CHƯƠNG 2 Lõi bánh vòng
Em muốn làm mũi cao hơn chút nữa.
Cái kiểu thẳng tưng như dọc dừa ấy. Sau đó thu cánh mũi nhỏ hơn. Đương nhiên là cả hai bên rồi.
À mà chị sinh mổ ạ?
Sao chị lại nghệt ra thế? Đẹp mà kì ghê. Em nói gì lạ lắm à? Hay lẽ nào chị không biết em là đàn em thời cấp hai của chị?
Em nhờ quản lí đặt lịch ở phòng khám này, nhưng cô ta ra dấu tỏ ý “chịu thôi”. Em trách cô ta chưa tìm hiểu đã phán thì cô ta kể, mới ba hôm trước, một con bé khác trong công ty đã bị phòng khám từ chối.
Em cũng thừa biết chỗ này nổi tiếng lắm nên đã xác định chờ cả nửa năm. Nhưng mấy lời sau mới làm em điên tiết. Chị biết bà cô quản lí bảo gì em không?
“Cô nào phải đứa đẳng cấp gì…”
Vậy nghĩa là không cần biết phòng khám đông hay không, cứ người nổi tiếng là đặt được lịch chứ gì?
“Thế trong mắt bà tôi là đứa nào?” Câu này đương nhiên em không nói ra rồi. Em cũng có tự trọng chứ. Nhưng quản lí của em, bà cô tên Onishi đó, có trực giác tốt lắm. Cô ta biết tỏng em đang nghĩ gì, cứ như nhà ngoại cảm ấy.
Hơn nữa, thường mấy chuyện đó có biết cũng đâu cần nói ra. Nhưng Onishi thì khác. Cô ta huỵch toẹt hết. Không biết bao nhiêu đứa phải khóc vì cô ta rồi. Đã thế còn cáu tiết ở chỗ, cô ta lại quan tâm những đứa đang nổi.
Chính cô ta cũng từng là thần tượng kém nổi cơ mà. Gì cơ, chị đang lên mặt tỏ vẻ “đương nhiên phải đứng về phía những đứa đang nổi” đấy à? Thôi, thà thế còn hơn là được cô ta thông cảm. Vì Onishi mà động viên ai thì nghĩa là kẻ đó sẽ không được tái kí hợp đồng.
Trước khi chuyện ấy xảy ra, em cũng phải tính nước đi cho mình chứ. Chưa kể em cũng chẳng bắt công ty trả chi phí lần này cho em.
Vậy nên em đã nói rõ với họ, rằng viện trưởng thẩm mĩ viện Tachibana Hisano là đàn chị của em, mẹ hai đứa cũng thân nhau nên em cứ lấy tên mình ra hỏi xem sao. Em không điêu về chuyện của hai mẹ đâu. Mẹ em đến giờ vẫn ghé salon của mẹ chị mà. Cả cái nhóm tình nguyện ấy.
Nến chị nghi ngờ, cứ thử hỏi bác nhà xem có biết Kisaragi không.
Vâng, tên thật của em là Kisaragi Ami. Mẹ em hâm mộ các thần tượng lắm. Mẹ bảo mình đã cố gắng cưới người nào có cái họ thật kêu, nhờ vậy sẽ đặt được cho con gái cái tên có thể dùng luôn để đi làm thần tượng. Mẹ em tinh tế lắm.
À mà, tên mẹ em là Toshiko. Họ thời con gái là Murayama. Murayama Toshiko, ngộ thật. Chị nghe đến bao giờ chưa?
Chị không biết à? Cũng tại em cách tuổi chị kha khá, mà không phải ai trong thị trấn cũng biết nhau. Em thất thố quá, hỏi cái câu nhà quê hay hỏi nhau, xin lỗi chị nhé.
Em luôn tự hào vì hồi xưa mẹ nổi tiếng là cô gái xinh nhất thị trấn, chắc vì thế em mới hi vọng chị biết mẹ em.
Nhưng chị thì chắc chắn ai ở quê cũng biết. Không phải cỡ nhất thị trấn đâu mà nhất Nhật Bản ấy!
À chị này, thời chị cũng có cuộc thi hoa khôi ở lễ hội văn hóa chứ ạ? Cuộc thi chọn ra hoa khôi ở trường cấp hai ấy. Cơ mà nhé, không có á khôi nhưng lại trơ trơ hoa khôi, ngộ chị nhỉ? Chị đùa em, thời chị vẫn còn á khôi sao? Ra là thế, trông chị chỉ tầm hai mấy nên em nghĩ chị gần với thế hệ bọn em, mà so ra chị lại ở thế hệ cha mẹ em nhỉ?
Đó là lời khen mà, lời khen.
Có hai lớp A và B. Hồi chị học cũng vậy ạ? Tốt quá. Và không có cuộc thi hoa khôi? Ơ, nghe bảo thời mẹ em có mà. Hình như mẹ em là người đẹp thứ ba của khóa. Mặc dù mẹ cứ giải thích rằng, chẳng qua cả khóa có ba lớp thì mẹ đứng nhất một lớp thôi.
À, hóa ra người ta muốn bỏ cuộc thi hoa khôi đúng mấy năm của chị. Em biết vụ kêu gọi, em từng nghe mẹ kể rồi.
Mấy bà cô giời ơi đất hỡi, miệng thì khen “Các cháu gái xinh quá!” nhưng lại cầm băng rôn bảng biển kêu gọi hủy bỏ cuộc thi hoa khôi nhỉ?
Đúng là không ngờ.
Thế nên bây giờ, cuộc thi hoa khôi tuy được tái tổ chức nhưng sẽ lập ra cả tá hạng mục để ai cũng vào tốp ba của hạng mục nào đấy. Mấy cái như nhân ái hay giỏi thể thao còn hiểu được, chứ có cả “người giỏi dọn dẹp” cơ. Được chọn sẽ vui chắc?
Em được chọn là hoa khôi trường cấp hai suốt ba năm liền đấy.
Cách đánh giá sẽ dựa trên năng lực tổng hòa, không chỉ coi trọng ngoại hình mà còn cả con người bên trong như tốt bụng hay tích cực tham gia hoạt động của trường, nhưng nhìn kết quả bỏ phiếu thì thừa hiểu, cả con trai lẫn con gái đều bình chọn vì ngoại hình.
Chúng nó bảo Ami tính tình không tốt lắm, việc của ban cán sự thì hay bùng, thấy người khác nói xấu sau lưng cũng chẳng bị tổn thương. Đó không là bằng chứng em được chọn nhờ ngoại hình thì là gì? Thay vì được khen nhân cách một cách ỡm ờ, như vậy tốt hơn hẳn.
Nhưng cáu ở chỗ lại có lời gièm pha rằng em rốt cuộc chỉ được cái mẽ.
Đầu óc thông minh và giỏi thể thao, những tài năng đó ở nước ngoài gọi là “trời phú” đúng không chị? Là món quà của thượng đế. Vậy gương mặt và vóc dáng cũng là “trời phú” chứ gì. Hơn hết, cũng như những đứa học giỏi đi học thêm, những đứa giỏi thể thao mài quần ở câu lạc bộ, em cũng nỗ lực trau chuốt ngoại hình của mình chứ.
Bọn to đầu và bọn to xác được công nhận, nhưng em thì bị bảo chỉ biết dựa vào mặt mũi. Em không chấp nhận được. Những đứa đến kem chống nắng còn chẳng bôi thì đừng càm ràm.
Giờ nghĩ lại, chúng nó chẳng qua chỉ là ghen ăn tức ở nên giá mà em có thể cười xòa cho qua. Nhưng thực lòng em cáu lắm.
Có lẽ riêng chuyện đó đã đủ là lí do để em nỗ lực trở nên xinh đẹp.
Hồi mới hiểu chuyện, em đã được người ta xúm xít khen “dễ thương quá”, “sau đi làm thần tượng hoặc diễn viên được đấy”… và cả danh hiệu đó.
“Hoa hậu thế giới, ‘Tachibana Hisano thứ hai’ không phải giấc mơ nữa rồi!”
Ở khoản hoa hậu, bác sĩ Hisano cũng là đàn chị của em đấy. Em đã đọc cả tá sách để theo kịp chị. Giãn cơ đẹp dáng theo phương pháp Hisano, Ăn uống để đẹp xinh cùng Hisano, ngoài ra còn ba cuốn nữa, đều có ở nhà em.
Em may mắn ở chỗ được mẹ hậu thuẫn.
Một nữ nhân viên văn phòng sống độc thân chỉ cần cơm nước cho mình, muốn nhịn ăn cũng đơn giản, nhưng nếu đã có gia đình thì sao có thể nấu nướng để chăm chăm làm đẹp được? Cha ăn gì mới quan trọng kìa.
Cha em làm việc trên tàu thủy nên một năm chỉ ăn cơm cùng nhà vài bận, mẹ em cũng là người hiểu về làm đẹp nên một thời gian còn răm rắp làm theo thực đơn trong sách của chị. Nhưng khéo mẹ làm không phải vì em mà vì chính mẹ ấy nhỉ?
Tuy nhiên mẹ thường bảo em, nào hành tây giúp máu lưu thông tốt hơn, nào cà chua có tác dụng chống lão hóa, nên đúng là mẹ vì em rồi. Hai mẹ con cùng nhau giãn cơ hằng tối và chú trọng chuyện làm đẹp, sống như thế hay đấy chứ.
Nói đi nói lại, tuy bực mình vì người ta bảo em chưa cố gắng, nhưng suy cho cùng, em cũng chưa cố gắng đến mức đẩy bản thân đến giới hạn.
Vì kể cả không cần quá nỗ lực, em vẫn giữ được vị trí số một ở cái thị trấn đó chỉ với món quà trời cho của mình, ừm, ở cái thị trấn đó…
Vậy chị sinh mổ ạ? Ô kìa, chị lại ngơ ngác rồi. Không phải vì em gọi chị là đàn chị chứ?
À, em quên mất. Chị cũng có con nhỉ? Chắc chị bối rối lắm, vì không biết em hỏi lúc chị chào đời hay lúc chị sinh em bé.
Cái em muốn biết là lúc chị chào đời cơ.
Quả nhiên là sinh mổ!
Liên quan gì ấy ạ? Ôi trời, chị hỏi thật đấy à?
Là dáng mũi đó chị.
Chị xem bộ Lớp học của chúng tôi chưa? Một bộ phim truyền hình rất hay trước đây. Chưa xem là dở nhé. Là một tác phẩm gây tranh cãi kể về cuộc đối đầu nghiêm túc giữa thầy và trò, bộ này đã trở thành đề tài bàn tán và tỉ suất người xem luôn trên mười phần trăm đấy.
Chị hay bình luận trên các chương trình thời sự chính chuyên nên chắc cũng được hỏi cả về giáo dục chứ? Không để ý bộ đó hẳn hoi là không được đâu.
Có lẽ chị sẽ chê nó vì xây dựng mọi thứ quá đà, nhưng giáo viên tệ lậu là có thật mà. Những kẻ có thể dồn học sinh đến con đường tự sát như trong phim ấy.
À, trong lúc giải lao khi quay bộ đó, em đã nghe Sara nói chuyện. Vâng, Kogetsu Sara, sao không xem phim mà chị lại biết cô ta thế? Cũng phải, người ta chường mặt trên cả đống quảng cáo, lại được chốt vai trong loạt phim truyền hình dài kỳ buổi sáng mà khỏi cần thử vai, chị không biết mới lạ.
“Em cũng xuất hiện trong bộ phim đó à?” Em có. Thế nên em mới đang kể cho chị còn gì. Tuy không bằng Onishi nhưng em cũng biết quan sát chút đỉnh. Dù gần như không có thoại, vai của em vẫn có tên đàng hoàng.
Sara là nhân vật chính. Chị có cần xác nhận không? Cô ta là một người lớn hồn nhiên, có lẽ ai trạc tuổi sẽ thấy dễ thương, nhưng bọn trẻ con lại khá ngứa mắt. Ầy, chị quên đi nhé. Em xin lỗi.
Vì là buổi tư vấn nên chị dẫn dắt để em kể lể bằng được phải không, ngay cả khi đó là chuyện chị biết rồi. Chị sẽ quyết định cẩn thận phương thức phẫu thuật dựa trên ý muốn của em và giúp em sắp xếp tinh thần để khỏi hối hận sau phẫu thuật nhỉ?
Tóm lại, nhân vật chính của bộ phim là Kogetsu Sara. Năm mười bốn tuổi, cô ta đoạt giải đặc biệt cuộc thi Em gái quốc dân và ra mắt, giờ đang cố gắng để gia nhập hàng ngũ nữ minh tinh. Một nữ diễn viên bằng tuổi em. Cô ta có phòng chờ riêng, nhưng vì đóng vai lớp trưởng tập trung các bạn trong lớp nên giờ giải lao, cô ta lúc nào cũng ngồi cùng phòng lớn với bọn em.
Dù là giữa phòng hay góc phòng, nơi nào cô ta cũng đều trở thành tâm điểm. Mặc dù ban đầu ai cũng nhát và chẳng ma nào lảng vảng, nhưng rất nhanh, mọi người đã xúm lại quanh Sara.
Cô ta là mỹ nhân theo phong cách tiểu thư, trước nay cũng thường đóng vai có phần ích kỉ nên em tưởng cô ta là dạng cành cao. Nhưng hóa ra Sara lại cởi mở và tốt bụng. Cô ta hay gọi em chụp ảnh chung hoặc bảo rằng mình đã xem tạp chí X rồi, tạp chí mà em chỉ chụp lèo tèo vài ảnh bên trong.
Nhưng em không tham gia vào vòng tròn quanh cô ta. Vì vai của em là kiểu chững chạc và không có bạn bè. Một nữ diễn viên tầm cỡ vẫn diễn ngay cả khi đang nghỉ ngơi, sao em ngăn mình nhập vai được.
Vì em hơi xa cách mọi người nên đã nghe được vài chuyện phiếm. À không, nghe thấy thì đúng hơn. Toàn những chuyện vớ vẩn như kiểu nịnh nọt Sara. Đáng ra em cứ để “gió thổi qua tai” thôi, nhưng…
“Mũi của Sara đẹp thật đấy.”
Em đã dao động trước lời đó. Rõ ràng mấy chuyện Sara xinh đẹp này kia là ngán nhất, thế mà em lại thấy khó chịu.
Mũi ư?
Trước đây em cứ tưởng đặc trưng của Sara là đôi mắt to mà tựa hồ cả vũ trụ mở ra trong đó. Nhưng khi thấy tận nơi thì cũng chẳng khác mắt em cho lắm. Trong số bạn diễn còn có đứa mắt to hơn cả Sara, tại sao Sara lại được coi là đệ nhất mỹ nhân? Em không hiểu.
Lí do là mũi ư? Em dỏng tai lên nghe ngóng. Sara đáp thế này.
“Mình phải cảm ơn mẹ lắm. Vì mình được sinh mổ mà.”
Chẳng hiểu cô ta nói gì. Những đứa xung quanh cũng “Hả?” vẻ không hiểu. Nhưng một đứa đã vỗ tay đánh bốp vì ngộ ra và giải thích cho mọi người.
“Đường sinh sản rất hẹp phải không nào? Nếu sinh thường thì phải mất hàng tiếng để chui ra, mũi sẽ gãy hết cả.”
Có chuyện đó cơ à? Em nhìn lại gương mặt trông nghiêng của Sara, quả nhiên sống mũi tạo thành một đường lượn rất đẹp. Đường lượn đó mượt đến độ em ngờ rằng cô ta còn chưa từng xì mũi hay ngủ sấp bao giờ, tựa hồ không chỉ sức ép, mà đến cả trọng lực cũng không tác động đến nó.
Mọi người đều thấy thuyết phục trước cách giải thích nọ, có đứa còn đồng tình rằng đã từng nghe nói điều này trước đây, có cả đứa bảo dáng đầu cũng có thể bị ảnh hưởng.
Sara buộc tóc đuôi ngựa nên có thể kiểm tra cả dáng đầu của cô ta, nhưng bất chấp điều đó, đầu cô ta cũng tạo thành một dường cong tuyệt đẹp.
Em nhớ ra hồi bé xíu, mẹ đã làm cho em một cái gối hình bánh vòng để đầu em khỏi bẹp. Em nghĩ dáng đầu của mình là thành quả nỗ lực của mẹ, nhưng dáng đầu của Sara chính là trời sinh. Đương nhiên mũi cũng vậy. Đó mới là cái chính.
So với mũi của Sara thì mũi của em… Em chưa từng mặc cảm vì mũi. Không phải hếch cũng chẳng phải “củ tỏi”, không quá cao cũng chẳng quá thấp, một cái mũi bình thường.
Bình thường? Thế mà được à? Thế giới em sống không phải nơi những gương mặt bình thường có cửa đấu đá. Em tự ý thức được rằng cả mắt lẫn môi đều phải đẹp hơn người khác, vậy cớ sao em lại thỏa mãn với một cái mũi bình thường? Chị thấy buồn cười không?
Khi nhìn mũi mình thật kĩ, em thấy đường lượn của nó bị gãy rõ rệt ở một chỗ. Nếu mũi của Sara giống chiếc áo bu-dông lông vũ mới tinh, thì mũi của em như cái áo ấy khi vừa trở về từ tiệm giặt, sau suốt một mùa đông bị mặc mòn cả đi ấy.
Ví von hay? Chị hơi coi thường em đấy. Nhưng chị thì em bỏ qua. Chị nghe đàng hoàng đi.
Sự cách biệt đó thực sự là trời phú ư? Cách chào đời khác nhau có phải món quà từ Thượng đế đâu?
Chưa hết, Sara hình như không bị ngôi thai ngược hay tràng hoa quấn cổ. Cô ta kể anh mình bị ngôi thai ngược, được sinh mổ nên về sau mẹ cô ta buộc phải sinh mổ tiếp.
Tức là, kể cả không bị ngôi thai ngược hay vấn đề gì, vẫn có thể được sinh mổ đúng không?
Em nghĩ nếu mẹ em biết đầu và mũi bị ảnh hưởng, mẹ chắc chắn sẽ chọn sinh mổ. Vậy thì mũi của em cũng sẽ giống của Sara hay chị.
Vậy là giờ nhìn ai, em cũng nhìn mũi họ đầu tiên rồi tự bảo, “Mũi đẹp thật, được sinh mổ là cái chắc.”
Sau đó em cũng tra cứu về sinh mổ. Tuy mẹ và em không biết nhưng có lẽ trong giới người nổi tiếng xưa nay, chuyện đó đã thành kiến thức phổ thông. Tại sao mẹ lại không biết thông tin ấy? Thế rồi, em phát hiện ra cả loạt bài báo đáng kinh ngạc.
Về những người sinh mổ muộn phiền.
Họ cắn rứt vì không thể sinh thường, rằng một điều bình thường mà họ cũng không làm được. Có người còn đau khổ vì không thể coi đứa bé là con mình.
Tại sao lại thế? Trong khi em thấy vô cùng biết ơn vì điều đó? Trong đầu em chỉ hiện lên một dấu chấm hỏi, nhưng càng đọc những dòng bộc bạch, em càng hiểu ra.
Chẳng phải câu “Đứa con tôi mang nặng đẻ đau” đang bị lạm dụng sao? Mẹ chưa bao giờ nói với em, nhưng nó đầy rẫy trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh.
Tôi bị đứa con mình mang nặng đẻ đau đối xử tàn tệ. Vì đứa con tôi mang nặng đẻ đau, chuyện gì tôi cũng làm được. Thật không ngờ đứa con tôi mang nặng đẻ đau lại bị đánh tráo…
Chưa hết, phụ nữ mạnh mẽ hơn đàn ông vì họ được tạo ra để chịu được cơn đau đẻ, vượt qua nỗi đau là hạnh phúc, vân vân.
Em chịu đau kém nên sợ mình không thể sinh con, bèn tra cứu cách đẻ không đau, thế rồi kết quả hiện ra: Trong những người chọn cách đẻ không đau, không ít người đã hối hận.
Cảm giác đau đớn quan trọng đến vậy sao? Hả chị?
Ồ, chị chọn đẻ không đau ạ. Vậy mũi của em bé có sao không ạ? Chứng tỏ chị không biết cả chuyện sinh mổ lẫn vụ dáng mũi rồi. Vậy mẹ em không biết cũng chẳng lạ.
Chị có hối hận vì đẻ không đau không?
Điều quan trọng không phải mình có vượt qua nỗi đau hay không, mà là đứa trẻ được bình an chào đời ấy ạ? Phải rồi. Lời bác sĩ nói có sức thuyết phục thật.
Khi con trẻ lớn lên, dù muốn dù không, vẫn sẽ có những chuyện mà người mẹ phải vượt qua hơn cả cơn đau đẻ. Con cái không phải chuyện chỉ cần vượt qua cơn đau một lần là xong. Em hiểu rồi. Quả là những lời vàng ngọc có thể ghi lại rồi in trên lịch lốc ấy chứ.
Có công mài sắt có ngày nên kim, người Nhật quá coi trọng hành trình hơn kết quả, chị nhỉ? Đúng là những kẻ khắc khổ. Ừ thì, vừa nãy chính em cũng nói mấy ý kiểu “nỗ lực là quan trọng”.
À mà trong giờ giải lao, Sara kể cô ta cũng muốn thử vai để giành vai chính trong loạt phim truyền hình dài kỳ buổi sáng.
Ai cũng biết Sara là một người luôn nỗ lực nên kết luận cô ta không cần thử vai. Tuy cũng có đứa đồng tình, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ta kể với các nữ diễn viên đồng nghiệp khác?
Chắc chắn ở trường quay cũng có đứa đã thử vai cho bộ phim truyền hình buổi sáng, chẳng qua vì ghen tị nên chúng không nói gì thêm.
Tóm lại, làm gì cũng phải dựa vào kết quả.
Thế mà em chưa bao giờ nghĩ ra điều đơn giản đó.
Suy cho cùng, em thuộc phe phản đối phẫu thuật chỉnh dung. Mọi người xung quanh cũng bảo em có nhiều điểm khá “truyền thống”. Em cứ đón nhận như lời khen thôi. Em cũng là người thận trọng. Nhưng nếu họ nghĩ “mấy tư tưởng đó thật quê mùa” mà coi em như đứa nhà quê thì em không cho phép.
Quả thực lúc mới lên Tokyo, biển người nườm nượp đã khiến em kinh ngạc. Tại sao một chuyến tàu điện giữa trưa ngày thường lại đông đến vậy, có lễ lạt hay gì?
Nếu được giao nhiệm vụ mang tới mười người đã dao kéo thì ở thị trấn quê mình, em đành chịu chết, nhưng ở đây lại chẳng phải việc gì khó. Khéo em có thể hoàn thành nhiệm vụ bằng mấy đứa bạn diễn đợt vừa rồi. Ừ thì, nếu hỏi riêng từng đứa, chúng chẳng chịu nhận đâu.
Mà vẫn có cách để biết. Cứ đến phòng khám của chị là được. Vì ai đã dao kéo đến mức chẳng cần đặt lịch sẽ tề tựu hết ở đây.
Nhưng những đứa trét keo kích mí mỗi ngày ở quê lại chẳng thiếu. Em cứ thắc mắc chúng phải cố công để có mắt hai mí giả làm gì. Một là dễ lộ, hai là biết thế vẫn bất chấp làm cũng có dễ thương hơn đâu.
Nỗ lực quan trọng thật, song nếu không có nền tảng là đường nét trời sinh, bao nhiêu nỗ lực cũng vô nghĩa. Giống như em có học hàng giờ đồng hồ cũng không thể đậu Đại học Tokyo, hay chạy hàng tiếng trời cũng không được dự Olympics.
Cũng có những người được trời phú từ đầu đến chân như chị.
Sống chết hướng tới cái đích không thể chạm tới chỉ tổ phí thì giờ mà thôi. Đời người chỉ có một. Đã vậy, chưa chắc em sống nổi đến khi thành bà lão.
Không lâu trước đây em còn nghĩ đời dài thật đấy. Quãng thời gian từ lúc chào đời đến nay mới đằng đẵng làm sao, vậy mà em còn chưa đi quá một phần tư tuổi thọ trung bình của Nhật Bản. Nghĩ đã thấy mệt, phải sống thêm mười năm nữa khéo em sẽ tự tử vì chán sống mất. Em từng tự bảo mình thế đấy. Mười năm sao mà dài quá.
Em chưa hiểu chết chóc là gì, nhưng nửa năm trước, một người bạn cùng lớp hồi cấp hai của em đã tự sát, lần đầu tiên em nhận ra: không phải tự nhiên mà ta sống trên đời. Khi trong phim có cảnh một bạn học chết, dẫu muốn nhập vai vào chuyện đời mình để diễn, đâu đó trong thâm tâm em vẫn có bằng chứng coi đây chỉ là dàn dựng.
Ta có thể chết ngay ngày mai dẫu chẳng mắc bệnh nan y. Ta cũng có thể chọn cái chết nếu thấy căm ghét chính mình. Chà, nếu không trân trọng và yêu thương bản thân, có lẽ ta chẳng thể sống nổi.
Em quyết tâm sẽ yêu bản thân hết lòng.
Thứ em thích nhất ở mình là gương mặt. Nhưng nhược điểm của nó là không được trời phú. À không, mũi của em đáng ra là trời phú, nhưng mẹ đã sinh em sai cách.
Song giờ em chẳng trách mẹ làm gì. Vì vẫn có cách để vãn hồi.
Em không đập đi xây mới mũi của mình đâu, em chỉ khôi phục nó về hình dáng vốn có trong bụng mẹ thôi.
Khôi phục chiếc mũi xong, em sẽ trở thành cô gái xinh đẹp nhất. Trở thành diễn viên trong bộ phim truyền hình buổi sáng cũng chẳng còn là giấc mơ. Vì thế em xin chị, hãy sửa mũi của em giống như của chị và Sara.
Ơ kìa? Chị nghe không ạ?
Chị cứ nhìn xa xăm thế, em nói gì lạ chăng? Lẽ nào vì mũi của chị và Sara khác hẳn nhau nên chị mới phân vân không biết em đang nói tới mũi ai?
Không phải rồi. Vậy thì… vì sao nhỉ?
Tên của người bạn tự sát có phải Yokoami không ư? Gì chứ, nghe ngộ như Maiami ấy. Dù giống tên em ở “Ami”. Yokoami? Họ là Yokoami ạ?
Không. Không phải Yokoami.
Khéo là tên thời con gái của mẹ bạn ấy? Cũng có thể lắm. Ừm, Yokoami viết và đọc thế này phải không?
Thật ạ? Hóa ra Tsuna và Ami là hai chữ khác nhau. Ồ, viết như vậy sao? Chà, nhìn qua tưởng là Yokozuna ấy chứ. Hay quá.
Nhưng khéo cái họ chị nói là của người mẹ thật. Vì ngoại hình của cô ấy có cảm giác như vậy. Cái tên nói lên con người, phải không nhỉ? Dù không đến nỗi gọi là Yokozuna. Ozeki? Bên dưới là gì nhỉ? Sekiwake? Chuẩn rồi, mập cỡ Sekiwake.
Nếu phải nói thì cô con gái giống Yokozuna hơn. Họ của bạn đó mà là Yokoami, mọi người đã gọi là Yokozuna rồi. Hoặc Oyakata. Đó là cách gọi các võ sĩ sumo đã nghỉ hưu nhỉ? Thế Yokozuna là chuẩn bài rồi. “Yokochan” nghe dễ thương đấy chứ.
Làm tổn thương bạn ấy? Nào có. Em đâu phải loại người đó.
Lên cấp hai thì em gặp bạn ấy.
Gọi là công lập vùng quê chứ ở trường cấp hai quá nửa những đứa em học cùng đều lạ hoắc, vì thế trong lễ khai giảng, em cứ nhìn quanh nhìn quất mãi. Đương nhiên những đứa em để mắt đều xinh rồi.
Bọn xấu xí em chẳng quan tâm.
Thường sẽ có mấy con bé chê người khác xấu. Lũ đó hay tưởng mình xinh, nhưng nếu cho em ý kiến thì chính chúng mới là bọn xấu xí nửa mùa. Những đứa xinh thực sự chẳng cần người xung quanh làm nền để được công nhận là xinh, vì vậy chúng rất thoải mái. Tuy nhiên, có những đứa không xinh lại muốn được người khác coi là xinh, chúng sẽ tự chuẩn bị ghế cho năm người xinh nhất lớp và sống chết chơi trò cướp ghế.
Em ngồi ghế suốt nhé. Chị cũng từng trải qua chuyện kiểu này rồi chứ?
Vả lại, đứa đứng thứ năm không nghĩ ngợi gì sao? Với đứa đứng thứ nhất, cho dù mẫu số có tăng, nó vẫn có khả năng đứng nhất. Chị là đại diện Nhật Bản nên mẫu số là một trăm hai mươi triệu nhỉ? À không, một nửa là đàn ông. Trừ cả bà già và em nhỏ… Chà, cũng không hẳn là đứng đầu một số lượng lớn phụ nữ.
Tuy nhiên lớp học giỏi lắm có bốn mươi người, một nửa là con trai nên đứng thứ năm trên hai mươi người còn lại cũng giống như đứng thứ hai mươi lăm trên một trăm người vậy, đúng chứ ạ? Em ngốc nhưng dăm phép tính kiểu này em làm ra ngay. Mà gạt vụ giỏi tính sang bên, hai mươi lăm không thể coi là thứ hạng cao được. Chỉ ở khoảng người bình thường thôi.
Đứng thứ hai cũng vậy, nên em chỉ quan tâm vị trí thứ nhất.
Với tâm thế đó, em quan sát các bạn mới cùng lớp, nhưng chẳng thấy ai có thể hơn em. Giữa đám học sinh bình thường, bạn ấy là người em bất giác nhìn đến hai lần.
Kiểu gì thì kiểu, quá ư là đồ sộ. Cả bề dọc lẫn bề ngang.
Cô giáo? Học sinh lớp Chín? Hả, học sinh lớp Bảy? Em ngạc nhiên lắm. Trường cấp một của em có cả đứa béo lẫn đứa cao, nhưng cỡ này thì chưa thấy bao giờ. Thế mới gọi là Yokozuna. Họ của bạn ấy mà là Yokoami chắc còn chấn động nữa.
Vâng, cả bề dọc luôn ạ. Bạn ấy là đứa con gái cao nhất khối. Em cũng thuộc dạng cao, nhớ không lầm thì đứng thứ ba trong lớp, nhưng em nghĩ hai đứa phải cách nhau đến mười phân. Em có đang hơi phóng đại không nhỉ? Nhưng ấn tượng của em về bạn cũng chỉ có thế.
Dạ? Mẹ bạn ấy nhỏ người mà. Cha ạ? Em không biết. Thì thế đấy. Nếu không sống gần nhà hay thân đến độ qua nhà chơi, kể cả ông ấy có tới hội thao hay buổi phụ huynh dự giờ, em cũng chẳng biết ai là cha ai và chẳng quan tâm. Nếu cực kì phong độ thì khác.
Đổi lại phụ huynh là các mẹ cũng y chang. Nhưng mọi người đều biết mẹ của bạn ấy. Bởi bạn ấy mập mạp và có vẻ thân thiện, vừa thấy mẹ là bạn vẫy tay.
Em nhớ cô đó nhỏ người. Chẳng biết kết luận cô ấy là Yokoami có đúng không. Nhưng chị biết tin về vụ tự sát ở thị trấn quê mình và hỏi chuyện thì chắc đúng rồi.
Chừng nào không để lại di thư có dấu hiệu bị bắt nạt hay có tính chất hình sự, mấy vụ tự sát ở địa phương sẽ không lên các trang tin mạng đâu.
Em tốt nghiệp cấp hai và lên Tokyo luôn, nhưng đến giờ vẫn hóng được kha khá thông tin ở đó. Em chưa từng nghe tin nào tương tự cả.
Song em cũng thấy vụ tự sát này kì lạ. Mà chẳng biết chị nghĩ gì, em lại lỡ miệng bảo “cũng” chứ.
Chị cũng thắc mắc sao? May quá. Nếu không chị đã chẳng bàn chuyện phiếm dù đang bận nhỉ?
Xem nào, chị chuyển chủ đề tức là cuộc phẫu thuật của em sẽ được lo ổn thỏa phải không? Nếu vậy, em sẽ yên tâm mà kể hết.
Tin về vụ tự sát được một bạn học ở quê gửi vào hòm thư nhóm.
Cậu ta tự lập một câu lạc bộ người hâm mộ em và tổng hợp trên nhóm ấy tất cả thông tin về chương trình em có mặt, nhưng mắc mớ gì lại gửi cả cho em? Không chỉ thông báo của hội cựu học sinh, cả thông báo về buổi nhậu bình thường cũng được đăng, thành ra nếu phải nói thẳng thì em mong cậu ta đổi tên nhóm giùm.
Amiami Club. Tên nghe lúa không cơ chứ. Nếu xin cậu ta ngừng, em sẽ bị mắng ngược là kênh kiệu, sau này lỡ bị đăng mấy tin quái gở thì chết em, nên thôi em mặc kệ.
Chị thì ổn chứ? Chị có gặp cảnh bạn thân đích thực sẽ ủng hộ từ xa, còn bọn ất ơ lại đóng vai bạn bè và gửi những tin nhắn thắm thiết cùng lời nhờ vả trơ trẽn không? Xin giảm giá phẫu thuật thẩm mĩ chẳng hạn.
Nụ cười đó tức là có trải qua rồi nhỉ?
Dạo này em bị nhờ đưa giấy màu để xin chữ kí của Sara, đã thế còn mười tờ, em suýt tức điên. Nhưng em cũng tìm đại lí do để từ chối rồi, em bảo bạn diễn với nhau sẽ bị công ty cấm nhờ vả xin chữ kí.
Có hơn mười người tự xưng là người yêu cũ của chị? Em hiểu.
Em thì ba anh, nhưng em quen một anh trong số đó cỡ một tuần nên chắc anh này không tính. Chà, không hổ là chị Hisano. Chị cũng học cấp ba ở quê mình nhỉ? Chắc chị không biết, chứ em nghĩ mấy anh tự xưng là bồ chị còn nhiều hơn mười đấy.
Ai bảo gì, chẳng qua cha của bạn em làm như ông ấy từng đá chị vậy. “Em kể đi” sao? Nhưng mà… Cậu ta là thành viên câu lạc bộ người hâm mộ em. Chị thích ý kiến với nó thì đừng bảo là nghe từ em, hứa nhé?
Vậy để em kể. Cậu ta tên Horiguchi.
Chị đùa em? Em vừa thấy chị hơi dao động nhé. Chớp lia lịa ba lần, không qua được mắt em đâu. Mà mi chị dài thật, chị nối mi ạ? Ra là mi tự nhiên. Cứ như con công vỗ cánh ấy. Dạ, cánh của công không phải thế? Vậy thì phượng hoàng. Cái con phần phật vỗ đôi cánh đen như ma ấy.
Phải là mấy con chim hư cấu sao? Ôi trời, con gì chẳng được. Hình dung thế thôi, hình dung ạ.
Nhưng chị thích thật. Mi của em không phải dạng ngắn, nhưng dài lỡ cỡ nên nối mi lại mất tự nhiên, thành ra em cứ để nguyên. Cái này liệu có liên quan đến sinh mổ không nhỉ?
Quả nhiên là không. Mà em định nói gì nhỉ, à phải, cha của Horiguchi. Chị với chú đó không hẹn hò gì đúng không? Vâng, em tin chị chứ. Vì Horiguchi khá đẹp trai nhưng choắt. Vâng, choắt nhất khối, nên em mới đoán con nào cha nấy. Di truyền chị nhỉ?
Phải rồi, em nhớ ra chuyện này hay lắm.
Thời chị có chơi trò tiếp sức hai người ba chân chứ? Trò nam nữ ghép cặp rồi chạy một vòng sân. Có, chị nhỉ?
Horiguchi tham gia, nhưng đồng đội lại là cô bạn kia. Thường phải ghép cặp theo thứ tự chiều cao để sải chân càng khớp nhau càng tốt, phải không ạ? Tất nhiên cũng có vụ dàn xếp để cặp với đứa mình thích. Nhưng lớp em, chẳng biết chúng nó chơi bốc thăm hay gì mà lại tạo ra cặp đôi kì tích.
Đã thế còn là cặp chạy cuối vì Horiguchi chạy nhanh. Ồ, cả chạy nhanh cũng giống cha ạ?
Trong sáu đội, đội Horiguchi tiếp được gậy ở vị trí thứ nhì, hai đứa chạy thục mạng. Song dĩ nhiên do cách biệt chiều cao, hai đứa ngã lộn nhào. Đã thế, cảm tưởng cơ thể khổng lồ kia còn đè lên Horiguchi, rõ đáng thương mà trong sân đấu lại cười ầm lên.
Mấy đứa làm phát thanh viên bình luận trực tiếp “Cố lên!”, nhưng có vẻ không nhịn được cười nên nghe như “Cố hên!”
Bạn kia đứng lên ngay, song Horiguchi lại ôm đầu gối, trông đau tới độ chúng nó phải nén cười vì không biết cậu ta có sao không. Ngay khi những đội khác vượt lên khiến họ tụt xuống vị trí cuối cùng, bạn kia một tay xốc eo Horiguchi.
Cứ thế, dĩ nhiên với đôi chân vẫn đang bị buộc, bạn ấy vừa ôm Horiguchi vừa chạy. Chẳng mấy chốc họ đã vượt lên vị trí thứ hai như lúc đầu. Bắt đầu có tiếng hò reo cổ vũ từ ngoài đường đua.
Kết quả, chỉ còn ba mét nữa là họ có thể vượt lên, song rốt cuộc đã về vị trí thứ hai một cách suýt soát. Nhân vật chính là bạn kia. Quá ngầu đi chứ. Em mà là Horiguchi và bạn kia là con trai thì em đã đổ đứ đừ. Được ôm bằng một tay cả nửa vòng chạy còn gì, đã thế còn lần lượt vượt qua những đội chạy trước và suýt dẫn đầu. Không phải tình tiết làm người ta rạo rực thì là gì.
“Béo cũng được hả?” Chị hỏi thẳng thật đấy.
Chị là kiểu trên truyền hình thì giả nai nhưng ngoài đời lại độc miệng à? Nếu đó là hướng đi ban đầu của chị, chị nên rẽ ngay đi ạ. Tại buồn cười lắm. Em thoải mái, vì người đẹp độc miệng hiếm khi gây chiến mà. Cũng tốt. Em thấy gần gũi với chị hẳn.
Em căng thẳng suốt đấy chứ. Thật. Thật mà.
Thú thực em không thích người béo. Nhưng nếu là típ giống vận động viên bóng bầu dục, không thịt mỡ bèo nhèo thì chắc em chấp nhận. À không, còn thích là đằng khác. Vì người đó sẽ tựa như bức tường bảo vệ em trước mọi gió sương.
Chiều cao và cân nặng của bạn kia? Tuy không biết đích xác nhưng em áng chừng là một trăm sáu mươi lăm phân và tám mươi cân.
Một đứa ngưỡng mộ những người mẫu ở Tuần lễ thời trang Paris từng ước có chiều cao của bạn ấy. Cân nặng thì… em cảm giác đã nghe chính bạn ấy nói rồi.
Bạn ấy không phải đứa thích giấu dăm ba cái số đo đâu. Bạn vui vẻ và nếu bị chê béo cũng chỉ cười toe toét. Phải em thì em không nhịn được. Lần đầu giới thiệu bản thân, tự bạn ấy bảo mình béo. Nhớ không nhầm là thế này:
“Tớ có cánh nhưng béo nên không bay được. Vì vậy tớ chỉ là heo thôi. Những ai gọi tớ là heo sẽ được biến thành bạn của heo bằng Tia Lấp Lánh, các cậu chú ý nhé. Món tớ thích là bánh mẹ làm.”
Hài nhất là, em chẳng nhớ chính mình đã nói gì mà chỉ nhớ bài tự giới thiệu của bạn ấy. Trước đó em vẫn tưởng những đứa béo luôn ủ ê, vì thế đã vô cùng ấn tượng khi biết hẵng còn những người tươi sáng và mạnh mẽ như bạn.
Nhưng ngoài tính cách tươi sáng, bạn ấy còn nổi bật ở chỗ rất giỏi thể thao. Ở trường, những đứa hay ho và giỏi thể thao rất thu hút mà?
Đã thế, tính tình bạn ấy còn có sự đối lập bất ngờ.
Tiết thể dục đầu tiên của học kì một hay có các hoạt động kiểm tra thể lực và khả năng thể dục thể thao. Trông thế thôi chứ em là dạng mù vận động nên ghét cay ghét đắng khoảng thời gian đó.
Những đứa cùng trường cũ biết em chạy chậm đã đành, nhưng số không biết phải đến quá nửa.
Đã thế, em còn là người nổi tiếng nên chuyện đó càng rõ như ban ngày, khéo còn khiến người khác thất vọng vì chân dài mà chạy chậm.
Nhất là vụ chạy năm mươi mét, thường thấy cô sẽ kiểm tra hai đứa một nên em còn cầu nguyện để được chạy cùng đứa càng “rùa” càng tốt.
Theo số thứ tự, em chạy với bạn ấy. Em thấy may lắm vì tưởng người ta cũng chậm giống mình, khéo còn chậm hơn. Trước đó, em chưa gặp ai béo mà chạy nhanh bao giờ.
Hiệu lệnh vang lên cũng là lúc mắt em trông thấy bờ lưng rộng lớn của bạn, chẳng mấy chốc người đã tuốt đằng xa. Nhanh, quá nhanh.
Cả hội con gái trong lớp, mình bạn ấy đạt thành tích bảy giây. Cũng nhờ đó mà chuyện em chạy chậm trở nên lu mờ. Đúng là may thật.
Không chỉ chạy mà các môn khác, bạn ấy cũng đứng đầu hội con gái. Trò bóng ném thì chơi như ta vẫn hình dung, nhưng bật cao là sao chứ? Dù biết tố chất vận động của bạn tốt cỡ nào, em vẫn ngạc nhiên vì một người béo có thể bật cao đến vậy. Bật được cao mà chẳng có vẻ gì là bị trẹo cổ chân.
Do bạn biết tiếp đất đúng cách. Còn không gây ra tiếng động lớn nào.
Em có phần ghen tị. Heo không bay được cái gì? Chẳng phải sau lưng bạn ấy có một đôi cánh đích thực đấy sao?
Ô kìa? Em vừa bảo “ghen tị” nhỉ? Vậy tức là, lòng ghen tị đã có sẵn trong em từ khi còn ở vùng quê đó, em chỉ quên mất mà thôi. Hóa ra không cần đợi lên Tokyo em mới biết ghen tị.
Có lẽ bởi lĩnh vực khác nhau nên dẫu lòng ghen tị lóe lên, em cũng không có ý ganh đua với bạn ấy.
Song hai đứa em không thân đến độ chơi chung nhóm. Vì vậy em không tường tận con người bạn.
Những gì em kể với chị cũng là những gì em thấy ở bạn từ khoảng cách ba mét. Nói chuyện và làm việc riêng với nhau… Có đấy. Sao em lại quên nhỉ? Chuyện vui thế cơ mà. Từ sau khi chúng em học khác lớp thì phải.
Năm lớp Tám, em và bạn ấy cùng là ủy viên ban tổ chức lễ hội văn hóa. Không biết thời chị có giống không, nhưng nữ sinh lớp Tám phải chuẩn bị các quầy bán bánh kẹo. Ồ, giống à chị?
Về những thứ cần chuẩn bị, con trai và con gái vẫn khác nhau. Bọn con trai làm gì nhỉ, à, nhà ma. Vì không có con gái nên năm nào tụi nó cũng làm ngôi nhà thây ma.
Hồi trong ban tổ chức, chúng em chỉ nhận công thức nấu ăn từ hội học sinh, nhưng bạn ấy đã chê bánh năm ngoái ăn không ngon. Về khoản này thì đúng tính bạn ấy rồi. Em không ăn, cũng tặc lưỡi bảo bánh kẹo bán ở lễ hội văn hóa chỉ thế thôi, giờ không dùng công thức năm ngoái thì rầy rà lắm.
Song hôm đó, bạn ấy “bơ” phản ứng của em, bảo “Cứ để tớ!” rồi ra về. Em nghĩ bụng, chắc đi chép công thức từ mấy cuốn sách dạy làm bánh ở nhà đây mà.
Đến thứ Hai đầu tuần, dĩ nhiên bạn mang công thức tới trường, nhưng ngoài ra còn xách theo cả một túi giấy dễ thương.
Chỉ là công lập nhà quê mà trường đó lắm nội quy oái oăm, chị nhỉ? Không được đem bánh kẹo đến trường. Cơm hộp phải mang mà bánh kẹo thì cấm. Quái gở hết chỗ nói. Không chỉ bị nhắc nhở mà còn bị tịch thu.
Bởi thế hai chúng em bảo nhau đây là vì lễ hội văn hóa, quyết định lén khui túi giấy ở phòng sinh hoạt của câu lạc bộ nhảy.
Chị không biết em nhảy kém sao? Chị ơi là chị, chị chưa xem tập nào của bộ phim kia chứ gì. Ca khúc cuối phim có màn nhảy của cả lớp mà. Dạo này việc chèn bài nhảy ở đâu đó trong tác phẩm là hiển nhiên rồi. Đề tài gay go khốc liệt cũng thế.
Động tác còn khó nữa. Nếu muốn người xem đăng video nhảy nhót lên mạng, phải nghĩ ra động tác dễ mà ai cũng nhảy được chứ, đằng này vẫn khó nhe răng.
Nhưng nhảy đẹp thì ngầu thật.
Kể tiếp về cái túi bạn ấy mang đến. Bên trong túi đựng bánh vòng. Không rắc sô-cô-la hay hạnh nhân gì, chỉ là bánh vòng rắc đường bình thường.
Chị nghĩ sao? Em cũng thấy giống chị. Chán cả đời.
Nghe chừng đoán được phản ứng của em, bạn bắt em cầm lấy một chiếc bánh, ngỏ ý “sợ tớ điêu thì ăn thử xem”. Em muốn trả lại cũng không được vì tay bị bạn nắm. Nắm chặt lắm. Hết cách, em đành lại gần chiếc bánh và cắn một miếng.
Giòn và mềm. Tuy nguội nhưng vỏ ngoài giòn rụm, bên trong tơi mềm… Chị đừng cười, không còn lời nào khác để tả đâu. Chị mà ăn cũng sẽ nói giống em thôi.
Chị ăn bánh vòng nhà làm bao giờ chưa? À, thôi. Em quên mất các mẹ từng làm bánh ở nhà chị.
Chị chưa ăn bánh các mẹ làm bao giờ? Cũng phải, không thì chị đã béo hơn rồi.
Em hạn chế ăn bánh kẹo nên không biết so sánh với bánh ở chỗ khác, nhưng bánh của bạn ấy ngon tuyệt cú mèo. Nhân bánh vàng ươm, là màu của trứng và bơ. Thay vì đường kính thông thường, bánh dùng mật ong và đường truyền thống nên có vị ngọt thanh, đúng hơn là… dịu nhẹ. Ừm, từ đó chuẩn đấy.
Chiếc bánh to hơn cả nắm tay của bạn ấy nhưng chẳng mấy em đã chén sạch. Vì ngon quá nên em nài hỏi công thức ở sách nào. Thế là, bạn liền lấy ra một công thức viết tay.
“Công thức gốc của mẹ tớ đấy.”
“Quá siêu! Đúng là thiên tài!”
Em chỉ thốt ra được câu đó. Giờ nghĩ lại, gọi một người lớn là thiên tài có hơi kì. Nhưng bạn ấy cũng nhắc lại y hệt nên em kệ.
“Ừ, mẹ tớ là thiên tài làm bánh mà.”
Cô Yokoami là người như vậy sao?
Hả gì mà hả? Chị đang quan tâm đến con gái của cô Yokoami mà? Là cô Yokoami. Chị tưởng tượng ra cô ấy chưa?
Bạn kia không phải típ người giống cô Yokoami. Cô Yokoami điềm đạm và cho cảm giác về một người mập mà ta thường hình dung. Ngay cả em, nếu chưa gặp bạn kia, cũng sẽ tưởng tất cả người mập đều như cô ấy. Nói tiêu cực thì là người tự ti.
Rõ là mẹ con mà nhỉ… Chà, nhưng chắc em không nhầm, vì trong các buổi phụ huynh dự giờ, cô con lúc nào cũng phấn khởi còn cô mẹ chỉ đứng một góc vẫy tay đáp trả vẻ ngượng nghịu. Một bà mập không hơn không kém.
Ôi trời, tính thô lỗ của chị lây sang em rồi đấy.
Nhưng cô ấy giỏi nấu nướng thì phải? Hẳn rồi. Nghĩ đến bánh vòng của Yokozuna mà xem.
Thay bơ thực vật thành bơ động vật, lại sử dụng mật ong và đường truyền thống, em lo hội học sinh sẽ không chấp nhận do vượt dự toán. Thấy vậy, mẹ của bạn ấy liền giúp tụi em tìm nguồn nguyên liệu rẻ để làm bánh.
Hình như cô ấy từng là chuyên gia dinh dưỡng ở bệnh viện, bấy giờ tuy đã nghỉ việc nhưng vẫn thân với bên cung cấp thực phẩm nên quyết định nhờ họ.
Em biết là vì mười hũ mật ong to đến mức gấu Pooh cũng phải ngã ngửa được chuyển tới cho em. Do phải làm bánh số lượng lớn vào tiết nữ công gia chánh và hai đứa ở hai lớp khác nhau, nên trước tiên em sẽ luyện tập với bạn ấy để có thể dạy lại cho mọi người.
Chưa gì đã khó ở khâu nhào nguyên liệu. Phần bột bánh bạn làm dần biến thành một khối màu vàng, trong khi của em vẫn rời rông rổng. Chị biết khi thấy vậy, bạn ấy bảo gì không?
“Cậu ghen tị vì tớ béo đây mà.”
Hình như em đã gật đầu. Nhưng cảm giác thua kém phừng lên khiến ngọn lửa trong em bùng cháy. Em nhào cật lực, một cục bột màu vàng trơn láng ra đời.
“Làm tốt lắm. Mười điểm về chỗ!”
Khen gì chứ. Cô giáo chắc.
Tiếp đến là cán bột và cắt bột để tạo hình bánh vòng. Trò đó thú vị lắm. Làm một hình tròn thì em chóng chán, nhưng làm hai hình tròn lồng nhau em lại hứng chí bừng bừng. Tại sao nhỉ?
Phần bột ở lõi bánh? Quả thực em cũng băn khoăn chuyện đó, còn tính dùng làm bánh castella nhỏ này kia. Em định hỏi ý kiến bạn ấy, nhưng trước khi kịp lên tiếng, bạn đã gom hết bột lõi vào nhào chung với bột viền còn dư. Bạn cán chúng ra lần nữa và cắt tạo hình, lặp lại bước gom phần bột lõi. Bạn ấy chỉ tập trung làm ra những chiếc bánh vòng bình thường.
Nhưng đến phút chót, vẫn còn hai hình tròn nhỏ mà có gom lại cũng không được một chiếc bánh.
Thế là, bạn ấy thả riêng hai hình tròn nhỏ vào dầu trước tiên. Miếng bột bé xíu bẹp dí chìm trong dầu, lục bục thoát ra bọt khí, phồng tướng và nổi lên.
“Xinh sao, đẹp sao, màu lông cáo. Chưa từng thấy cáo thì là màu áo mèo vàng. Meo, meo, meo.”
Chị đừng nhăn nhó. Có phải em đâu, bạn ấy hát đấy chứ. Ừ thì, em cũng hát theo ngay. Không, bạn ấy bảo không nuôi mèo.
Gắp lõi bánh tròn đã chiên vàng ruộm ra khay, bạn ấy một tay chìa khay, tay kia nhón lấy một chiếc bỏ vào miệng, không quên kêu “Nóng quá”. Em cũng bắt chước, nhặt nốt lõi bánh đã được chiên vàng còn lại.
Nóng hổi, giòn rụm, tơi mềm, ướt ngậy rồi lại tơi mềm.
Ướt ngậy là do bơ. Tuy không bọc đường nhưng bánh vẫn ngọt ngào.
Bạn ấy bảo rằng, những thành phần thơm ngon đều quy tụ ở lõi bánh. Cậy chúng lên rồi viên lại, cậy lên rồi viên lại, phần lõi bánh cuối cùng chứa những thành phần thơm ngon còn lưu sau chót chính là phần thưởng cho người làm bánh.
Đúng là hương vị của phần thưởng. Dù hương vị ấy sẽ “bốc hơi” trong nháy mắt.
Sau đó, hai đứa hì hụi rán bánh không biết mệt.
Có lẽ do đã được thưởng trước rồi.
“Màu áo mèo vàng. Meo, meo, meo.” Chúng em hát cả chục lần.
Nhìn sườn mặt bạn lúc ấy, em mới thấy sống mũi bạn thẳng và đẹp biết bao…
Ơ kìa? Chị lại cau có rồi. Chứng tỏ bạn ấy khác tưởng tượng của chị nhỉ? Tuy biết tính cách bạn ấy khác mẹ, song trong đầu chị vẫn hiện lên hình ảnh của cô Yokoami hồi cấp hai, phải không?
Vậy em hiểu vẻ mặt của chị. Tuy cùng béo và hình tượng mẹ con rất rõ ràng nhưng ngẫm lại, mặt mũi họ chẳng giống nhau tẹo nào. Người mẹ mặt bèn bẹt kiểu quý tộc thời Heian, còn gương mặt tròn trĩnh của cô con lại có ngũ quan sắc nét. Như tác phẩm điêu khắc Hy Lạp ấy ạ. Mắt bạn to, nếu người thon thả khéo sẽ là một đại mỹ nhân. Em còn tưởng tượng ra thế cơ mà.
Ghen tị? Bấy giờ em không nghĩ vậy. Vì “thon thả” chỉ là “nếu” thôi. Xung quanh tụi em cũng có đứa giảm cân, bản thân em mà tăng một cân còn vội nhịn cơm cả ngày. Nhưng bạn ấy thì em xác định là không kiêng khem gì.
Em không thấy bạn bận tâm chuyện thừa cân tẹo nào, đã thế còn luôn tươi tỉnh. Vì vậy lúc bạn bảo em ghen tị vì bạn béo, em cáu tiết lắm.
Nói thế là có ý gì?
Nhưng đó không phải lí do em không khóc khi biết bạn tự tử.
Chúng em cùng làm bánh nhưng về sau không thân, năm lớp Chín vẫn học khác lớp và ban tổ chức lễ hội cũng là những người khác, bởi thế có thể nói, lễ hội văn hóa năm lớp Tám là lần cuối chúng em nói chuyện. Tuy nhiên, đó vẫn là một khoảng thời gian vô cùng đặc biệt.
Năm trăm yên cho ba chiếc bánh vòng có lẽ là cái giá hơi cao đối với học sinh cấp hai, thế nên ban đầu, chúng em bán không tốt lắm. Các phụ huynh cũng hỏi sao năm nay không làm bánh quy. Xem ra ai cũng có ấn tượng sâu đậm rằng “bánh vòng thì dầu mỡ”.
Nào ngờ, những đứa mua bánh để ăn vào giờ nghỉ trưa đều reo lên khen bánh siêu ngon. Vâng, chúng em bán từ sáng nhưng chỉ buổi trưa mới rảnh ăn, trong khoảng thời gian đó, mọi người đã kháo nhau về bánh vòng, đến chiều đã có hàng dài người chờ mua và chúng em bán sạch trong mười phút.
Chúng em đập tay nhau, tí thì ngã ngửa.
Ngày thứ hai, những phụ huynh mua bánh ủng hộ ở ngày đầu tiên lại tới mua nữa vì thấy ngon quá. Chúng em bán hết veo trong buổi sáng. Có cả người đến xin công thức, song giữa lúc hai đứa còn bối rối, mẹ bạn ấy đến thăm và bảo có thể cho.
Vì vậy, chúng em đã sao công thức ra sau khi thêm vào một cái tên:
Bánh vòng Lấp Lánh.
Tên nghe chán đời ấy ạ? Rất có cảm giác tôn vinh mẹ con nhà Kira mà.
Em chưa nói ư? Tên bạn ấy là Kira Yuu. Tia Tấp Lánh mang trên mình đôi cánh. Này chị. Chị sao thế? Có nghe không đấy?
Công thức đó được truyền từ lứa này sang lứa khác, như đã thành đặc sản của trường mình. Nhưng lễ hội văn hóa năm nay, chắc không làm Bánh vòng Lấp Lánh được rồi.
Mọi người đều hay tin Kira Yuu ra đi giữa biển bánh vòng. Nãy em đã nói qua, tin tự sát của một nữ sinh mập ú nhà quê sẽ chẳng được lên bản tin địa phương nữa là bản tin toàn quốc. Có điều, “tiếng lành đồn xa, tiếng dữ cũng đồn xa”.
Có tin vịt rằng quanh thi thể vung vãi hơn trăm cái bánh vòng, rồi số bánh bằng chính số cân của bạn ấy.
Chẳng hiểu sao có người còn bảo đó là lời nguyền của bà mẹ. “Cô bé uống cả đống thuốc ngủ, nhưng bánh vòng chính là lời nhắn trước khi chết tố cáo bà ta. Vì không có di thư nên bánh vòng được coi như di thư.”
Mấy cái tin nghe nực cười. Lấy đâu ra!
Em nghĩ trong lòng bạn ấy có điều phiền muộn chứ không liên quan đến mẹ. Biết đâu bạn ấy muốn làm bánh để phấn chấn hơn nên thử làm xem sao. Nhào cả núi bột nên mệt, lại không ngủ được nên uống thuốc ngủ quá liều.
Trong khi chưa được ăn những chiếc bánh vòng đã cất công làm.
Nhưng em, chỉ riêng em thôi, không thấy tiếc thương hay tội nghiệp gì bạn ấy. Vì nhất định bạn đã ăn phần lõi của những chiếc bánh vòng.
Phần ngon nhất chính là lõi bánh được cậy ra mà không ai hay biết. Họa chăng người biết chỉ là những ai từng làm bánh vòng mà thôi.
Chẳng ai hiểu cảm xúc thực sự của bạn ấy. Không phải vì nó tồn tại nhưng không ai thấy, mà vì mọi người đã gạt nó sang bên.
Chà, em muốn ăn lại bánh vòng hồi đó quá…
Lạ thật, sao giờ nước mắt em cứ chảy ra. Không xong rồi, cả nước mũi nữa. Chị ơi, cho em xin giấy ăn. Dạ, không được đụng đến cái bàn đó? Tại sao, tại sao… Ôi, tài liệu bị đổ rồi, ra vậy. Em xin lỗi nhé.
Không cần nhặt ạ, nhưng lỗi của em mà, để em…
Ảnh này không phải của Sara sao? Có vẻ là hồi chưa ra mắt… Ơ, ơ? Mũi? Không phải sinh mổ ư? Người trong ảnh này xinh quá…
Tài liệu mật chị nhỉ? Thông tin của người nổi tiếng mà. Dĩ nhiên em không tiết lộ rồi. Em không nói cho ai đâu.
Mặc dù không nói nhưng… Chị à, tài liệu này về mặt nào đó cũng là thành phẩm sau khi gom lõi của những chiếc bánh vòng. Tuy không ngon, nhưng em cũng muốn chị biến em thành chiếc bánh vòng được mọi người yêu mến, có thể bán ra và cháy hàng ngay.
Em khéo nói chưa kìa. Hì hì.