Dấu hiệu cảnh báo
Với bệnh trầm cảm thì dấu hiệu cảnh báo rất khó thấy.
Nhất là đối với người không có trải nghiệm trực tiếp về trầm cảm, nếu thấy họ cũng sẽ rất khó biết. Chuyện này phần nào vì một số người hoang mang không biết thật ra trầm cảm là thế nào. Chúng ta dùng “trầm cảm” như từ đồng nghĩa với “buồn”, chuyện đó thì cũng được, như ta dùng từ “chết đói” đồng nghĩa với “đói”, dù sự khác biệt giữa trầm cảm và buồn là khác biệt giữa chết đói thật sự và cảm thấy kiến bò trong bụng.
Trầm cảm là một chứng bệnh. Nhưng nó lại không đi kèm phát ban hoặc ho. Khó thấy nó, vì nó thường vô hình. Mặc dù nó là bệnh nghiêm trọng nhưng cũng lạ là nhiều người bị mới đầu khó nhận ra nó. Không phải vì nó không có cảm giác tồi tệ - có - mà vì có vẻ như khó nhận diện được cảm giác tệ đó, hay nhầm với những thứ khác. Chẳng hạn, nếu bạn cảm thấy vô dụng thì có thể bạn sẽ nghĩ “Mình cảm thấy vô dụng vì mình đúng là vô dụng.” Có thể khó mà thấy nó là một triệu chứng bệnh. Hay cho dù có thấy nó như vậy, thì lòng tự trọng thấp, cộng với mệt mỏi, có thể cũng là lý do bạn không có mấy ý chí hay khả năng diễn đạt nó.
Nhưng trong trường hợp nào đi nữa thì đây vẫn là một số dấu hiệu thường được nêu ra nhất với ai đó bị trầm cảm.
Mệt mỏi - nếu ai đó lúc nào cũng mệt, không vì lý do nào chính đáng.
Tự trọng thấp - một điều mà người ngoài khó nhận thấy, nhất là ở những người không thấy thoải mái lắm khi nói về cảm xúc của mình. Và lòng tự trọng thấp cũng không hẳn giúp ích cho chuyện cởi mở với xã hội.
“Chậm tâm thần vận động” - trong một số trường hợp trầm cảm, cử động chậm và nói chậm có thể xảy ra.
Chán ăn (dù đôi khi thèm ăn vô độ cũng có thể là triệu chứng).
Cáu gắt (dù, nói ngay ra, nó có thể là dấu hiệu của bất cứ gì ).
Hay khóc.
Mất hứng thú (Anhedonia) - lần đầu tôi biết đến chữ này là qua cái tên gốc mà Woody Allen tính đặt cho phim Annie Hall . Như tôi đã nói, nó nghĩa là không có khả năng cảm thấy vui thú trong bất cứ điều gì. Ngay cả những thứ dễ chịu, như hoàng hôn và đồ ăn ngon và xem những bộ phim hài đáng ngờ của Chevy Chase thập niên tám mươi. Những thứ như vậy.
Bỗng trở nên hướng nội - nếu ai có vẻ trầm lắng hơn, hoặc hướng nội hơn bình thường, điều đó có thể nghĩa là họ bị trầm cảm. (Tôi còn nhớ có những lúc tôi không nói được. Cảm giác như tôi không nhúc nhích lưỡi được và việc nói năng có vẻ cực kỳ vô ích. Tương tự, những thứ người khác nói dường như thuộc về một thế giới khác.)