Vũ khí
Đại diện của tôi. “Anh có nhà xuất bản rồi.”
“Sao?”
“Vừa nhận cuộc gọi. Anh sắp là tác giả được xuất bản rồi đó.”
“Sao? Nói nghiêm túc hả?”
“Nghiêm túc.”
Tin này làm tôi tiếp tục được độ sáu tháng.
Trong khoảng sáu tháng, sự thiếu tự trọng của tôi đã được giải quyết một cách giả tạo. Tôi thường nằm trên giường rồi ngủ mà mỉm cười, nghĩ, Chà, mình cũng oách chứ phải không, họ sẽ xuất bản sách của mình.
Nhưng được xuất bản (hay có được một việc làm ngon lành hay gì đi nữa) không làm thay đổi hẳn não của ta. Nên một đêm tôi nằm thức, cảm thấy không mấy vui. Tôi đâm lo. Cái lo chạy xoắn ốc lên. Vậy là suốt ba tuần tôi lại bị kẹt trong não mình. Nhưng lần này thì tôi đã có vũ khí. Một trong số đó, có lẽ quan trọng nhất, là cái nhận thức này: Mình đã từng bệnh, rồi khỏe lại. Khỏe mạnh là chuyện có thể được. Một vũ khí nữa là chạy bộ. Tôi biết cơ thể có thể tác động đến tâm trí thế nào, nên tôi bắt đầu chạy bộ ngày càng nhiều.