Tồn tại
Đời sống vốn khó khăn. Nó có thể đẹp và tuyệt diệu đấy nhưng nó cũng khó khăn. Dường như cách mọi người đối phó là không nghĩ nhiều về nó. Nhưng một số người sẽ không thể làm vậy. Vả lại, đó là thân phận con người. Chúng ta suy nghĩ nên chúng ta tồn tại. Chúng ta biết mình sẽ già lão, bệnh tật rồi chết. Chúng ta biết rằng chuyện này sẽ xảy ra với tất cả những người ta quen, tất cả những người ta yêu. Nhưng còn nữa, chúng ta phải nhớ, lý do duy nhất ban đầu chúng ta có tình yêu là vì cái này. Con người ắt là loài duy nhất cảm thấy trầm cảm, nhưng đó chỉ vì chúng ta là một loài xuất sắc, loài đã tạo ra những thứ đáng kể - văn minh, ngôn ngữ, truyện kể, tình ca. iiChiaroscuroiii nghĩa là tương phản ánh sáng và bóng tối. Trong các bức họa thời Phục hưng vẽ Jesus chẳng hạn, bóng tối được dùng để nhấn mạnh ánh sáng phủ trùm lên Chúa. Thật khó chấp nhận chuyện này, rằng cái chết và suy tàn và mọi thứ xấu xa lại dẫn đến mọi thứ tốt đẹp, nhưng riêng tôi thì tôi tin nó. Như Emily Dickinson, muôn đời là một nhà thơ lớn và thỉnh thoảng là một người lo sợ chỗ đông người, đã nói: “Kiếp sống không bao giờ trở lại, đó chính là điều khiến cho nó ngọt ngào đến vậy.”