Cuộc chuyện trò xuyên thời gian - phần hai
TÔI LÚC ẤY: Tôi không làm được đâu.
TÔI BÂY GIỜ: Anh nghĩ anh không làm được, nhưng anh làm được. Anh đang làm được. Anh sẽ làm được.
TÔI LÚC ẤY: Nhưng cái đau này. Chắc anh quên nó thế nào rồi. Hôm nay tôi đi trên thang cuốn, trong cửa hàng bách hóa và tôi cảm thấy mình rã ra. Giống như cả vũ trụ đang kéo rời tôi ra. Ngay đó, trong John Lewis.
TÔI BÂY GIỜ: Chắc tôi cũng có quên một chút. Nhưng nghe này, tôi ở đây. Giờ tôi ở đây. Tôi làm được rồi. Chúng ta làm được rồi. Anh chỉ cần cố thêm nữa.
TÔI LÚC ẤY: Tôi rất muốn tin là anh đang tồn tại. Là anh đã không tự tử.
TÔI BÂY GIỜ: Anh đã không làm vậy. Anh vẫn không làm vậy. Anh sẽ không làm vậy.
TÔI LÚC ẤY: Sao tôi phải sống tiếp? Không cảm thấy gì lại chẳng hơn cảm thấy đau như vậy hay sao? Số không tròn trĩnh lại chẳng hơn âm một ngàn sao?
TÔI BÂY GIỜ: Nghe này, cứ nghe, cứ nhét cái này vào đầu đi, được chứ, anh sẽ làm được và phía bên kia của chuyện này chính là cuộc sống. S-Ố-N-G. Anh hiểu chưa? Và sẽ có những thứ anh thích. Nên hãy ngừng lo về chuyện lo. Chỉ lo thôi, anh không nhịn được, nhưng đừng lo thêm gấp bội.
TÔI LÚC ẤY: Trông anh già. Anh có nếp nhăn. Anh bắt đầu rụng tóc rồi sao?
TÔI BÂY GIỜ: Phải. Nhưng còn nhớ không, ta vẫn luôn lo về chuyện này. Còn nhớ kỳ nghỉ đến Dordogne hồi ta mười tuổi không? Ta cúi nhìn vào gương rồi đâm lo về nếp nhăn trên trán. Từ hồi đó ta đã lo về những tác động thấy được của già lão. Vì ta luôn sợ chết.
TÔI LÚC ẤY: Anh vẫn còn sợ chết sao?
TÔI BÂY GIỜ: Phải.
TÔI LÚC ẤY: Tôi cần một lý do để sống tiếp. Tôi cần cái gì đó mạnh giúp tôi tiếp tục sống trên đời.
TÔI BÂY GIỜ: Được được, cho tôi một phút...