Những con quỷ
Con quỷ đang ngồi cạnh tôi ở ghế sau.
Nó vừa thật lại vừa giả. Không hẳn là ảo giác và không lờ mờ như bóng ma trong công viên giải trí, nhưng nó ở đó mà cũng không ở đó. Nó có đó khi tôi nhắm mắt lại. Ở đó ngay cả khi tôi mở mắt ra lại, một kiểu hình ảnh chập chờn trong tâm trí được đưa qua thực tại, nhưng là cái gì tưởng tượng hơn là nhìn thấy.
Nó thấp tỉn. Độ một thước. Tinh quái và xám ngoét, như đầu thú kỳ dị trên máng xối, và nó nhìn lên tôi, nhoẻn cười. Thế rồi nó đứng lên ghế và liếm mặt tôi. Nó có cái lưỡi dài, khô. Và nó cứ liếm. Liếm, liếm, liếm. Nó không thật sự làm tôi sợ. Ý tôi là, hiển nhiên là có sợ rồi. Tôi sống thường trực bên trong nỗi sợ. Nhưng con quỷ không làm tôi thêm kinh hoàng. Có chăng, nó là cái an ủi. Nó liếm kiểu quan tâm, như thể tôi là một vết thương to tướng và nó đang cố làm tôi đỡ hơn.
Xe chúng tôi đang chạy về hướng Nhà hát Hoàng gia Nottingham. Chúng tôi đi xem Hồ thiên nga. Đó là vở mà toàn bộ chim thiên nga là nam. Mẹ tôi nói. Andrea ngồi ghế trước cạnh tài xế, kiên nhẫn lịch sự nghe. Tôi không nhớ mẹ nói câu gì nhưng tôi nhớ là mẹ nói chuyện, vì tôi cứ nghĩ, Chuyện này kỳ nghe. Mẹ nói về Matthew Bourne và bạn bè mẹ đã xem vở này mà ở ghế sau đang có một con quỷ sung sướng liếm mặt mình.
Chuyện liếm trở nên khó chịu hơn. Tôi cố tắt con quỷ đi, hay ý nghĩ về con quỷ, nhưng tất nhiên như vậy càng làm chuyện tệ hơn. Liếm, liếm, liếm, liếm, liếm. Tôi không hẳn cảm thấy cái lưỡi trên da mình, nhưng cái cảm giác con quỷ liếm mặt tôi lại thật đến nỗi não tôi tê tê, như thể tôi đang bị thọc lét.
Con quỷ cười ha hả. Chúng tôi vào nhà hát. Bầy thiên nga nhảy múa. Tôi cảm thấy tim đập nhanh. Bóng tối, tình trạng gò bó, mẹ nắm tay tôi, mọi chuyện đều quá sức. Đủ rồi. Mọi thứ vậy là hết. Tất nhiên ngoại trừ việc mọi thứ không hề như thế. Tôi vẫn ngồi lại.
Lo âu và trầm cảm, món cocktail sức khỏe tâm thần hết sức quen thuộc đó, pha trộn theo nhiều cách kỳ lạ. Tôi thường nhắm mắt lại thì thấy những thứ kỳ lạ, nhưng giờ tôi cảm thấy như nhiều khi những thứ ấy chỉ ở đó vì một trong những điều tôi sợ là hóa điên. Và nếu bạn bị điên thì có lẽ việc thấy thứ này thứ kia vốn không có ở đó chính là một triệu chứng.
Nếu bạn sợ khi không có gì phải sợ, cuối cùng não sẽ buộc phải cho bạn các thứ. Và thành ngữ cổ điển “thứ duy nhất phải sợ là nỗi sợ” thành một kiểu chế nhạo vô nghĩa. Vì sợ là đã đủ. Thật ra thì nỗi sợ là con quái vật.
Và, tất nhiên...
“Quái vật có thật,” Stephen King nói. “Ma cũng có thật. Chúng sống bên trong chúng ta và đôi khi, chúng thắng.”
Trời tối. Căn nhà im ắng nên chúng tôi cũng cố im lặng.
“Em yêu anh,” cô thì thầm.
“Anh yêu em,” tôi thì thầm lại.
Chúng tôi hôn nhau. Tôi cảm thấy những con quỷ đang nhìn chúng tôi, xúm lại quanh chúng tôi khi chúng tôi ôm hôn nhau. Và từ từ, trong đầu tôi, lũ quỷ lùi đi một chút.