Lý do phải mạnh mẽ
Đó là năm 2002. Tôi đang ở thời điểm hồi phục mà tôi liên tục thấy khỏe, nhưng chỉ là trong sự tương phản với thứ tệ hơn nhiều diễn ra trước đó. Thật ra, tôi vẫn là một khối lo âu biết đi, bị chứng sợ hãi quá mức nên không uống bất kỳ thứ thuốc nào và tin chắc lưỡi mình nở to ra mỗi lần ăn tôm hay bơ lạc hay thức ăn nào đó có thể bị dị ứng. Tôi còn cần ở gần Andrea. Nếu ở gần Andrea, tôi bình tĩnh hơn rất nhiều so với khi không ở gần.
Hầu hết thời gian điều này không khiến tôi thấy mình là đồ dị hợm. Tôi và Andrea sống chung và cùng làm việc trong một căn hộ khiêm nhường. Chúng tôi không thật sự quen biết ai ngoài xã hội. Trong cả hai, tôi vẫn luôn là người có thôi thúc đi ra gặp gỡ người khác và cái thôi thúc đó giờ đã không còn.
Nhưng năm 2002, mẹ Andrea bị chẩn đoán ung thư buồng trứng nên dễ hiểu là tình hình đã thay đổi. Chúng tôi đến sống với cha mẹ cô ấy ở hạt Durham trong khi mẹ cô Freda, trải qua hóa trị. Andrea, mất ba năm vừa rồi chữa cho một bạn trai trầm cảm, giờ mẹ lại bị ung thư.
Cô ấy khóc rất nhiều. Tôi cảm thấy như được chuyển giao trách nhiệm. Giờ đến lượt tôi làm người mạnh.
Khi mới nghe tin mẹ bệnh, cô ấy ngồi bên mép giường và khóc nhiều đến mức tôi chưa từng thấy. Tôi đưa tay ra quàng quanh cô ấy rồi bất thình lình cảm thấy bị líu lưỡi như khi có chuyện kinh khủng xảy ra. May sao đã có Andrea ở đó để giúp.
“Anh hãy nói là chuyện sẽ không sao đi,” cô ấy nói.
“Sẽ không sao đâu.”
Hai tháng sau, tôi một mình trong nhà cha mẹ vợ tương lai, năn nỉ Andrea để được đi cùng họ đến bệnh viện.
“Em phải đưa mẹ đi bệnh viện,” cô ấy nói.
“Ừ. Anh đi với em.”
“Ba mẹ cần có người chờ mở cửa cho David.” David là anh trai của Andrea, từ London lên.
“Anh đi với em được mà.”
“Matt, thôi mà.”
“Anh không làm vậy được đâu. Lo âu phân ly. Anh sẽ bị hoảng loạn.”
“Matt, em xin anh. Mẹ em bệnh. Em không muốn làm bà căng thẳng. Anh đang ích kỷ đấy.”
“Mẹ kiếp. Chó chết. Anh xin lỗi. Nhưng em không hiểu rồi.”
“Anh làm được mà.”
“Anh không qua nổi đâu. Em không nói ba mẹ là anh phải đi theo được sao?”
“Ừ. Thôi được rồi. Được. Để em nói.”
Nhưng rồi nó xảy ra. Một công tắc bật lên. “Thôi.”
“Thôi gì?”
“Anh sẽ làm. Anh sẽ ở lại. Anh sẽ ở lại nhà.”
“Chắc không?”
“Ừ.”
“Em sẽ để số điện thoại bệnh viện lại.”
“Không sao đâu,” tôi nói, ngu ngốc nghĩ đây có thể là những lời sau cuối tôi nói với cô ấy. “Anh tìm được mà.”
“Thôi thì em cứ để lại đây.”
“Cảm ơn em.”
“Thôi không sao. Anh nên đi.”
Trong khi chờ họ đi bệnh viện với Andrea về thì tôi đi đi lại lại trong phòng. Họ có rất nhiều đồ sứ trang trí. Búp bê Bo Peep nhỏ. Một con Pink Panther ngồi bắt tréo chân, hai chân thòng xuống gờ cửa sổ. Hai mắt vàng thô lố nhìn theo tôi trong phòng khách.
Mười phút đầu tim tôi đập thình thịch. Tôi hầu như không thở được. Andrea chết rồi. Ba mẹ cô ấy chết rồi. Tôi hình dung vụ đụng xe quá sống động nên nó không thể không xảy ra. Rồi hai mươi phút trôi qua. Tôi sắp chết. Ngực tôi đau. Ung thư phổi không chừng. Tôi mới hai mươi bảy, nhưng tôi đã hút rất nhiều. Phút ba mươi, một hàng xóm ghé xem Freda thế nào. Phút bốn mươi, adrenaline bắt đầu hạ. Tôi đã ở một mình được bốn mươi phút mà vẫn còn sống. Đến phút năm mươi, tôi còn muốn họ đi lâu hơn một tiếng, để tôi cảm thấy mình còn mạnh hơn nữa. Năm mươi phút! Ba năm chứng lo âu phân ly đã được chữa trong chưa đầy một giờ!
Khỏi phải nói, họ đã quay về.
Đó là một mùa hè đáng sợ, nhưng kết quả thì ổn. Mẹ Andrea được tiên liệu khả năng hồi phục rất thấp, nhưng bà vượt qua được. Chúng tôi thậm chí còn xoay xở thay bánh quy bữa sáng hằng ngày bằng một trái kiwi cho bà. Tôi có lý do để buộc mình phải mạnh mẽ. Đặt mình vào những tình huống tôi không muốn đặt mình vào. Bạn cần phải thấy không thoải mái. Bạn cần làm mình đau. Như nhà thơ Ba Tư Rumi viết trong thế kỷ mười hai, “Vết thương là nơi ánh sáng lọt vào trong ta.” (Ông còn viết: “Quên an toàn đi. Hãy sống nơi ta sợ.”) Còn nữa, tôi chuyển hướng đầu óc bằng cách viết cuốn tiểu thuyết hẳn hoi đầu tiên. Không phải chủ yếu vì các lý do sự nghiệp (cuốn tiểu thuyết là viết lại Henry IV của Shakespeare, có chó biết nói chuyện, nên khó là loại bestseller), mà là để mình bận bịu. Dù vậy, hai năm sau, được Andrea khuyến khích, nó thành sách được xuất bản. Hiển nhiên là tôi đề tặng cuốn sách cho Andrea, nhưng tôi không chỉ nợ cô ấy một cuốn sách. Mà cả cuộc đời.