← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 Cha nào con nấy

Chà, đây rồi đây rồi, “thịt xốt chua ngọt Horiguchi”. Chủ quán ở đây là đàn em của tôi trong câu lạc bộ bóng chày. Kém mình bốn tuổi nên chắc Hisano không biết.

Phải rồi. Cậu không biết đâu. Nó là thằng chải chuốt từ xưa, dám nghênh ngang ở đất nhà quê này trong kiểu quần áo mà tôi nhìn cũng đôi phần phát ngại, chẳng biết nó sắm ở đâu ra. Không phụ cái vẻ chải chuốt, tốt nghiệp cấp ba xong nó tót lên Tokyo ngay. Tôi cứ tưởng nó học mấy trường thời trang, ai dè không hổ con trai chủ tiệm đồ Trung đắt khách nhất thị trấn, nó theo học trường dạy nấu ăn, sau khi tốt nghiệp thì tầm sư học đạo ở một thực quán trứ danh.

Nghe đâu là quán của thần bếp chuyên món Pháp trong chương trình Thần Bếp ăn khách một thời. Hisano chắc dùng cơm ở quán đó rồi chứ?

Thế à? Chuyện theo nghề hẳn là một kiểu nghĩa vụ rồi nhỉ? Người nổi tiếng suy xét có khác. Công nhận, ai ngờ là món Pháp chứ.

Bởi thế lúc nghe tin cha nó lâm bệnh phải tạm nghỉ quán, tôi đã đinh ninh nó sẽ chẳng về đâu, đâm buồn thiu vì tưởng đã hết duyên với món sủi cảo ngon lành rồi. Lần đầu tiên tôi ước được sống ở một thị trấn lớn hơn đấy.

Không, lần đầu tiên thật mà. Có lẽ hội lên thành phố các cậu hay lầm tưởng tất cả dân ở thị trấn này đều muốn rời quê, nhưng tôi thì chưa bao giờ có suy nghĩ đó. Tôi không sĩ diện gì đâu.

Ai bảo tôi không biết mùi thành phố? Tuy không có duyên với Tokyo nhưng tôi có họ hàng ở Nagoya, nghỉ hè năm nào tôi cũng lên đó chơi. Này nhé, tôi chẳng từng mua bánh pudding cho cậu là gì? Mặc dù lúc đưa cậu nó lõng bõng cả rồi.

Cậu biết trường nghề tôi theo học cũng ở Nagoya chứ? À thôi, cậu hứng thú với trường tôi học hay không cũng không quan trọng.

Vậy là tôi xa nhà một lần, nhưng nhập học một tháng thì tôi nghĩ, đây không phải chốn dành cho mình. Càng nhiều người vây quanh, tôi càng mong sẽ gặp được ai ý hợp tâm đầu, nhưng đâu phải cứ đông người là tìm được tri kỉ.

Cảm giác mọi thứ đều hời hợt. Tôi chợt nhận ra, những đứa có thể cùng tôi chén tạc chén thù, thâu đêm dốc lòng dốc dạ chính là bọn đã thở chung bầu không khí với tôi mà lớn lên.

Mà cậu ăn đi. Món thịt xốt chua ngọt chế biến công phu lại nguội mất.

Nhầm thực đơn không á? Không, đúng đấy. Phần xốt ngọt sẽ ra sau một chút. Đầu tiên ăn thịt chiên giòn kèm muối trong đĩa nhỏ kia, đến cuối mới rưới xốt lên… Cậu không biết cách ăn này à?

Lần đầu tôi cũng ngạc nhiên lắm, còn cảm khái đây lẽ nào là món nguyên bản của Yanagi, khá độc đáo đấy. Song thằng cu chủ quán lại tỉnh bơ bảo kiểu thịt và xốt riêng hai đĩa này hiếm lạ gì. Chẳng phải trên thành phố thịnh kiểu ăn này lắm sao.

Cậu từng ăn một lần tại nhà hàng ở nước ngoài ư? Yanagi ghê đấy. Không phải bắt chước Tokyo mà du nhập trào lưu quốc tế trước cả Tokyo cơ à? Không hổ cái tên kì quặc Nouvelle Chinois nó đổi.

Thằng đó vừa về đã lập tức thi công cải tạo quán. Lúc quán ăn dầu mỡ biến thành tòa nhà trông như cái hộp trắng toát, tôi và dân trong vùng đều buồn thiu vì có lẽ đó không phải loại quán mình muốn ghé ăn. Song khi được mời tới lễ khai trương, tôi đã vô cùng cảm động vì không chỉ những món quen được bày ra đầy đủ, mà trên hết, những món tân thời cũng có mặt.

Chẳng phải câu “Trở về làm rạng danh quê hương” chính là để nói những người như Yanagi sao. Ừ thì, những ai thành đạt trên Tokyo như Hisano cũng rất giỏi. Nhưng này, nếu cậu từng ăn ở nước ngoài thì sẽ không nói kiểu “nhầm thực đơn” chứ nhỉ? Lẽ nào cậu cố tình cho hợp với chốn nhà quê này?

Đừng thô lỗ? Ừ, tôi xin lỗi vì kiểu ăn nói vừa rồi. Hisano vốn là người bộc trực mà. Dù có phần hơi ngô nghê. Hóa ra nét tính cách đó vẫn như xưa à?

“Đây chẳng phải gà rán sao?” Hisano siêu thật. Chưa ăn cũng nhận ra là thịt gà chứ không phải thịt heo. Quả nhiên là bác sĩ, không coi thường được.

Hả? Ai cũng nhận ra á? Ừ, dù gì cậu cũng là bà nội trợ mà. Khéo lũ không biết chỉ có mấy đứa đội bóng chày bọn tôi.

Vợ tôi? Chà, nói sao nhỉ? Con tôi mới dọn khỏi nhà nên hai vợ chồng chẳng dễ mà đi ăn hàng. Căn bản quán này cũng đắt. Tôi được giá người quen, nhưng vin vào đó mà đến thường xuyên thì mặt dày quá.

À, con tôi? Tôi có một thằng cu, nhưng nó lên Tokyo học đại học rồi. Nhờ thành tích thể thao xuất sắc và được tiến cử nên nó đậu, có cả học bổng nữa, nhưng kể cả vậy thì vẫn tốn lắm. Tiền thuê căn hộ bằng tiền thuê cả một căn nhà ở đây đấy. Nhất là nhé, tôi kêu nó về vì sắp làm giỗ cho bà nội, ai ngờ nó lại ngửa tay xin tiền tàu xe. Nay muốn hối cũng chẳng kịp.

Cho nên giờ đâu phải lúc để đi ăn hàng.

Vả lại ăn hàng còn phải chọn nguyên liệu và khó kiểm soát lượng calo nữa.

Cậu biết đây là thịt gà nhưng phần nào thì chắc chịu nhỉ?

Đúng phần thịt ức rồi. Bọc bột mà vẫn nhìn ra, giỏi thật đấy.

Cậu nhìn thân hình tôi rồi đoán sao? Gì chứ, tôi mặc áo dài tay mà vẫn lộ ra là đi tập thể hình à. Không hổ danh bác sĩ.

Ô kìa, xốt cũng ra rồi. Nào, ăn thôi. Thịt xốt chua ngọt Horiguchi nói nôm na là ức gà xốt chua ngọt.

Gà xào chua ngọt? Với tên đó, cậu sẽ ra món khác đấy. Một món thanh đạm rưới xốt xì dầu đặc chế. Trung Quốc họ tinh thâm lắm.

Cứ rưới đẫm xốt đi đừng ngại. Tôi ăn ít xốt cũng được. Tiện thì ăn cả dưa chuột và dứa giùm tôi. Mấy cái này đúng là đặc sản của Nouvelle. Tôi thích dưa chuột, nhưng cần gì phải xào lên rồi rưới xốt cà chua chứ.

Gượm đã, Hisano cũng không thích dứa trong thịt xốt chua ngọt mà nhỉ? Tụi mình là bọn không ưa cho hoa quả vào món mặn, như kiểu bỏ táo và quýt đóng hộp vào salad khoai tây ấy. Chà, từ “tụi mình” không có ý nghĩa sâu xa gì đâu.

Ồ, ngon đấy chứ. Tôi lỡ miệng động chạm đến xốt cà chua, nhưng vị của món này khác hẳn. Không hổ đi theo thần bếp tầm sư học đạo. Nhưng tôi sẽ ăn cùng chút muối nữa. Nghe nói là muối hồng Pakistan. Tôi không rõ lắm về Pakistan, một quốc gia đang phát triển lại sở hữu chương trình hạt nhân, song muối này thì ngon thật.

Kể mà mình gọi gà rán nhỉ? Như vậy không bị mất cân bằng dinh dưỡng để phát triển cơ bắp.

Để tăng cơ thì cân bằng PFC, tức cân bằng đạm, béo và đường thôi là chưa đủ. Các Yokozuna cũng khuyên cần cả vitamin nữa. Tỉ lệ đạm, đường, vitamin đẹp là 2:1:1.

Vì thế cần ăn xốt chua ngọt và rau.

Tôi nhờ Yanagi chế cho mình món thịt xốt chua ngọt ưa thích để tăng cơ. Nhưng có vẻ dưa chuột được dọn riêng cho mục đích đó, thành ra thịt xốt chua ngọt của khách khác không có dưa chuột. Hisano thấy sao? Cậu ăn thịt xốt chua ngọt có dưa chuột bao giờ chưa?

Kha khá lần rồi? Gì chứ, cái món ấy á? Mà câu trả lời thờ ơ như vậy là sao? À, “tăng cơ” hả? Hồi xưa, cứ có từ nào không hiểu là cậu dừng cuộc trò chuyện luôn nhỉ?

Tăng cơ, nói đơn giản là làm tăng kích thước của cơ bắp. Luyện cơ khiến các sợi cơ bị tổn thương nên cơ thể sẽ phục hồi chúng. Lúc này, nếu thu nạp đạm chất lượng tốt thì cơ sẽ to hơn trước. Tăng cơ là việc lặp đi lặp lại quá trình này.

Cần nạp đường thì tôi ăn cơm rang chốc được mang ra là xong chứ gì? À, tôi chưa bảo à? Hôm nay tôi đặt thực đơn do đầu bếp tự lên. Thịt xốt chua ngọt là món riêng của tôi, kế đến là sứa rồi hải sản xào lòng trắng trứng, cuối cùng là cơm rang hoặc cơm kèm trứng chiên nhồi cua.

Đừng lo, món nào cũng chỉ hương hoa như bày bàn thờ thôi, thế mà làm cái đĩa to tướng.

Dù vậy, sau bài luyện cơ vất vả, lượng glycogen trong cơ thể sẽ giảm đi nên cần nhanh chóng bổ sung đường. Tôi thường tới đây sau khi chơi bóng chày hoặc đi tập về, cho nên thịt xốt chua ngọt chỉ là “hiệp phụ” của buổi vận động thôi, bữa tối thịnh soạn giờ mới bắt đầu này.

Phải rồi, gọi thêm nước nhé? Cái tật muôn thuở của tôi là gọi Highball trước khi hỏi Hisano uống gì, nhưng cậu không cần hùa theo tôi đâu. Từ hồi bắt đầu luyện cơ, tôi chỉ hạn chế uống bia thôi, chứ cậu thích gì cứ gọi, bia hay rượu Thiệu Hưng cũng được. Trong đội bóng chày có tên sành rượu, anh ta bảo có những loại rượu khó mà tìm được ở Nhật Bản.

Mà Hisano này, cậu uống được rượu không nhỉ? À, uống được Highball tức là uống được rượu rồi. Chỉ là cạn ly bình thường thôi nhưng bao năm rồi ta mới gặp nhau mà. Từ khi tốt nghiệp cấp ba nhỉ? Không ngờ hai đứa lại được cùng ăn cơm thế này…

Mà nhắc đến Highball, Hisano uống được nước có ga rồi nhỉ? Ơ này, từ bao giờ thế? Hisano từng đến nhà tôi. Đầu thu băng tivi nhà cậu trục trặc nên từ trưa thứ Bảy, hai đứa quyết định xem phim ở nhà tôi ấy. Ôi, cái trưa thứ Bảy. Khéo bây giờ ta sẽ bị bọn trẻ cười cho thối mũi, vì chẳng biết sống ở thời nào mà không được nghỉ hai ngày một tuần, nhỉ?

Chà, tôi có cảm giác thoắt cái mình đã thành một ông chú rồi. Nói chung, vì chuyện cậu sang nhà mà tôi đã ngóng đến lúc mua bữa trưa trên đường đi học về. Khi cậu bảo chưa từng ăn mì xào ăn liền, tôi ngạc nhiên lắm. Vì bấy giờ tôi vẫn tin đó là món ngon nhất trần đời mà. Chưa hết, về tới nhà rồi, tôi thấy phải mang nước ngọt ra mời cậu ngay, ai dè cậu cũng bảo đây là lần đầu uống nước có ga. Tôi bỗng xấu hổ vì đã đưa cậu về nhà của một thường dân.

Hisano là người xinh đẹp mà tính tình lại vô tư. Ý tôi là thẳng như ruột ngựa ấy? Hồi xưa tôi thấp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cậu là gọi tôi “nấm lùn” thẳng mặt.

Nhầm cậu với Shiho? Không, Hisano đấy. Cậu cứ nhìn tôi, rồi với vẻ mặt điềm nhiên, bảo tôi, “Horiguchi nấm lùn nhỉ?”. Rõ người nói là cậu, nhưng Shiho ngồi kế bên cười phá lên nên tôi mới cáu cô ấy.

Ừ, chuẩn không cần chỉnh. Trí nhớ tôi tốt lắm. Đối với người rời quê như cậu hay Shiho, những sự kiện ở thị trấn này có lẽ đã thành hồi ức. Nhưng với người ở lại như tôi, các sự kiện vẫn luôn tiếp nối liền mạch.

Thế nên về chuyện hồi trẻ ranh hay chuyện ở thị trấn, trí nhớ của tôi đúng hơn. Vậy tôi hỏi cậu, chương trình tivi cậu vừa ăn mì cốc vừa xem ở nhà tôi là gì?

Kẻ hủy diệt? Chính xác. Vẫn nhớ cơ à? Nhưng cậu thông minh mà. Chắc tôi khỏi cần bổ sung: Cụ thể thì đó là phim Kẻ hủy diệt bản lồng tiếng, giữa phim có chèn quảng cáo và được chiếu không biết bao lần trong khung giờ vàng điện ảnh Âu Mỹ.

Thời tiểu học, tôi xem ít nhất cũng phải ba lần, vì giữ nguyên kênh sau chương trình vừa chiếu nên tôi ngán ngẩm khi lại thấy Kẻ hủy diệt, dù vậy tôi vẫn bắt đầu xem. Kết quả là tôi xem hết, tới độ hoãn cả việc đi tắm.

Niềm đam mê vô thức này là gì nhỉ?

Ngày hôm sau, tôi đến trường và hỏi mọi người có xem Kẻ hủy diệt không. Trong lúc tôi đinh ninh các bạn đã chán và xem chương trình khác thì không ngờ, cậu lại reo lên, “Tớ xem, tớ xem này.” Đã thế còn tiếc cho những đứa bỏ phim. Rồi nhé, khi tôi kể nhà có ông anh cuồng phim thi thoảng sẽ thu băng và có thể cho mượn, cậu liền nhảy vào, “Tớ cũng muốn xem.”

Chưa hết, cậu còn đề nghị xem ở nhà tôi tại đầu băng nhà cậu bị hỏng. Có lẽ vì là Hisano nên lúc đó, tôi mới có thể điềm nhiên đồng ý. Nếu là đứa con gái khác, tôi đã vắt óc mà nghĩ xem liệu nó thích tôi hay có âm mưu gì. Nhưng Hisano, có lẽ cậu thực sự muốn xem Kẻ Hủy Diệt.

Cả nhà đi vắng nên tôi mua bữa trưa mang về, trong lòng độc một suy nghĩ “Sao mà đúng lúc quá.” Nhưng lời nói sặc mùi tiểu thư của cậu khiến tôi bỗng có cảm giác mình đang làm việc vô nghĩa. Thú thực, đó là khoảnh khắc duy nhất tôi chẳng buồn xem Kẻ Hủy Diệt nữa.

Chuyện ấy đã thành nguồn cơn để tôi bắt đầu ra rạp… Nhưng rạp chiếu phim cũng xa xôi. Thời gian sau khi tốt nghiệp cấp ba mới xuất hiện những cửa hàng cho thuê băng đĩa. Dịp Tết, tôi trở về từ Nagoya. Một tối, cha tôi cười nhăn nhở và bảo sẽ đưa tôi đến chỗ này hay lắm. Tôi đã tưởng tượng ra mấy hàng quán hơi mờ ám, nhưng cả mẹ tôi cũng leo tuốt lên xe. Đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì xe đã tới một cửa hàng băng đĩa mới mở trên con đường ven biển.

Cậu biết chỗ đấy chứ? Bên cạnh là hiệu sách, bãi gửi xe rộng thênh thang.

Ừ ừ, cái chỗ tổ chức nhảy Obon cũng được ấy.

Đèn đóm sáng tưng bừng khiến tôi phải hào hứng thốt lên “Xịn quá.” Sang năm sau, cũng tinh thần đó, tôi được chở đến Lawson. Nói chung là chuyện thường ngày ở chốn nhà quê bần tiện.

Cửa hàng cho thuê băng đĩa lẫn hiệu sách đều đã đóng cửa năm ngoái. Song tôi cũng chẳng buồn gì vì giờ có Internet rồi, chương trình tivi cũng không cần thu băng nữa. À mà Hisano này, cậu biết Kisaragi Ami chứ? Thần tượng hay diễn viên gì đó. Cô bé là bạn cùng lớp với con trai tôi.

Ồ, cậu biết à? Hết cậu rồi cô bé Ami, thị trấn này toàn người nổi tiếng thôi. Mà hai người các cậu, một là bạn cùng lớp với ông cha, một là bạn cùng lớp với ông con, hay quá đi chứ?

Yokoami? Ra là trên đó cũng biết chuyện rồi…

Món cuối?

Hisano, cậu thích cơm rang hay cơm kèm trứng chiên nhồi cua? Tôi thì chọn cái sau để bổ sung đạm. Sao, có cả mì á? Mì soba hải sản chan nước dùng đỏ hay mì bò tương đen? Cái nào nghe cũng ngon nhỉ?

Nhưng tôi cứ cơm kèm trứng chiên nhồi cua thôi. Vì bột mì ăn không hay lắm. Này nhé, các nghệ sĩ ngoại quốc hàng đầu cũng nói họ không ăn gluten nên biểu diễn mới sung đấy. Nếu ăn tinh bột, cứ cơm mà chọn. Có điều kiện thì ăn gạo lứt, nhưng Yanagi sẽ không đưa gạo lứt vào thực đơn đâu. Đấy, nhớ không nhầm thì gạo trắng ở đây được thu hoạch đặc biệt bởi những nhà nông không dễ mà kí được hợp đồng với họ, ngon đến độ ngữ tôi còn nhận ra hương vị của nó khác gạo nhà mình một trời một vực.

Cậu chọn mì soba chan nước dùng hả? Nãy có nghe tôi nói chuyện cơm gạo không đấy? Tính kiên định của cậu vẫn không đổi tí nào nhỉ, làm tôi lại thấy vui vui.

Dĩ nhiên vui rồi. Có tuổi rồi, con người ta ai chẳng đổi thay. Ở nguyên một chỗ còn thế, huống chi những người đã lên thành phố, tôi cảm giác họ như trở thành người khác vậy.

Không phải theo kiểu trở nên tuyệt tình hay tính toán như thế hệ cha mẹ ta hay nói, mà là biết cư xử khôn khéo ấy. Dù sao một khi đã sống được giữa những kẻ không biết gì về ta, cứ kiểm soát tốt mọi chuyện, ta có thể trở thành người mà ta muốn.

Bỏ lại phía sau chuyện của quá khứ.

Hisano giờ cao bao nhiêu? Một mét bảy à? Nếu vậy thì bằng tôi.

Này, tôi giật mình đấy nhé. Hai đứa đợi nhau trước nhà hàng và sóng vai nhau đi vào chỗ ngồi, nhưng với cậu thì chiều cao của tôi vẫn y như thời cấp ba, dẫu cho từ bấy đến nay, tôi đã cao lên tận mười ba phân.

Horiguchi Genta, trong tâm trí của hầu hết các bạn cùng lớp, vẫn là tên nấm lùn.

Khéo Yokoami Yaeko trong tâm trí cậu cũng vậy, vẫn là một con bé phì nộn.

Vì cậu chưa thấy Yokoami lúc gầy mà. Bản thân tôi, dù đã thấy dáng vẻ gầy đi của cậu ta, song thi thoảng trong đầu vẫn hiện lên trước nhất hình ảnh béo mập hồi xưa.

Có lẽ hầu hết người biết Yokoami đều nhớ đến vẻ mập mạp của cậu ta nên tin đồn thất thiệt đã lan nhanh hơn sự thật.

Hisano có ấn tượng thế nào về Yokoami? Nếu phải kể ba điều ngoài mập ú?

U ám, có tâm lí kẻ bị hại nghiêm trọng và tự ti. Ừ, trước kia tôi cũng có ấn tượng tương tự.

Mà thực ra ấn tượng thì có nhiều lắm.

Cái chuyện va vào bàn, ngã lăn quay rồi đứng lên, sau đó gào mồm khóc, “Các người vừa cười tôi chứ gì?” ấy, cậu ta cứ thế suốt giờ học lẫn giờ ăn trưa. Thành ra chẳng ai dám xì xào hay kể một chuyện cười ngớ ngẩn bỗng nảy ra trong đầu cả. Nghỉ giữa giờ cũng không ai dám bàn về chương trình hài vừa xem hôm qua.

Gọi đó là chứng hoang tưởng bị hại thì chuẩn rồi, nhưng nguồn cơn không phải chứng ấy, mà vì có một thời gian, bọn trong lớp lấy cân nặng của Yokoami ra làm trò đùa. Sáu mươi tư ki-lô nhỉ? Chúng nó cứ hùng hục đào bới những từ có “mushi” rồi “roshi”.

Tôi là dạng đầu têu mấy trò đó, nhưng lấy chuyện cơ thể ra đùa thì tôi không đồng tình được. Vì chẳng biết khi nào trò đùa sẽ chuyển thành Horiguchi Nấm Lùn. Vả lại từ bấy, tôi đã hiểu rõ cảm xúc “nghe chuyện người mà tưởng chuyện mình” rồi.

Hóng được từ “choắt” ở cuộc trò chuyện giời ơi đất hỡi, tôi cũng có cảm giác người ta đang nói xấu tôi. Có lúc tôi còn gây nhau với bọn con gái vì bắt chúng trật tự hay đừng tán phét linh tinh.

Nói vậy chứ có lẽ tôi cũng may ở chỗ chạy nhanh và là con người thú vị. Còn Yokoami, mặc cho mọi người thống nhất sẽ nhảy cho tiết mục của lớp trong lễ hội văn hóa, cậu ta cứ khăng khăng không nhảy và chẳng thèm luyện tập, cả bài thi hát trong giờ âm nhạc, cậu ta cũng không hát trước mặt mọi người.

Khi được hỏi lí do thì… cậu nhớ chứ?

Phải rồi, cậu ta nổi khùng lên, “Kiểu gì các cậu chẳng cười tôi!” Tình trạng đó cứ tiếp diễn, lòng cảm thông ban đầu của mọi người cũng mất sạch, ngược lại còn phát cáu vì béo là lỗi của cậu ta nhưng mắc mớ gì cả bọn lại bị giận lẫy. Lùn là di truyền nên tôi đành chịu, nhưng ngày nào tôi cũng uống một lít sữa và ăn cá mòi. Khi biết trong nhà kho của bà có cái xà mua hồi trước, tôi đã xin để ngày nào cũng đu.

So với tăng chiều cao, giảm cân chẳng phải chuyện dễ dàng sao. Bởi thế thay vì béo, ấn tượng trong tôi về Yokoami nghiêng về kiểu “lòng dạ đen tối” hơn. Thực tế là học với nhau cả cấp một lẫn cấp hai, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười.

Vì vậy, tôi đã hết sức kinh ngạc trong lễ thành nhân.

Ghế ở hội trường thành phố được chia sơ sơ theo từng thị trấn nên đáng lẽ mọi người đều biết nhau. Vậy mà lại có một đứa lạ hoắc. Tôi lén hỏi đứa bên cạnh, nhưng nó cũng lắc đầu không biết.

Đang định mặc kệ thì đối phương liền tươi cười chào tôi, “Horiguchi, lâu rồi không gặp.” Dường như nhận ra tôi đang thắc mắc, cậu ta còn thân thiết giới thiệu, “Yokoami Yaeko đây mà, vẫn nhớ tôi chứ?” Tôi chỉ biết sững người.

Nghe cậu ta nói, tôi mới nhận ra đó đúng là gương mặt của Yokoami. Tuy mặc furisode nhưng cậu ta không trang điểm quá đậm. Dù vậy, chẳng đứa nào nhận thức được một Yokoami không béo là Yokoami. Bằng chứng là, mỗi khu của thị trấn ta mới nháo nhào lên.

Nói chính xác thì cậu ta không gầy. Nếu Hisano có thân hình đó, cậu chắc chắn bị kêu là béo. Người ta gọi là gì nhỉ? Thân hình tiêu chuẩn? So với Yokoami, thân hình tiêu chuẩn của cậu ta phải gọi là gầy dã man ấy chứ?

Đã thế còn cười. Nhờ vậy mà diện mạo cũng hơi thay đổi. Vì mắt vẫn híp nên hình tượng này không hẳn dễ thương, nhưng lại có vẻ dễ gần.

Còn gì ngạc nhiên nữa nhỉ? Buổi tối, bọn lớp cấp hai quyết định đi hát, Yokoami cũng đi cùng. Cậu ta thậm chí còn hát nhiệt tình và khá hay nữa.

“Yokochan hát hay quá, mà vậy đã đành, chứ cậu giảm cân kiểu gì thế?” Bọn Tamami bỗ bã hỏi bằng vẻ thân thiết, song Yokoami không tỏ ra khó chịu, cậu ta còn thản nhiên kể cho chúng tôi nghe về tình hình gần đây của mình.

Cậu ta học đại học ngắn hạn ở Kobe về quản lí dinh dưỡng. Nhờ học được phương pháp thu nạp dinh dưỡng đúng đắn, cậu ta mới gầy bớt.

Ừ ừ, khi đi hát chúng tôi mặc đồ Tây, Yokoami diện một chiếc váy liền họa tiết hoa hòe khá thời trang, song không kệch cỡm mà rất hợp, đến bọn con gái còn khen sành điệu mà. Cậu ta cũng trang điểm chỉn chu nữa.

Yokoami kể mình vốn ngại hát karaoke và làm điệu, luôn tưởng sẽ bị giễu khi làm những chuyện ấy, nhưng cậu ta đã được một người bạn động viên, bà chị đó làm trong ngành thời trang nên giúp đỡ rất nhiều.

Tôi nghĩ thế này, cho bọn trẻ học đại học thì đau ví thật, nhưng bất kể sau này chúng có hồi hương hay tha hương cầu thực, chúng vẫn cần một khoảng thời gian để khởi động lại cuộc đời. Bên những người không biết gì về con người chúng trước nay, chúng có thể trở thành người mà mình muốn, có thể nỗ lực một chút để đạt được điều đó mà không thấy xấu hổ.

Như tôi đây, nếu uống sữa trước mặt người khác, họ cũng không hỏi tôi, “Để cho cao đấy à?” Những người tôi gặp sau khi tốt nghiệp cấp ba chưa bao giờ đối xử với tôi như một đứa thấp lùn. Dẫu cho tôi chẳng cao lớn gì đi chăng nữa.

Nhưng không vì vậy mà con người ta không bị trêu chọc khi trở về quê hương. Bởi những ấn tượng mới sẽ ghi đè lên quá khứ. Xấu xa nhất là những kẻ mặc cho kí ức dừng mãi ở lúc đối phương ra đi, để dẫu bao năm tháng đã qua, vẫn đối xử với họ bằng những ấn tượng xưa cũ. Bởi những kẻ đó, đặc biệt là bọn quen được chiều chuộng, không thèm chấp nhận bản ghi đè…

Chúng dùng bộ mặt thản nhiên kể cho cánh truyền thông về Yokoami như một người u ám, có tâm lí kẻ bị hại nghiêm trọng và tự ti.

Tuy chuyện đã được thu xếp như một vụ tự sát thường thấy ở một thị trấn nhà quê, những tin đồn nực cười vẫn lan ra. Rốt cuộc, một tuần san đã đến lấy tin. Sao họ không để yên đi cơ chứ.

Vậy lí do Hisano gọi tôi ra thực chất là gì?

Tôi biết về buổi diễn thuyết, vì vợ tôi được hội các bà mẹ rủ rê. Kết quả là vài người đi mua vé, nhưng vé đã sạch bách ngay ngày đầu tiên.

À, thôi khỏi thôi khỏi. Vợ tôi, trái lại, còn có vẻ nhẹ lòng ấy chứ. Hồi xưa nàng là người hâm mộ nhiệt thành của cậu, chương trình nào cậu tham gia cũng thu băng, sách cậu ra cũng mua về. Nhưng dạo gần đây, nàng nghe ai bên hội các bà mẹ kể rằng tôi và cậu từng quen nhau. Thế là nàng điên lên, trách tôi sao không kể với nàng rồi coi nàng là con ngốc.

Từ bấy, hễ có chuyện gì, nàng lại giở giọng mình chỉ là con mụ xấu xí, không thông minh như cô bác sĩ nào kia. Phải nói là… phiền chết đi được.

Cứ cho là hẹn hò đi, nhưng học sinh cấp ba ngây thơ trong trắng nhà quê thì làm gì được chứ? Chẳng phải mới mi nhau một lần thôi à? Về sau mình cũng giấu nhẹm chuyện đó và thậm chí còn chẳng cầm tay nhau. Rồi lúc hẹn hò nữa? Mang tiếng hẹn hò chứ tính cả ngày xem Kẻ Hủy Diệt cũng chưa nổi ba tháng.

Đã thế tôi còn bị đá. Nhưng này, đến giờ tôi vẫn thắc mắc nhé.

Lúc Hisano hỏi “Cậu thích điểm gì ở tớ?”, tôi đã thành thực trả lời là “gương mặt”. Vậy mà cậu lại vặc tôi. “Im đi đồ nấm lùn.” Nhất là khi tôi còn chưa kịp tức giận, cậu đã chạy biến. Kể từ bấy hai đứa bơ nhau. Mặt còn chẳng nhìn nữa là nói chuyện.

Ai ngờ hơn hai mươi năm sau, cậu lại đề nghị gặp tôi. Đã thế còn bằng cách vô cùng nguy hiểm là gọi điện thoại nhà. Nhưng cậu muốn nói chuyện về Yokoami nên tôi cứ vô tư đến thôi. Cậu và Yokoami, ngoài là bạn học cũ ra thì chẳng dính dáng gì đến nhau. Nếu có, cậu đã chẳng việc gì phải hỏi tôi.

Giờ cậu làm cả bình luận viên trên chương trình thời sự nhỉ? Nếu cậu lấy chuyện của Yokoami làm đề tài bàn luận hay viết sách thì tôi không còn gì để nói với cậu nữa.

Nếu vì chuyện ấy thì tôi sẽ nói. Xin lỗi nhé, chưa hỏi lại câu cho chắc đã nói năng tùy tiện.

Kể từ lễ thành nhân, độ mười năm sau tôi mới gặp lại Yokoami. Một đêm, Yokoami đưa con đến khám. Con bé bị sốt cao.

Ô, tôi chưa kể à? Giờ tôi đang làm điều dưỡng ở bệnh viện tỉnh. Tốt nghiệp cấp ba xong, tôi mới thấy từ rày về sau là thời đại phải biết dùng máy tính, liền đi học trường nghề về công nghệ thông tin. Nhưng trở về đây và làm dân văn phòng chưa đầy một năm thì tôi cưới chạy bầu. Tôi gặp nàng ở chỗ làm thêm hồi còn học trường nghề. Người ta đã bỏ việc để theo tôi về, mà nuôi con ở nơi không ai thân thích cũng vất vả, thành ra khi mỗi tôi là lao động chính, tôi lo mình không nuôi nổi vợ con. Dẫu muốn chuyển nghề thì liệu ở thị trấn này, có ai cần một kẻ chỉ biết chút ít máy tính như tôi không? Xung quanh toàn người già, không chừng lại có nhu cầu về y tế. Chính cậu cũng từng nói còn gì.

Dịp nghỉ hè, hai đứa bàn nhau đi du lịch riêng nhưng sợ không được vì còn là học sinh. Đúng lúc ấy, nhóm tình nguyện của mẹ cậu cho phép chúng ta “bám càng” trong chuyến thị sát nước ngoài do họ tổ chức, với điều kiện mình phải xắn tay giúp đỡ.

Cam-pu-chia nhỉ? Hai đứa có mỗi nhiệm vụ là chuyển sữa bột cho nhà tình thương, nhưng vì cảnh tượng trước mắt khiến cả tôi lẫn cậu đều sốc, nên dù được “đi chơi”, cũng không cảm thấy trọn vẹn.

Tôi phát sầu vì để cậu chứng kiến dáng vẻ khó coi của mình, song lại chống chế rằng cậu cũng giống như tôi. Đúng lúc ấy, Hisano rủ tôi đi ngắm sao.

Dưới những vì tinh tú, cậu tuyên bố mình sẽ làm bác sĩ.

Hisano bấy giờ ngầu lắm. Chuyện cậu xinh đẹp tới mức khiến người khác ghen tị, tôi vốn chẳng quan tâm. Chắc từ xưa tôi đã nhìn cậu thành quen nên không thấy biết ơn vì có một cô bạn gái yêu kiều. Song tối đó, gương mặt tuyên bố quyết tâm của Hisano thật quá đỗi xinh đẹp. Ừ, tôi thích gương mặt ấy.

Câu trả lời “gương mặt” chính là ý đó. Nhưng cậu có cho tôi thời gian để giải thích đâu. Chà, vì đã thành ông chú nên tôi mới tỉnh queo kể được mấy chuyện này nhỉ?

Tôi tuy là đàn ông nhưng thuộc dạng lắm lời, dù vậy, vẫn có nhiều chuyện mà tôi không đủ lời để nói.

Thật tuyệt khi với lòng quyết tâm, cậu đã thực sự theo học ngành Y. Nhưng về sau, tại sao cậu lại làm bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ? Liên quan gì đến Cam-pu-chia không?

Mà thôi, làm gì kệ cậu. Tôi chẳng quan tâm. Tôi nghĩ mình không hứng thú với cậu như xưa nữa.

Tuy thị trấn này vẫn chưa điêu tàn như khung cảnh ở Cam-pu-chia bấy giờ, song kể cả vậy, kể cả ở một thị trấn đã quen với thiếu thốn, người ta chắc chắn vẫn cần y tế. Nghĩ tới đây, tôi liền xin vợ và cha mẹ cho đi học điều dưỡng.

Còn về Yokoami, thời gian đó cô ấy mới hồi hương. Cô ấy vừa khóc vừa vui mừng vì đang lo không có bác sĩ riêng lại may mắn gặp được người quen. Nghe xong, tôi liền cho cô ấy số điện thoại, dặn rằng có khó khăn gì cứ ới tôi. Song về sau, Yokoami cũng không liên lạc.

Hóa ra chúng tôi gặp nhau khá thường xuyên, vì cả hai đều trong ban phụ huynh khối lớp Sáu của con mình.

Thay vì hóng mấy tin đồn vớ vẩn, thiết nghĩ cậu nên nghe tôi kể thì hơn…

Yokoami bấy giờ đã đổi họ thành Kira, nhưng cô ấy và Yuu không phải mẹ con ruột. Chuyện này cậu biết rồi chứ?

Không có trên báo sao? Chứng tỏ bọn tuồn tin không thân thiết gì với Yokoami.

Có điều, đây cũng không phải tin tuyệt mật, vì tôi được nghe từ chính miệng Yokoami. Không khí lúc đó thoải mái lắm.

Cháu nhà Hisano năm nay lên mấy? Năm tuổi tức là chưa vào lớp Một à? Trường dành cho người nổi tiếng con cậu theo học chắc không có người cầm cờ dẫn học sinh qua đường đâu nhỉ?

“Hẵng còn hoạt động đó sao?” Dĩ nhiên. Trong lớp vẫn liên lạc với nhau bằng điện thoại mà. Nhân tiện, tôi chính là người đề xuất nhà trường dùng thư điện tử.

Nói chung, có những ngày tôi trực cùng Yokoami. Ca trực bắt đầu từ bảy giờ nhưng học sinh đi học giờ đó cũng ít nên hai đứa đứng tán gẫu. Từ chuyện những người trực khác toàn hơn tuổi hai đứa, tôi hỏi sang chuyện Yokoami cũng kết hôn sớm và lẽ nào là cưới chạy bầu…

Ừ ừ, ấn tượng vẫn như hồi ở lễ thành nhân. Vì Yokoami cho phép tôi hỏi câu đó nên tôi nghĩ cô nàng còn vui vẻ hơn trước. Dẫu đã tham dự lễ thành nhân, tôi vẫn không thể tưởng tượng ra một Yokoami biết cười khanh khách như vậy.

Mà cô ấy mập lại rồi. Tôi nghĩ Yokoami trở nên tươi tắn không đơn thuần vì đã giảm cân. Hẳn là do môi trường xung quanh. Kiểu như được sống giữa những người thân thiết và được yêu thương… À, có thật không nhỉ?

Xin lỗi, xin lỗi nhé. Chỉ là suy diễn trong đầu tôi thôi.

Cô ấy kể mình kết hôn bốn năm trước. Yokoami là lần đầu, còn đối tượng thì có con rồi. Anh chồng làm việc ở một doanh nghiệp tốp đầu, cô ấy kể nghe tự hào lắm. Yokoami không nói tên công ty, lại tỏ ra khiêm tốn lạ thường nên tôi hỏi đó là doanh nghiệp lớn, sợ mấy người nhà quê ghen tị nên muốn giấu chứ gì. Yokoami chỉ gật đầu vẻ ái ngại.

Anh chồng nhậm chức ở nước ngoài năm năm, nghe đâu là Mỹ? Giữa lúc đó, mẹ Yokoami nhập viện nên cô ấy chuyển về đây.

Tôi mới hỏi cô ấy, bốn năm thì bốn năm, chứ ở với đứa con không chung máu mủ, lại không có chồng cạnh bên nên chắc cũng vất vả. Yokoami liền cười tươi và bảo, Yuu rất ngoan nên không sao.

Cô ấy cũng nhiệt tình với hoạt động của ban phụ huynh, xung phong làm giáo viên trong lớp nấu ăn gia đình này, chia sẻ kiến thức dinh dưỡng và sự phát triển của cơ thể này vui vẻ làm thịt viên kiểu Nhật và bánh quy tặng mọi người này. Yuu thì hòa đồng như thể nó vốn là trẻ con ở đây, hoạt bát lại mạnh mẽ, có lần con trai tôi khóc thét vì bị con bé đấm cho. Lần ấy đến là chịu.

Thằng bé về nhà, khóc tu tu. Tôi tưởng nó bị trêu là choắt, bèn hỏi danh tính đứa kia hòng qua trách mắng một phen. Nhưng mãi nó chẳng trả lời. Đến khi tôi phải vừa đe vừa hỏi là định khóc rồi ngủ luôn hả, nó mới nói là Yuu.

Thằng bé bảo Yuu không giống mẹ. Ừ thì, nó có biết hai mẹ con họ không phải máu mủ đâu. Nhưng thực tình, tôi không biết có nên kể cho nó hay không, mà bênh nó cũng kì, vậy là tôi bảo:

“Không được bình phẩm ngoại hình của người khác đâu. Cả khi khen cũng thế. Này nhé, cha từng khen gương mặt của một bạn nữ rất xinh nhưng bị bạn đá đấy.”

Có ví dụ hay nên tôi được cứu. Trong buổi họp của ban phụ huynh, tôi đã trực tiếp xin lỗi Yokoami vì con tôi nói năng vô lễ, nhưng cô ấy chỉ cười và bảo mình không để bụng.

Yokoami nói thế này thì phải, “Cháu Yuu là con gái nên giống cha, cha con Horiguchi cũng như hai giọt nước đấy thôi.”

Đã thế, cô ấy còn tặng cả bánh vòng tự làm cho tôi để giảng hòa. Tôi cũng có phần, nhưng vợ tôi chén luôn cả hai nên tôi không được miếng nào, trông bánh cũng ngon đấy.

À thôi… Bánh vòng gì đó dẹp đi.

Tôi cứ túc tắc nói chuyện với Yokoami được đúng một năm. Khi bọn trẻ lên cấp hai, chúng tôi lại gặp nhau trong hội thao của trường, cô ấy vẫy tay với tôi rồi hỏi thăm, “Nghe nói bạn A, bạn B kết hôn rồi” này nọ. Ừ, thực đơn để tập thể hình cũng là tôi nhờ Yokoami chỉ cho.

Yokoami nói chung là một người mẹ tốt, vô cùng tươi tắn, dịu dàng và săn sóc. Kể từ đó, tuy ba, bốn năm đã trôi qua, nhưng con người đâu thể chớp mắt mà thay đổi?

Vậy cớ gì cô ấy lại biến thành bậc cha mẹ ngược đãi con cái chứ?

Mấy lời đó đầy rẫy trên mạng đấy.

Thôi, những chuyện tiếp theo cậu cứ hỏi con tôi. Tại tôi cũng không rõ về Yuu.

Không, bữa này để tôi trả. Gì, cậu mang cả đặc sản Tokyo về tặng tôi cơ à? Cảm ơn nhé, nhưng tôi không muốn lộ chuyện gặp cậu nên… Đúng rồi, đưa Yanagi được chứ?

Vợ thằng bé là người hâm mộ của cậu đấy. Thi thoảng đến đây ăn rồi tặng quà, em nó sẽ vui lắm. Khéo Yanagi còn thủ sẵn một cuốn sách để xin chữ kí của cậu rồi ấy chứ.

Tôi thì chưa đọc cuốn nào của cậu.

Cô là… người quen của cha cháu thật nhỉ?

Gọi gì ấy ạ? Nước là được rồi. À, không được sao…

Quán cà phê cho các… cô dì kiểu này, cháu chưa đến bao giờ nên… Ấy chết, cô có phải bà dì nào đâu. Vậy cháu gọi giống cô là được.

Cà phê sữa kiểu Pháp… Thôi, để cháu gọi cái khác. Cà phê thường đi ạ.

À không, cháu có ghét sữa hay không uống được đâu. Cháu còn chưa đau bụng bao giờ mà.

Chỉ là… cháu nghe nói người Nhật vốn không có thói quen uống sữa nên không có cơ địa hấp thụ chất dinh dưỡng của sữa như người Tây. Vì thế, khỏi cần nạp những thứ có uống cũng vô dụng vào người làm gì.

Kể mà biết sớm hơn thì cháu đã làm thế từ hồi trẻ con. Có thời gian cháu cố uống sữa để cao lên đấy.

Nghe một người mới gặp lần đầu tự giễu bản thân, chắc cô khó xử lắm.

Tóm lại, vì lí do người Nhật không có thói quen uống sữa nên liếc mắt cũng biết sữa không có tác dụng với cháu.

Có thể đổi sang sữa đậu nành ạ? Vậy cháu gọi cà phê sữa kiểu Pháp nhưng là sữa đậu nành nhé. Bánh ngọt? Xin lỗi, cháu mượn menu. Xem cái này từ đầu có phải tốt hơn không, ừm, bột mì thì…

À không, cháu không bị dị ứng. Chẳng là cháu không ăn gluten. Cháu sẽ ăn pudding hoa quả. Cái này tuy cũng có sữa nhưng cháu vẫn cần trứng và đường. Đã thế còn có vitamin. Gọi cái này chuẩn rồi.

Luyện cơ ạ? Nói đơn giản thì là thế, nhưng cháu không tập giống cha cháu. Hồi cấp ba cháu có tham gia câu lạc bộ nâng tạ, mỗi tội sau khi vào đại học thì bị đau lưng, phải nghỉ một thời gian. Bọn cơ bắp này, bỏ bê một cái là thành mỡ ngay.

Chuyện đó cũng có thể lắm chứ. Phải rồi, bỏ pudding đi, cho cháu một cái bánh ngọt hẳn hoi. Cái nào có vẻ nhiều calo, đúng rồi, Mont Blanc đi ạ. Lần đầu cháu thấy bánh Mont Blanc không có màu vàng. Nhất định là được làm bằng hạt dẻ chính cống rồi.

Cô gọi bánh gato sô-cô-la à? Món này cũng “bỏ thì thương vương thì tội” lắm. Mà người như cô cũng ăn bánh ngọt sao? Cháu tưởng cô chỉ sống bằng sinh tố rau củ và nước hoa quả lên men cơ. Hay cô đang ép mình cho hợp với cháu?

Ồ, bình thường cô vẫn ăn như thế à? Mà nếu tăng cân, cô cứ hút mỡ ở phòng khám của mình là được nhỉ?

Phải rồi, cô là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ xịn nên chắc biết Kisaragi Ami chứ? Chúng cháu là bạn cùng lớp, cậu ấy đang làm thần tượng. Mà không nổi tiếng nên khéo cô không biết…

Cô biết ạ? Dạo này không phải cậu ấy vừa sửa mũi đấy chứ? Bọn bạn cùng lớp cháu có bàn tán qua. Có đứa đánh bạo hỏi thẳng Kisaragi, nhưng cậu ấy chỉ bảo nằm ngủ sấp nên thế. Nhưng nằm ngủ sấp mà đổi dáng mũi cơ à? Cháu lên mạng xem người ta đồn đại gì không mà gần như chẳng có bài báo nào liên quan.

Tốt xấu gì cũng phải gây chú ý chứ nhỉ?

“Chính chủ nói vậy thì là vậy chứ gì” sao? Cô cũng xuề xòa ghê. Biết đâu cô chính là người phẫu thuật nên phải giữ bí mật cũng nên.

Nhưng mũi thẳng hơn một xíu cũng có nổi tiếng lên đâu. Vốn dĩ Kisaragi mà phẫu thuật, đầu tiên phải là thu nhỏ gương mặt. Chà, nghe nói mặt sẽ to hơn khi lên tivi, nhưng nhìn cô cháu mới thấy người ta nói đúng. Mặt cô chỉ bằng lòng bàn tay cháu thôi. Nhưng mắt cô thì to hơn trên tivi.

Người xinh đẹp cỡ này lại quen cha cháu…

Cháu xin lỗi ạ. Hồi xưa cha đã mắng là không được bình phẩm về ngoại hình của người khác, thế mà cháu… Cha bảo khen người ta xinh cũng cấm. Này là nói về cô đây mà.

Tuy khó tin nhưng cô từng hẹn hò với cha cháu thật ạ? Cháu cứ tưởng vì không ai hỏi được cô để xác nhận nên cha tranh thủ nói điêu, chứ thực ra chỉ là tình đơn phương. Nhưng dì hàng xóm cũng bảo cô và cha cháu từng qua lại.

Kể với cô cũng ngại, nhưng vì chuyện đó mà không khí nhà cháu có chút ngột ngạt. Chẳng biết từ lúc cháu dọn ra, hai vợ chồng có nói chuyện với nhau không nữa.

Chỉ là mấy người nhà quê tùy tiện đồn thổi thì cũng phiền cô, chi bằng phủ nhận thẳng thừng đi ạ. Cháu cũng sẽ nói rõ với cha mẹ cháu.

Dạ không, cháu không có ý nhờ cô nói hộ đâu. Vì cháu biết nếu gặp nhau trực tiếp, chuyện trong nhà chỉ tổ bé xé ra to thôi.

“Tức là sao” ấy ạ? Nói ra lại như vạch áo cho người xem lưng, song mẹ cháu cứ ca cẩm, “Suy cho cùng, tôi chỉ là kẻ thế thân cho người đó thôi.” Nhưng mẹ cháu thuộc típ khác hẳn cô mà. Cô xem ảnh không?

Mẹ cháu không xấu, hồi xưa có vẻ xinh hơn nhưng không thuộc dạng mĩ nhân. Cảm giác như con sóc rừng con ấy ạ. Tính cách thì không phải típ hiên ngang như cô, dám thẳng thừng nêu ý kiến cá nhân trên chương trình tranh luận lúc nửa đêm. Nếu phải nói rõ, chắc mẹ cháu là người phổi bò và ngơ ngẩn? Cất công đi mua thịt để làm cà ri nhưng rốt cuộc lại quên cho vào giỏ hàng, đi khám răng thì mang cả dép của người ta về nhà.

Mà thôi, mẹ cháu vẫn thoải mái tinh thần là được, nhưng còn cha cháu…

Lắm lúc cháu nghĩ cha rõ ràng vẫn để ý đến cô. Cô tuyệt đối đừng kể là nghe cháu nói nhé.

Vài năm trước, nhà cô xuất hiện trong chương trình Thăm nhà người nổi tiếng trên tivi. Có một căn phòng giống như phòng gym tập trung các kiểu máy tập để chồng cô tập thể hình. Cô bảo đó là lần đầu công khai chồng mình thì phải. Cháu nói kiểu này hơi kì, nhưng chú ấy là bác sĩ song cơ bắp lại cuồn cuộn.

Khi được hỏi “Chị nghĩ sao về việc chồng mình tập thể hình?”, cô đã cười và đáp, “Tôi thích Arnold Schwarzenegger.”

Ngay sau đó, cha cháu cũng bắt đầu đến phòng tập. Cha để ý kĩ càng cả chuyện dinh dưỡng, nói là để giúp cháu nở nang hơn, nhưng cháu nghĩ cha làm vậy để giúp chính mình.

Đương nhiên cha cháu cũng thừa nhận một nửa là vì bản thân. Cha bảo điều dưỡng viên cần thể lực. Nhưng làm điều dưỡng từ đời tám hoánh nào rồi, sao đúng lúc này mới tập tành? Bấy giờ cháu không nghĩ ngợi sâu xa như thế, nhưng khi được cha gợi ý một lí do, cháu lại thấy thuyết phục lạ thường.

Mẹ cháu cũng bực dọc vì chuyện cha đi tập.

Lẽ nào là ngẫu nhiên? Không, chắc chắn là sau khi xem chương trình nọ. Cha cháu không muốn bị phát hiện đâu, nhưng các chương trình cô góp mặt, những cuốn sách cô ra mắt, cha cháu đều xem qua hết. Đã thế, từ thu băng đến mua sách, cha đều để ý đến mẹ mà làm cho khéo.

Thôi, bồ cũ tự xưng của cô sẽ còn hỏi thăm nhiều nữa, nên cô không cần quan trọng hóa những gì cháu vừa nói đâu.

Tại sao cháu tham gia câu lạc bộ nâng tạ ư? Vì cháu muốn bế một cô gái… À, cô đến để hỏi chuyện này mà.

Cháu muốn bế Kira Yuu.

Khỏi cần giải thích chắc cô cũng biết, hồi cấp hai, cháu thấp và nhẹ cân hơn bây giờ nhiều. Nhờ chạy nhanh nên cháu chưa từng mặc cảm về vóc dáng của mình, nhưng trong hội thao, một sự kiện đã xảy ra… À không, không đến mức gọi là “sự kiện”… Song cháu nghĩ hiểu lầm bắt đầu từ đây.

Với cháu lúc bấy giờ, đó đúng là một sự kiện lớn. Vì cả hai cùng chạy nhanh nên dù hình thể cách biệt một trời một vực, lớp vẫn quyết để cháu và Yuu chơi trò tiếp sức hai người ba chân. Đúng như dự đoán, chưa được nửa vòng thì hai đứa ngã lăn quay. Riêng chuyện đó đã đủ xấu hổ rồi, vậy mà cháu còn được Yuu bế lên chạy về đích…

Đầu gối cháu bị đập, nhưng có đau tới mức không chạy được đâu. Cháu mà to béo cũng chẳng nghĩ đến chuyện sẽ bế Yuu.

Đã thế xung quanh còn hò reo cổ vũ. Ánh mắt học sinh cả trường như đổ dồn vào hai đứa… Đến là thảm. Trong khoảnh khắc, cháu tưởng mình sắp ghét Yuu rồi, nhưng vừa ra khỏi cửa sân đấu, cô ấy liền khóc lóc xin lỗi cháu.

“Xin lỗi cậu, chỉ tại tớ béo.”

Cảm giác nhục nhã tăng vùn vụt, song cháu không hề hận Yuu… Thậm chí trong cháu còn dấy lên khát khao đáp lại ánh mắt của cô ấy, muốn cho cô ấy thấy cháu tốt thế nào…

Giờ thì cháu biết, đó đơn giản là phải lòng người ta. Nhưng lúc bấy giờ, cháu không thể thành thực đối mặt với cảm xúc của mình. Một lời an ủi như “Không sao đâu” cháu cũng không thể thốt ra, thay vào đó lại ngốc nghếch bảo, “Tặng tớ bánh vòng là được.” Tiệm bánh vòng ở thị trấn kế bên mới mở nên cháu cứ tơ tưởng tới nó.

Ngày đầu tiên đi học lại, Yuu mang cho cháu bánh vòng mà mẹ cô ấy làm. Tuy không dám nói là như bánh ngọt đắt tiền nhưng quả thực rất ngon…

Không biết vì hừng hực khí thế hay vì đã thành thực với chính mình mà cháu thề với lòng rằng lần tới, nếu chuyện tương tự xảy đến, cháu sẽ bế Yuu.

Loại tình huống đó dễ gì mà có lần hai. Con trai tuổi ẩm ương đúng là ngu ngốc. Tất nhiên cả chuyện uống sữa cũng vậy. Nhưng khi tự tập các bài tập dùng sức nặng bản thân như trồng cây chuối hay xuống tấn, cháu chẳng thấy có tác dụng gì. Cũng đúng thôi.

Cháu không vội. Vì có thành tích học tập ngang Yuu nên nếu hai đứa vào cùng một trường cấp ba, cháu sẽ còn cả đống thời gian. Hơn nữa, trường cấp ba cháu định theo học có câu lạc bộ nâng tạ, cháu cũng hay xem các bài báo về việc tham gia giải đấu thể thao toàn quốc nên tự nhủ từ đây mới là cuộc chơi thực sự. Đúng là chúng cháu đã vào chung trường.

Mục tiêu tập đẩy ngực của cháu là cân nặng của Yuu. Nhưng cô ấy càng ngày càng đồ sộ. Hết kì nghỉ hè, có lẽ đã hơn một trăm cân. Cô ấy vẫn chạy nhanh như gió bất chấp cân nặng, khiến bọn bạn cấp ba phải sững sờ.

Nếu Yuu được khen thì cháu cũng vui như chính mình được khen. Mỗi tội khác lớp nên hai đứa chẳng nhìn mặt nhau nữa là nói chuyện, đâm ra cháu có chút mất hứng.

Lớp Mười một bọn cháu cũng khác lớp. Buồn thay, Yuu lại nghỉ câu lạc bộ nhảy mà cô ấy vẫn tham gia cả cấp hai lẫn cấp ba. Các đàn anh muốn chiêu mộ Yuu vào câu lạc bộ nâng tạ, bèn nhờ cháu là bạn học cũ hỏi thử.

Cháu hăng hái lắm. Tuy hơi lưỡng lự khi nghĩ đến cảnh Yuu đột nhiên nâng tạ đòn, song nếu chung câu lạc bộ, khéo cháu sẽ có cơ hội bế Yuu.

Nhưng Yuu từ chối. Cô ấy bảo mình bị đau đầu gối. Hình như đó cũng là nguyên do Yuu thôi câu lạc bộ nhảy.

Cô ấy nói “Do mình béo quá đây mà” một cách vui vẻ, nhưng cháu cảm nhận được sự gượng ép từ Yuu. Thế là bất thình lình, cô biết cháu làm gì không?

Chính xác! Tuy là chuyện có thể hình dung, nhưng khoảnh khắc biến nó thành sự thật, đến giờ cháu vẫn thấy như một giấc mơ. Có phải niềm hối hận vì khi xưa đã không bế Yuu đang viết lại kí ức của cháu không… Hình như cháu xem hoạt hình nhiều quá.

Cháu bế Yuu theo kiểu công chúa. Rồi cháu nói, “Gì chứ, cậu có nặng đâu.”

Yuu… sững sờ. Cô ấy xoay người, nhảy xuống đất và chạy bán sống bán chết. Nhanh đến mức cháu tự hỏi cô ấy có đau đầu gối thật không. Đến mức cháu không nhìn ra vẻ mặt bấy giờ của cô ấy. Cháu cũng sững sờ.

Sau đó hai đứa tránh mặt nhau, vì vậy việc Yuu bỏ học khi kì nghỉ hè kết thúc, cháu không hề hay biết. Cháu chỉ biết lúc cô ấy đã rời thị trấn.

Sự cứu rỗi duy nhất là lí do Yuu nghỉ học mà cháu nghe đồn được. Không phải những chuyện đau khổ như bị bắt nạt hay có tâm bệnh, mà là chuyển về căn hộ cũ ở Tokyo vì người cha đã về nước. Phẫu thuật đầu gối cho Yuu trên đó cũng tốt hơn.

Về chuyện trường lớp, sau khi đầu gối khỏi, chỉ cần cô ấy học theo chế độ giáo dục từ xa là được. Sẽ thật tuyệt nếu hai đứa tình cờ hội ngộ ở trường đại học. Cháu đã vẽ ra viễn cảnh có hậu như thế đấy.

Cháu quỳ xuống năn nỉ cha mẹ cho lên Tokyo học đại học. Nhờ đứng thứ hai ở Đại hội thể thao trung học toàn quốc mà cháu may mắn được một trường ở Tokyo chiêu mộ, sau đó được nhận khá dễ dàng.

Chuyện cháu được lên Tokyo không chừng cũng là nhờ cô. Vì nhân tiện lên thăm cháu, cha mong sẽ tình cờ gặp lại cô.

Tokyo đâu phải một thành phố cỏn con dễ mà tìm nhau cơ chứ? Nhưng không biết thì vẫn chờ mong, và cũng biết đâu, phép màu lại xảy đến.

Cháu đã gặp được Yuu.

Đó là ngày khai trương cơ sở đầu tiên ở Tokyo của cửa hàng bánh vòng nổi tiếng tại New York, nên cũng không đến mức “phép màu”… Cô, sao thế ạ? Sao tự nhiên lại đứng lên?

Khai trương bao giờ ư? Thứ Sáu tuần thứ ba của tháng Tư, sau khi cháu nhập học chưa bao lâu… Không phải thế ạ, là ba tháng trước khi Yuu qua đời. Cô cứ bình tĩnh. Cháu sẽ kể ngọn ngành. Cô uống nước nhé? Cháu thì muốn.

Có lẽ vì nhớ nhà nên dù đã bắt đầu ngừng ăn gluten, cháu lại thèm bánh vòng tới phát điên sau khi xem giới thiệu trên chương trình tin sáng. Dĩ nhiên là khác bánh vòng do mẹ Yuu làm, nhưng cháu trùng hợp được nghỉ học chiều nên quyết định đi thử một phen.

Cháu cũng muốn lên mặt với bọn bạn ở quê nữa.

Hàng người dài dằng dặc, đến mức cháu muốn cười vào mũi mình vì tưởng ngày thường không đông. Cháu tặc lưỡi, thôi thì đứng hóp bụng cũng được. Đó là một bài tập cơ bụng ạ.

Ngay lúc cháu hít vào và nín thở, một cô gái nom như Yuu lướt qua trước mắt.

“Nom như” nghe buồn cười cô nhỉ. Nhưng cháu thấy thế vì cô gái ấy khác hẳn Yuu trong kí ức cháu. Nếu cô ấy không cầm hộp bánh cỡ to nhất, khéo cháu đã để cô ấy đi luôn.

Bụng bảo dạ, “Mua từng ấy bánh vòng đích thị là Yuu rồi,” cháu liền gọi tên cô gái. Nếu nhầm thì xin lỗi là xong.

Quả nhiên là Yuu.

Đáng lẽ chỉ cần hỏi thăm sức khỏe, nhưng lời buột ra từ miệng cháu lại là “Tại sao cậu nghỉ học… ”

Tại sao cậu nghỉ học mà không cho tớ biết?

Rốt cuộc, đó vẫn là chuyện cháu luôn canh cánh trong lòng. Song cháu đã ngưng giữa chừng vì nhận ra Yuu rõ ràng không chào đón tình huống này. Trên gương mặt cô ấy là vẻ cực kì khó xử. Bỗng nhiên cháu muốn chạy trốn, bởi nếu Yuu bảo nguyên nhân là tại cháu bế cô ấy, cháu phải làm gì đây? Đúng lúc ấy, Yuu lí nhí.

“Cô… À không, do tớ phẫu thuật đầu gối ấy mà.”

Có lẽ câu nói lửng lơ khiến Yuu tưởng cháu hỏi về lí do nghỉ học. Nhưng cháu không kịp đính chính, vì Yuu đã lại chạy đi.

Sau đó, cháu nhận ra một chi tiết kì lạ.

Chẳng phải cô ấy vừa nói “Cô” sao? Có ý gì?

Tự hỏi vậy chứ cháu không nghĩ nữa. Bởi chuyện cũng qua rồi. Ngay từ ngoại hình, cô ấy đã không phải Yuu mà cháu biết. Chắc cô ấy không muốn gặp lại bất cứ người quen nào trước kia.

Cháu không muốn bế Yuu trong hình hài của cô gái vừa gặp.

Cuối cùng, cháu về nhà trọ mà chẳng mua cái bánh nào. Nốc chai nước protein trong đau khổ, cháu phong ấn mọi kí ức về Yuu.

Tuy nhiên, lúc Yuu chạy đi, đáng ra cháu nên gạt bỏ sĩ diện mà đuổi theo cô ấy. Với tốc độ của mình, cháu có thể đuổi kịp. Không bế thì giữ tay. Chỉ cần giữ tay Yuu, dẫu có bị hất ra, cháu của bây giờ vẫn chịu được.

Và đáng ra, cháu nên sẵn sàng bị ghét để hỏi chuyện Yuu rõ ràng.

Hỏi rằng tại sao cậu trông buồn như thế? “Cô” là sao? Tớ giúp gì được không?

Và rồi Yuu chết. Ở chính thị trấn này, ở ngay căn nhà từng sống trước kia.

Cháu ân hận lắm, vì đáng ra cháu đã có thể làm gì đó. Song ngoài thông tin trên báo chí và từ những người bạn, cháu lại không đủ can đảm để đào sâu vào chân tướng cái chết của Yuu.

Lỡ như nguyên nhân là do cháu, dù chỉ một chút thôi…

Thế nên khi cha bảo cô Hisano muốn biết về Yuu, cháu có hơi hoảng hốt. Nhưng trút ra hết rồi, cháu lại thấy nhẹ lòng. Cô đã từ tốn dẫn dắt cháu chăng? Cô Hisano này, chẳng phải cô hợp làm bác sĩ tâm lí hơn bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ à?

Mà cô cũng là “cô” nhỉ.

Tên giáo viên chủ nhiệm của Yuu? Cấp hai và cấp ba được chứ? Cô Kie, chủ nhiệm năm lớp Bảy hình như có chị gái là bạn cùng lớp với cha cháu. Chắc cô cũng biết nhỉ… Nếu cô muốn hỏi thêm gì, đừng qua cha cháu mà liên lạc thẳng với cháu qua LINE nhé.

Tên cháu? Seiya ạ, tức “đêm sao”. Nghe như nhân vật trong phim hoạt hình cô nhỉ? Đến độ có thời gian cháu còn mặc cảm vì cái tên hơn cả chiều cao. Nhưng nó xuất phát từ cảnh tượng đẹp nhất trong đời cha cháu thì phải.

Không lí nào liên quan đến cô đâu nhỉ…