Những ngày chồng chất
Mười một năm sau lần mộng du đập cửa sổ, trong những “tháng suy sụp” như về sau tôi gọi, có rất nhiều thời gian trống để nhìn thẳng mặt nỗi lo.
Ba mẹ tôi thường dậy đi làm, vậy là tôi với Andrea thường có cả ngày dài ở nhà. Thật kỳ lạ khi viết về giai đoạn này. Tôi muốn nói thật ra không có gì để viết. Nhìn bề ngoài, nó là giai đoạn khá ít sự kiện trong đời tôi.
Nhìn bề ngoài thì thấy tôi nói chuyện với Andrea, hoặc ở trong phòng ngủ lúc nhỏ hay ở trong bếp dưới nhà. Thỉnh thoảng bọn tôi liều ra ngoài đi dạo một lúc buổi chiều. Hoặc bọn tôi đến cửa tiệm gần nhất ở góc đường, cách đó chỉ độ hai ba trăm mét, hoặc - những ngày có máu phiêu lưu hơn - chúng tôi đi dạo bên sông Trent, xa hơn một chút, phía bên kia trung tâm thị trấn, do vậy tôi phải đi bộ qua những con phố đã nhẵn mặt từ thuở nhỏ. (Sao chúng vẫn như cũ khi mà tôi cảm thấy khác như vậy?) Thỉnh thoảng bọn tôi mua tờ báo và một hộp xúp nhỏ với bánh mì, rồi bọn tôi về đọc báo và nấu xúp. Sau đó, bọn tôi có thể giúp chuẩn bị bữa tối. Chỉ như vậy. Nói chuyện và ngồi và đi dạo. Không giống gì với Lawrence ở xứ Ả Rập [1] . Đời sống ở mức thấp nhất mà hai đứa hai mươi bốn tuổi lo liệu được.
Vậy mà, đó là những ngày căng thẳng nhất tôi từng sống. Những ngày ấy chứa hàng ngàn trận đấu nhỏ. Chúng toàn những ký ức đau đớn đến mức giờ đây, mười bốn năm rưỡi qua rồi, tôi mới dám nhìn trực diện. Tôi là một kẻ suy nhược thần kinh. Mọi người nói “sống từng ngày một thôi”. Nhưng tôi thường nghĩ bụng, họ nói thì dễ lắm. Ngày tháng như núi. Một tuần là chuyến lội bộ qua Himalaya. Bạn thấy đó, mọi người nói thời gian là tương đối, nhưng nó tương đối đến khốn kiếp như vậy đó.
Einstein nói cách hiểu tính tương đối là hình dung sự khác nhau giữa yêu và đau. “Khi bạn tán tỉnh một cô gái đẹp thì một giờ có vẻ như một giây. Khi bạn ngồi trên than nóng thì một giây dường như cả giờ.” Mỗi phút đều nóng hực. Và ngoài thấy đỡ hơn, tôi chỉ ao ước mỗi một chuyện là thời gian trôi nhanh hơn. Tôi thường muốn chín giờ sáng thành mười giờ. Tôi muốn sáng thành chiều. Tôi muốn 22 tháng Chín thành 23 tháng Chín. Tôi muốn ánh sáng thành bóng tối rồi bóng tối thành ánh sáng. Tôi vẫn còn giữ quả địa cầu đồ chơi hồi nhỏ trong phòng. Nhiều lúc tôi đứng đó xoay nó, ước gì mình xoay thế giới sang tận thiên niên kỷ sau.
Tôi ám ảnh về thời gian như một số người ám ảnh về tiền. Đó là thứ vũ khí duy nhất tôi có. Tôi thường tích cóp giờ và phút như đồng bảng và đồng xu. Trong đầu tôi, giữa biển nước lo âu mênh mông gầm thét, việc nắm bắt được thời gian nổi lên như niềm hy vọng. Hôm nay là ngày 3 tháng Mười, từ khi nó xảy ra là đã được hai mươi hai ngày rồi.
Thời gian càng trôi mà tôi vẫn a) còn sống và b) không nhầm ai là cái mũ [2] , tôi càng thấy như mình có cơ hội để vượt qua được chuyện này. Nhưng chuyện không phải lúc nào cũng diễn ra kiểu đó. Tôi xếp chồng ngày lên như các khối trong trò rút gỗ, nghĩ mình đang tiến bộ, thế rồi, rầm, theo cùng là cơn hoảng loạn năm giờ đồng hồ hoặc một ngày bóng tối tận thế mịt mùng và những ngày chồng chất đó lại sụp đổ.
Ám chỉ cuộc sống không có gì kịch tính được như phim Lawrence Xứ A Rập , một bộ phim sử thi của Anh sản xuất năm 1962.
Tác giả có ý nhắc đến cuốn sách The Man Who Mistook His Wife for a Hat (Người đàn ông tưởng nhầm vợ mình là cái mũ) của nhà thần kinh học Oliver Sacks, trong đó ông kể lại một số ca bệnh ở những bệnh nhân của mình. Tên cuốn sách lấy từ một ca mà bệnh nhân bị rối loạn chức năng thị giác, không thể nhận diện được mặt người và sự vật.