chúng tôi trong mấy chuồng ngựa này, nên có một kiểu cảm giác Chúa ruồi tôi không thích lắm. Tôi thấy mệt. Ngày hôm đó chúng tôi cuốc bộ chừng mười dặm, phần nhiều qua bãi than bùn. Cơn buồn ngủ ghì tôi xuống, đặc và đen như cả vùng này.

Tôi tỉnh giấc vì có tiếng cười.

Tiếng cười điên khùng, rồ dại như thể vừa xảy ra chuyện buồn cười nhất trên đời.

Tôi đã nói mớ. Với một thằng nhóc mười ba thì không gì khôi hài hơn là mục kích một khoảnh khắc sơ ý ngượng chín mặt của một thằng mười ba khác.

Tôi đã nói gì đó không đầu không đuôi về bò. Và Newark. Newark là thị trấn quê nhà tôi, nên chuyện đó cũng dễ hiểu. Chuyện lũ bò, à, cái đó mới kỳ. Trong quận Peak không có bò. Tụi nó kể là tôi cứ nói đi nói lại “Kelham nằm ở Newark”. (Kelham là một làng ngay ngoài Newark, nơi đặt hội đồng thành phố. Ba tôi làm kiến trúc sư ở đó, trong ban quy hoạch thị trấn.) Tôi trân mình chịu đựng trò đùa. Nhưng tôi mệt, căng thẳng. Một chuyến đi của trường thì cũng chỉ là giờ học cô đọng lại. Từ hồi mười một tuổi, học ở một trường làng có tổng sĩ số học sinh hai mươi tám, thì tôi đã không thích đi học. Trường trung học Magdalene tôi theo học lúc này là một nơi tôi không thấy vui lắm. Trong năm đầu tôi rất nhiều lần giả đau bụng nhưng chẳng mấy khi có ai tin.

Tôi bèn ngủ lại. Và khi tỉnh dậy thì tôi đang run. Tôi đứng, tôi cảm nhận được khí lạnh và có khá nhiều máu chảy ròng ròng từ tay tôi. Tay tôi đỏ lòm và loang loáng máu. Trong lòng bàn tay chìa ra một mảnh kính. Cửa sổ chuồng ngựa trước mặt tôi vỡ nát. Tôi khiếp đảm.

Mấy thằng kia thức dậy cả, nhưng giờ tụi nó không còn cười nữa. Có một thầy ở đó nữa. Cũng có thể chốc lát sau thầy ấy mới đến. Phải băng tay cho tôi.

Tôi đã ra khỏi giường trong lúc ngủ. Tôi lại hô - khá khôi hài - về lũ bò. (“Bò tới kìa! Bò tới kìa!”) Rồi tôi đứng tè bên giường đứa nào đó. Rồi đập vỡ cửa sổ. Lát sau, một thằng lay cánh tay tôi và tôi tỉnh lại.

Đó không phải lần đầu tôi bị mộng du. Năm trước tôi đã mấy lần vào phòng ngủ của em gái và lấy sách trên giá, tưởng mình đang ở trong thư viện. Nhưng chuyện tôi bị mộng du chưa bao giờ được công khai. Cho đến lúc đó.

Tôi có biệt danh mới. Thằng tâm thần . Tôi cảm thấy mình như kẻ lập dị. Nhưng chuyện có thể đã nặng nề hơn. Tôi có cha mẹ thương yêu và vài đứa bạn cùng một cô em gái tôi chuyện trò hàng giờ cũng được. Đời tôi khá thoải mái và bình thường, nhưng đôi khi một cảm giác đơn độc lại len lén đến trong tôi. Tôi cảm thấy đơn độc. Không phải trầm cảm. Chỉ là một cảm giác ủ ê cô độc tuổi thiếu niên, kiểu không-ai-hiểu-mình. Tất nhiên, chính tôi cũng không hiểu mình.

Tôi lo lắng đủ chuyện. Chiến tranh hạt nhân. Ethiopia. Viễn cảnh bước lên một con phà. Tôi luôn lo lắng. Thứ duy nhất không làm tôi lo có lẽ là thứ nên lo: nỗi lo. Phải mười một năm sau, tôi mới giải quyết thứ đó.