CHƯƠNG 4 Đạo đức và luân lý
Để chị đợi rồi, Sanochan. Em gọi “Sanochan” được không? Hay là bác sĩ Hisano? Chị Hisano?
Sanochan là được rồi nhỉ? Cách gọi này em nghĩ ra à? Em không nhớ gì hết, thật thế à?
“Isanochan” rồi “Risanochan”, hồi bé em không nói sõi được âm “Hi” nên toàn lướt chữ đầu tiên và nhấn vào “sano”, chị em bảo “Sanochan” nghe thân thiết hơn nên cũng muốn gọi chị là “Sanochan”. Nguồn cơn là như thế.
Xin lỗi vì quấy quả em? Em bận thật nên cũng phiền đó chị. Mà bàn trong kia trống, mình chuyển vào nhé?
Ừ, trong này thoải mái hơn thật.
Bị chói mắt? Cũng một phần, nhưng chủ yếu là em không muốn người quen, đặc biệt là phụ huynh học sinh, thấy em đi cùng chị.
Tại sao á? Vì phiền chứ gì. Em không muốn người ta tưởng mình quen biết. Về điểm này thì Sanochan không hiểu từ xưa rồi nhỉ?
“Chẳng ai ghét mình. Nếu mình gọi, họ sẽ vui vẻ chạy đến. Họ tự hào khi quen biết mình. Những kẻ từng dính dáng tới mình có tí ti thể nào cũng vênh vang với người khác về điều đó.”
Kiểu gì chẳng có loại người như thế. Khá nhiều là đằng khác. Và kiểu gì trước mặt Sanochan cũng có những kẻ cư xử như vậy. Nhưng những người vô tư và thực lòng mừng cho thành công của chị thì sao, không nhiều như chị tưởng đâu. Em chắc chắn đấy.
Bản mặt như nữ chính một vở bi kịch của chị trông ngứa mắt thật. Chị mới là người gọi em ra nhé. Mất một buổi trưa Chủ nhật quý báu của người ta. Cả chị Shiho nữa, sao lại tự tiện cho số điện thoại của em chứ? Bay đến chân trời khác rồi mà Sanochan vẫn giữ liên lạc với bạn học ở quê à?
Sanochan đã gặp chị em? Không thể tin nổi. Dám vác cái thân hình đó đi gặp người quen cũ, đã thế còn là Sanochan. Chị có bảo chị em là “như con heo” không? Như chị bảo em hồi xưa ấy?
Bất ngờ chưa? Chị cũng khá hơn một chút rồi đấy. Chị không dám nói chứ gì? Bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ Hisano, nguyên đại diện Nhật Bản đi thi Hoa hậu thế giới, gọi người khác là heo, chuyện này mà lên mạng thì sao nhỉ? Chấn động phải biết.
Em chẳng phải người nổi tiếng như Sanochan, nhưng là giáo viên cấp hai nên em không nói năng bất cần được.
Có một cậu học sinh ăn cơm trưa trong tiết bốn. Thành viên câu lạc bộ tennis, mặt mũi cũng xinh trai, tính tình vui vẻ, trong lớp rất được yêu thích. Gọi là A nhé. Cậu ta dựng sách giáo khoa và vở bài tập lên bàn làm lá chắn, nhưng từ bàn giáo viên thì nhìn thấy hết. Vì vậy em đã nhẹ nhàng nhắc cậu ta.
“Đừng làm chuyện vụng trộm như thế.”
Cậu ta nghe xong liền gãi đầu cười, “Lộ rồi à”, cả hộp cơm cũng thu dọn luôn. Những đứa xung quanh cũng cười, bảo “Lộ quá chứ gì nữa, mùi bay đầy ra đấy.” Bầu không khí khá thoải mái và chuyện đã được giải quyết.
Vậy nhưng sau giờ học, em bị giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta và chủ nhiệm khối gọi lên, chị biết họ nói gì không?
“Trước mặt cả lớp, cô nói cậu A là ‘trộm’ phải không.”
Hai thầy bảo buổi trưa, cậu ta đã lên mách với vẻ mặt đau khổ. Còn khóc lóc nữa.
Ban đầu em không hiểu ý họ. Nghĩ một chút thì em nhớ ra và thanh minh: Cậu ta lén ăn cơm nên em đã nhắc là “đừng làm chuyện vụng trộm”.
Họ liền bảo em, “Không cần biết là ‘vụng trộm’ hay ‘trộm’, trẻ con bây giờ phản ứng rất quá khích với từ ‘trộm’, cô cũng biết cơ mà? Vì thế khi cậu ta tố lên là ‘Em bị tổn thương’, cô phải xin lỗi cậu ta, dẫu cậu ta đã ăn cơm trong giờ đi chăng nữa.”
Có kiểu phán xử ngớ ngẩn thế à?
Em xin lỗi chứ. Sau giờ học ngày hôm đó, giáo viên chủ nhiệm và chủ nhiệm khối dẫn em đến sân tennis, khi A đang sinh hoạt ở câu lạc bộ. Kẹp giữa hai người đàn ông một già một trẻ, em có cảm giác mình đang bị cảnh sát áp giải. Em cố để không khóc, nhất định không được khóc.
Phải hồi xưa thì em đã khóc tu tu ngay, nhưng em trưởng thành rồi.
A ngó quanh với vẻ “thôi chết”, nhưng chỉ trong chớp nhoáng, gương mặt cậu ta lóe lên nụ cười đều và nhìn về phía em. Bộ mặt thật của cậu ta.
“Có sự tình gì chăng?” Không phải đứa nào nhân cách tồi cũng ở trong hoàn cảnh mà chúng buộc phải sống trái ý bản thân đâu. Những đứa này khi bị chất vấn sẽ dựng chuyện cha mẹ, giáo viên hay bạn học chúng không thích là kẻ ác. Một biến cố nhỏ cũng bị xé ra to gấp vạn lần, bản thân chúng thì luôn cho rằng mình không có lỗi.
Phải hỏi cả loại chuyện đó sao? Nếu hỏi để chỉnh đốn tính cách vặn vẹo của chúng thì đừng. Bởi có kha khá kẻ, bất luận là trẻ con hay người lớn, càng can dự vào chuyện của người khác lại càng dồn người đó vào bất hạnh. Và cũng có kha khá kẻ vui mừng trước hành động ấy của chính mình.
Tốt hơn hết là nhanh nhanh chấm dứt mọi chuyện.
“Cô thành thực xin lỗi vì đã gọi chuyện ăn cơm trong giờ học của em là vụng trộm.”
Em xin lỗi, thanh âm không chỉ vang khắp sân tennis mà cả sân vận động. Như một chương trình tạp kĩ trên tivi vậy.
Cậu A sao? Cậu ta nghệt mặt ra. Có lẽ vì trái với kế hoạch của cậu ta. Tính buông câu “Em không nghe rõ” để bắt cô giáo nhai đi nhai lại lời xin lỗi trong nước mắt, bản thân cậu ta lại tận hưởng điều đó chứ gì? Nhưng rồi chính cậu ta mới trở thành đối tượng bị bêu riếu trước thiên hạ nên chỉ biết cười méo xẹo.
Vì giáo viên mà tự kiểm điểm thì chuyện đâu vào đấy rồi.
Giờ ai mới là người phải tự kiểm điểm đây?
“Ngu ngốc thật” ấy ạ? Chị thôi đi, Sanochan. Mấy từ như “ngu ngốc”, chị không được nói đâu. Ai mà biết ở xó nào lại có người đang dỏng tai hóng hớt chứ.
Có lẽ chị muốn gọi em ra một quán cà phê xa xa, nhưng ở vùng quê mà nhà nhà đã đi lại bằng ô tô, chị vẫn nằm trong phạm vi tai mắt của họ thôi. Chắc chị định cải trang, nhưng cái khăn quàng cổ đó nổi bật quá. Chị nên tháo ra đi.
Em á? Em có quàng khăn đâu. Em chẳng ham hố gì chuyện đến gặp một người ăn mặc theo phong cách tự nhiên như chị cả. Chị cất vào túi đi.
Em chẳng cần, cả đồ cũ của chị hay của bất cứ ai. Đứa em gái nào trên đời này cũng thế. Nói chung thời buổi bây giờ, chưa biết sự thể thế nào hay thiệt hại nghiêm trọng ra sao, cứ lỡ miệng là thiệt.
Những ai có thân nhân bị sát hại mà gào lên “Tôi muốn giết kẻ thủ ác” sẽ bị chê trách. Thế giới này là vậy đấy. Chị cũng biết mà, Sanochan? Vì chị hay bình luận trên chương trình thời sự mà.
Với em, lắm lúc do đối phương sảy miệng mà chuyện trở thành “tại anh tại ả tại cả đôi bên”.
Tuy đã phải xin lỗi vì từ “vụng trộm” nhưng em vẫn muốn gọi cậu A theo kiểu khác. Có điều Sanochan chọn quán này nên em phải cẩn thận mới được. Sao không tìm chỗ nào có phòng riêng chứ?
Chị muốn uống Hojicha Latte đường đen? Cái đó ở quê này hiếm chứ chắc trên Tokyo đầy.
À, vậy sao? Ra là hết trào lưu rồi. May mà quán này vẫn còn món đó. Em không biết trào lưu đường đen với Hojicha bùng lên khi nào nên cứ gọi cà phê thường thôi. Chị giới thiệu cho em một câu có phải hay không?
Gọi thêm? Không ạ.
Đường đen thì không sao đâu? Chị muốn nói gì? Em không giảm cân nên có kiêng đồ ngọt đâu. Em cho mỗi sữa vào cà phê vì em thích uống kiểu ấy thôi.
Nếm thử? Thôi, khỏi chị ơi. Lần khác đến quán này em sẽ gọi sau. Dẹp chuyện đường đen với Hojicha đi ạ.
Em kể tiếp này. Tuy em xin lỗi vì dùng từ “vụng trộm” nhưng có vẻ cậu ta lại hiểu rằng có thể ăn cơm trong giờ học. Đúng là ng… ngài quý tử tội nghiệp không biết điều.
Nói thế thô lỗ hơn á? Kệ. Nói chung cậu ta lại bày cơm ra. Đã thế còn không che chắn gì hết mà rất đường hoàng. Thế nên lần này, em đã cân nhắc từ ngữ để phát ngôn.
“Đang là giờ học, không phải giờ ăn cơm. Có điều, nếu anh thấy không ăn ngay sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe thì mang cơm lên phòng y tế mà ăn.”
A sửng cồ. Vì thiếu vốn từ, không dùng lời để phản bác được nên cậu ta tức tối.
Đầu tiên là lớn giọng “Hả?” như để đe dọa. Em chẳng sợ tí nào. Sau hai lần “Hả?” liên tiếp mà em vẫn không nao núng, cậu ta bắt đầu uy hiếp.
“Cô vẫn chưa tỉnh ngộ à? Hay để tôi tung chuyện cô gọi tôi là ‘trộm’ lên mạng nhé. Cô sẽ bị sa thải đấy?”
Em im lặng một chốc. Không phải em không tìm được từ để phản bác. Em chỉ cật lực nhẫn nhịn để câu quát “Cậu bị ngu à?” đã dồn lên cổ không buột khỏi miệng thôi.
Những lúc đó Sanochan sẽ làm gì? Chẳng phải chị hay đếm số trong đầu sao? Chị em thì hơi khác, chị ấy sẽ nhẩm bài Chúa rừng của Schubert trong đầu. Em có nghe một lần trong giờ nhạc hồi cấp hai, nhưng bấy giờ chỉ chơi mỗi khúc mở đầu có các liên ba “tà tà tà, tà tà tà”.
Đúng, đúng rồi. Trong tiếng Nhật là đoạn “Cha ơi, cha ơi.” Ô, Sanochan cũng hát được à? Vì chị là bạn cùng lớp với chị em mà. Em cũng ngờ ngợ là mình từng nghe nhưng không có ấn tượng gì. Năm Sanochan học, bài đó phải nghe bằng âm lượng cực to ấy nhỉ? Nói chung, khi nhẩm hết bài Chúa rừng trong đầu, chị em có thể nhịn được phần đa mọi chuyện và trải qua chúng một cách êm thấm. Sanochan thì sao?
Không nghĩ ra? Không nhẩm cả Chúa Rừng luôn? Phải rồi. Có lẽ vì trong đời, chị chẳng khi nào bị người ta chơi xấu hay bêu riếu. Mà nếu có, chị sẽ bật lại ngay, lỡ tình hình nghiêm trọng hơn, chị sẽ run run đôi lông mày và khóc ngon ơ, đồng thời trưng ra vẻ mặt đáng thương. Vậy là những người xung quanh đều đứng về phe chị.
Em dựa vào đâu ư? Chị gọi em là con heo con, khi bị người khác nhắc nhở thì toàn làm thế còn gì?
Xin lỗi vì hồi đó? Thôi, em không cần lời xin lỗi vượt thời-không của chị. Không phải sự hối lỗi bấy giờ đã vi vu qua hành tinh nào rồi giờ mới trở về, mà chẳng qua chị đang bị em trách móc, đã thế chị cũng có việc cần hỏi nên mới buột miệng xin lỗi thôi.
Thôi thôi, lời xin lỗi đó em không cần. Em tuyệt đối không nhận đâu nhé.
Cách nhẫn nhịn của em? Đổi chủ đề chớp nhoáng chưa kìa. Sanochan em hằng quen biết làm em hoài niệm thật đấy. Ừ, gặp được chị thật tốt quá. Vì chị đã chứng minh cho em thấy “giang sơn dễ đổi, mà bản tính khó dời”.
Em nhẩm trong đầu bài Không lụy trước màn mưa của Miyazawa Kenji. Nếu phân loại sơ sơ thì em giống chị mình.
Chứ gì? Môn em phụ trách là quốc ngữ mà. Nhưng trước khi thành giáo viên, những lúc cần bình tâm, bài Không lụy trước màn mưa đã quẩn trong đầu em rồi. Có lẽ vì em bị bắt thuộc lòng bài đó hồi cấp ba.
Sanochan không phải thuộc lòng sao?
Học trên lớp nhưng không phải thuộc lòng ấy ạ? Vậy đây là gu của giáo viên rồi. Có một thời gian em bắt học sinh thuộc phần lời tựa của Đồ Nhiên Thảo, nhưng có lẽ vì vất vả, vì bị ép buộc, vì quyền tự do được từ chối các yêu cầu (?!) nên phụ huynh và học sinh đã kiến nghị, em đành vội cho thôi.
Giai đoạn có thể khắc ghi vào đầu nhanh và nhiều thông tin là những năm tháng thiếu niên, nhưng thành người lớn rồi, thông tin nào sẽ giúp chúng ta lúc nguy cấp đây?
Này nhé, em trở thành giáo viên năm 2004, qua mỗi năm, em tưởng mình sẽ dần quen với học sinh nhưng hóa ra không phải. Trái lại, từ năm này qua năm khác, em cảm giác mình không còn trò chuyện với học sinh được nữa. Em hỏi các giáo viên khác thì được bảo đó là chuyện đương nhiên, vì thầy và trò dần có khoảng cách về tuổi tác, họ khuyên em không nên đặt nặng vấn đề. Nhưng có thật lí do chỉ có nhiêu đó thôi không?
Khách của Sanochan, mà chị gọi là bệnh nhân nhỉ? Cũng có các em ở độ thiếu niên phải không? Chị có cảm thấy giống em không? Mà chắc cũng không có nhiều học sinh cấp hai tới chỗ chị.
Chị cũng thấy gì sao? Thế nào ạ?
Kiểu như đến nhờ chị tạo cho chúng cá tính riêng? Em hiểu.
Mặc dù sợ lệch khỏi tập thể, sợ bị công kích vì nổi bật, luôn thuận theo ý kiến của người có tiếng nói hay của số đông biểu quyết, trong thâm tâm, chúng vẫn muốn có bản sắc riêng và những lời tán thưởng, lời khen chỉ dành cho mình.
Muốn được khen và trở nên xuất chúng ở một lĩnh vực nào đó có lẽ là mong muốn giống khi còn trẻ con của chúng ta. Nhưng ở thời chúng ta, đa phần trẻ con khao khát được thể hiện nhiều hơn.
Một mình chạy trên sân thể dục của trường vào buổi sáng, đọc sách của tác giả yêu thích vào giờ nghỉ, nhại quá lố hành động của giáo viên, thành lập ban nhạc, hát trước đám đông như lễ hội văn hóa hay xe buýt đường dài, dán hình thần tượng hay vận động viên thể thao yêu thích lên hộp bút hoặc tủ giày…
Mới học tiểu học mà tóc của Sanochan đã không vào nếp, thành ra lúc nào chị cũng đeo cái mũ vành màu vàng trên cổ. Đó chẳng phải cũng là một nét riêng thú vị sao?
Vì thế mà bạn học hồi xưa, dẫu không thân nhưng chỉ cần từng cùng lớp với ta, ta cũng sẽ nhớ đến họ như một đứa thích cái này, một đứa giỏi cái kia, phải không? Thường sẽ có đứa chạy nhanh hay đứa thông minh nữa.
Nhưng thật khó để nhìn ra những điều đó ở trẻ con ngày nay. Vì chính chúng không thể hiện mình, nhà trường và xã hội thì không coi cạnh tranh là tốt và thứ hạng cũng không được công khai.
Ngay cả chuyện hát hò, hát đồng ca thì được, chứ độc xướng thì không.
Ấy vậy mà, các giáo viên lại phải tìm ra cá tính riêng của mỗi học sinh để hỗ trợ phát huy chúng.
Không thể hiện mình, không muốn bị so sánh với người khác, nhưng lại muốn được nhìn ra cá tính riêng.
Phải làm sao đây? Kết quả, không chỉ nhà trường mà toàn xã hội đã chuyển sang đánh giá con người bằng cách hiểu họ mà không cần họ thể hiện ra.
Phải, qua ngoại hình. Xinh gái hay xấu gái, đẹp trai hay xấu trai, cao ráo hay thấp lùn, gầy gò hay mập mạp.
Nếu tướng thế nào mà tâm đúng thế ấy thì còn may, nhưng lắm lúc người ta sẽ bị quy chụp tính cách qua ngoại hình, chẳng hạn như mắt một mí nhìn không thân thiện, tướng xấu thì tâm cũng xấu, dẫu cho sự thật có thể ngược lại.
Đó chính là thứ giúp cho việc kinh doanh của Sanochan, kêu gọi người khác cắt mắt hai mí, trở nên phát đạt nhỉ?
Thế nên ý kiến của chị, cho rằng bọn trẻ “kiểu như đến nhờ chị tạo cho chúng cá tính riêng”, em cực lực tán thành. Nếu phải đúc kết cảm nhận của em bằng một câu thì chính là ý kiến của Sanochan đúng kiểu “mặt trời chân lí chói qua tim” ấy. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, có lẽ đây là lần đầu em thực lòng đồng cảm được với quan điểm của Sanochan.
Em hầu như không có thời gian xem chương trình thời sự buổi tối, nhưng chương trình tranh luận lúc nửa đêm, những lần có chủ đề về giáo dục, em sẽ thu lại để xem. Ở đó toàn những người làm về giáo dục: giáo viên đương đứng trên bục giảng, nhà phê bình giáo dục, cựu quan chức của Bộ giáo dục, giảng viên uy tín ở trường dạy thêm nổi tiếng, giám đốc của trường theo mô hình tự quản, nhưng cớ sao Sanochan lại hay tham gia thế?
Vì lần chị được mời bàn về nội quy trường học đã gây tiếng vang tốt à? Ừm, lần mà chị bảo “nếu cắt mắt hai mí giúp các em lạc quan đến trường thì nội quy nhà trường không nên cấm”, rồi “Các vị có cấm học sinh mắt kém đi khám mắt không?” ư?
Mà nhé, quảng cáo được phát ngay sau đó, hết quảng cáo thì chuyển sang nội quy khác. Rất có cảm giác Sanochan đã kết thúc phần trình bày bằng một lời hay ý đẹp. Ý của chị là “mắt kém” sẽ tương tự “ngoại hình xấu” trong phẫu thuật thẩm mĩ nhỉ. Nhưng có thể nhìn nhận hai cái đó như nhau sao?
Mắt kém sẽ gây trở ngại cho sinh hoạt thường ngày, nhưng ngoại hình xấu sẽ gây trở ngại thế nào? Giả sử việc xây dựng mối quan hệ con người gặp trở ngại, vậy người phải cải thiện vấn đề là người có ngoại hình xấu sao?
Quả thực bài học đạo đức “Ngưng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài” đã được dạy hàng chục, hàng trăm năm nay, nhưng giá trị quan đâu dễ đổi thay đến thế. Nếu có thay đổi thì họa chăng là quan niệm về đẹp trai và xinh gái. À, người ta không nói là “đẹp trai” nhỉ. Soái ca? Vậy là cách để gọi nam thanh nữ tú đã thay đổi, nhưng quan niệm về xấu xí thì thời nào cũng giống nhau.
Nhân gian bất biến, mà thời học sinh có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời, đến sự hình thành nhân cách và mối quan hệ con người, thì có hạn. Vậy tốt hơn hết là phẫu thuật chỉnh hình sớm lên.
Lí luận này có đúng đắn không? Nghe xong, chị còn thấy người ngoại hình xấu và người mắt kém giống nhau nữa không?
Thôi, chị không trả lời cũng được. Để chị lôi chuyện “không rào cản để hòa nhập xã hội” ra nói thì lạc đề mất. Chị giỏi lái chủ đề về lĩnh vực sở trường của mình mà.
Với tâm thế đó, lần nào em cũng ngồi trước tivi để phản bác ý kiến của Sanochan. Dĩ nhiên em không biên lên mạng rồi.
Vì thời đại này, tân giáo viên chủ nhiệm nói xấu học sinh trên Twitter sẽ bị sa thải ngay.
Giả sử không bao giờ bị lộ thì em sẽ viết gì? Ừm…
Hỡi ông bà nào kiến nghị cấm thi chạy, không công khai những học sinh có thành tích đứng đầu và cho tất cả làm nhân vật chính trong buổi diễn văn nghệ trường, hãy đề xuất cả vụ cho bọn trẻ con đội khăn trùm đầu, mặc quần áo thùng thình rồi lên quản trường luôn đi!
Kiểu thế chăng?
Đang nói về đứa ăn cơm trong giờ học? Thằng ngu đó thì thôi. Ấy chết, em lỡ nói “thằng ngu” rồi. Kệ vậy. Nếu bị mách, em sẽ bảo đang nói chuyện về đười ươi với Sanochan. Đảo Borneo nhỉ? Chị cũng tham gia hoạt động chăm sóc động vật ở đấy mà.
Đó là người khác? À, cái cô người mẫu. Cứ coi như em nhầm chị với cô ta đi. Mà đúng là em nhầm thật.
Lạc đề quá, không biết lúc đầu đang nói tới đâu rồi. Cậu A lại ăn cơm trong giờ học, lần này sau khi thận trọng nhắc nhở thì cậu ta sửng cồ với em, phải rồi, thế là em im lặng. Đã hồi tưởng xong.
Có những người tự cho mình là thắng khi đối phương im lặng. Có vẻ đồ ng… à không, cậu A đó tưởng đã đo ván được em. Cái đầu và cái miệng chậm chạp của cậu ta bật ra một câu đốn mạt.
“Đáng đời mụ mập!”
“Nếu anh muốn tôi xin lỗi vì từ ‘trộm’ thì mong anh cũng xin lỗi tôi vì từ ‘mụ mập’ nhé.”
Em bình tĩnh nói. Chị nghĩ em mập bao nhiêu năm rồi chứ? Em không dễ nổi điên đâu. Xem chừng vẫn còn chậm hiểu nên cậu ta bật lại em một tràng.
“Hả? Tôi không phải trộm mà cô gọi tôi là trộm. Nhưng chuyện cô béo là sự thật mà. Nói ra sự thật thì có gì xấu. Xin lỗi? Đàn áp ngôn luận chắc? Lần này tôi sẽ đăng lên mạng cho biết. Cô có lạy lục tôi cũng không tha thứ đâu!”
Vì vốn từ hạn chế nên cậu ta chỉ biết mấy từ cực đoan kiểu “đàn áp ngôn luận”, không có nhiều sự lựa chọn nên cậu ta dùng luôn từ đó. Cả từ “xét xử” nữa.
Trong các nữ giáo viên đồng nghiệp của em, có người vì căng thẳng mà bị hói đồng xu ở bên tai phải. Khi em bảo mình thuộc dạng bị đau bụng thì họ nhắc nhở rằng, triệu chứng của căng thẳng không phải mỗi người một khác, mà trái lại, ở mỗi giai đoạn, phần đa người sẽ gặp những triệu chứng giống nhau. Đau bụng tức là mới ở giai đoạn đầu.
Trước giờ em cũng có chuyện phiền muộn nên vẫn tự nhủ, “Không, mình không sao”. Song rốt cuộc em đã tin sái cổ vụ bị hói. Bị hói thì thà bị đuổi việc còn hơn. Tệ nhất là vừa bị hói vừa bị đuổi việc.
Thơ của Miyazaki Kenji không bật ra nữa. Tâm trí em cuồng quay suy nghĩ.
Tại sao mình phải cố gắng làm lụng ở cái nơi ngu ngốc này chứ? Bà chị mang tiếng là chị cả nhưng lại tót lên Tokyo… Mình đang nghĩ gì không biết? Thà mình ngất ra đây, có khi mọi chuyện sẽ lắng xuống, nhưng cơ thể mình lại vững vàng đến lạ. Hiểu rồi, cái thân ăn như mèo mà vẫn béo từ thời trẻ ranh của mình đã dự đoán được ngày này đây mà.
Vì em không phản bác nên cậu ta càng hăng tiết.
“Nói gì đi chứ bà mập, ụt ịt ụt ịt.”
Em chẳng biết ai đã bật cười và ai đã tỏ vẻ “Cậu quá lời rồi”. Trước mắt em chỉ là một màn trắng xóa.
Đúng lúc ấy, vị cứu tinh xuất hiện.
“Đủ rồi đấy.” Người chen lời là thầy dạy môn xã hội, cố vấn của câu lạc bộ bóng chày. Cả môn phụ trách lẫn năm chủ nhiệm đều khác nên thầy chưa bao giờ nói chuyện với em. Thầy bảo đã thấy em xin lỗi ở sân tennis và để ý đến em.
Phản ứng của cậu A? Cậu ta không bật lại thầy giáo đẹp trai phóng khoáng được hâm mộ kia, chỉ bảo “Em đùa chút thôi” cùng nụ cười méo mó. Chẳng biết là do phân biệt nam nữ hay cách biệt ngoại hình nữa.
Học sinh trong lớp, đặc biệt là mấy em gái, nói “Em cũng thấy quá đáng” để chống lưng cho thầy. Vậy sao chúng không giúp em sớm hơn?
Thầy đẹp trai đến muộn? Chuyện đó về sau thầy cũng xin lỗi em, thầy bảo tuy áy náy nhưng vẫn chờ ngoài hành lang, đợi tới lúc cậu kia rơi vào cảnh hết đường chối cãi. Nhưng chỉ bằng việc thầy cứu em, em đã rất vui rồi, nhất là…
Lẽ nào là hôn phu của em? Không phải “lẽ nào” mà đúng đấy ạ. Hóa ra chị em đã kể đến chuyện em kết hôn. Cả em và anh ấy đều gọi đó là “vụ náo động vụng trộm”. Em kể nghe như chỉ mới hôm qua, nhưng sự việc xảy ra từ năm ngoái.
Không phải em thổ lộ đâu. Việc anh ấy đến xem tình hình của cậu A cũng là vì đã để ý em từ trước.
Em hiểu Sanochan đang nghĩ gì. Ánh mắt của chị phơi ra hết rồi. Nhưng chị đừng nói ra. Chị mà nói thì em sẽ tổn thương thật đấy, nên em sẽ tự nói.
Tại sao người đẹp trai như thế lại thích em chứ gì? Đã thế em còn hơn người ta ba tuổi. Các giáo viên thì thầm với nhau rằng, “Ở trường thiếu gì cô vừa trẻ vừa xinh hơn nhỉ”, nhưng em nghe được cả tá lần rồi. Có khi họ không thì thầm mà đường hoàng nói để em nghe thấy cũng nên.
Nếu nhà em mà có của ăn của để sương sương, thể nào em cũng giữ khoảng cách với anh ấy vì nghi mình đang bị lừa. Thực tế là em đã đi hỏi cha em, rằng cha có tài sản gì giấu chị em chúng con không.
Em bảo “không” mà. Nhà em có phải nhà Sanochan đâu. Nhưng cha bảo “không” đi cho em nhẹ lòng, đằng này lại tiết lộ có một khoản tiết kiệm năm mươi vạn yên và chắp tay xin em đừng nói với mẹ, thế là em lại đâm mệt mỏi.
Song em vẫn không tin anh ấy nên quyết tâm hỏi thẳng, hỏi xem em tốt đẹp chỗ nào.
Vậy chị nghĩ là chỗ nào?
… Sanochan?… Sanochan? Sao lại đăm chiêu thế?
Chị vừa nhẩm bài Chúa rừng à? Chị bất lịch sự thật. Cứ nói bừa đi thì chết ai. Chân phương này, hòa nhã này, thoải mái khi ở cùng này.
Anh ấy bảo em thế đấy, chị có nghe không!
Cho nên, em “g… và xinh lên” á? Xin lỗi, em không nghe rõ. Chị vừa khen em gầy đi à?
Trúng phóc? Có phải câu hỏi đố vui đâu. Em không nhớ trước đây đã gặp Sanochan khi nào, nhưng em gầy đi không phải vì có bạn trai hay quyết định lấy chồng đâu. Nãy em cũng bảo, đời nhà giáo của em giống như cuộc chiến với cơn đau bụng vậy. Giờ nói cũng chẳng để làm gì, nhưng em nghĩ nghề giáo không hợp với em. Rõ là hồi bé em không giỏi nói trước đám đông, đọc sách trên lớp cũng phải rất nỗ lực.
Tại sao em lại học làm giáo viên? Vì em muốn ra khỏi nhà. Thường thì những rào cản kiểu này đối với bậc anh chị sẽ lớn hơn, nhưng ở nhà em, lúc chị Shiho lên Tokyo học cũng là lúc chị ta tuyên bố sẽ không về quê nữa, nên đến phiên em, cha mẹ đã cảnh cáo. Nếu em không nói rõ lí do muốn học lên, cha mẹ sẽ không cho phép, vậy là em đành bảo em muốn trở thành giáo viên.
Em cũng không nghĩ ra công việc nào khác phải học bốn năm đại học mới có thể đảm trách và chính em có khả năng theo. Tuy giáo viên cấp hai chỉ cần học đại học ngắn hạn, nhưng cả em lẫn cha mẹ đều không biết nên càng tốt.
Em không bỏ trốn như chị em được. Vì bà em cũng yếu rồi. Em từng một lần gọi chị Shiho là kẻ phản bội, nhưng nếu là con người đó, hẳn chị ta sẽ vặc lại, “Tao chưa bao giờ nói mình sẽ tìm việc ở quê cả”, rồi có khi còn bảo, “Mày được bà thương thì giờ chăm bà cũng khó nhọc gì đâu”.
Với chị em gái, kí ức sẽ có những chỗ không khớp nhau. Em không nghĩ mình toàn được thiên vị, nhưng cái con người đó từ xưa đã quá ư đanh đá. Khi bà trách chị ta vì cái nết ấy, chị ta sẽ vặc lại, “Mụ mập đang ghen ăn tức ở kìa”.
Do cách biệt hình thể của người trong gia đình đó chị. Dẫu có ít nhiều sự thiên vị, em cũng không cho rằng nó liên quan tới chuyện em béo.
Nhưng được thiên vị cũng tốt. Bây giờ trong bất cứ chuyện gì, em cũng đều nghĩ vậy.
Sanochan, chị vừa nêu tên ai cơ?
Chị gọi em ra để hỏi về Kira Yuu à? Chị viết trong mail là có chuyện trường lớp muốn hỏi nhỉ?
Em cứ đinh ninh là chị hỏi về buổi diễn thuyết nhân dịp tám mươi năm thành lập trường cơ. Chẳng là mới đây đi họp em mới biết, khi khảo sát ý kiến của học sinh và phụ huynh xem muốn mời ai về buổi diễn thuyết, tám mươi phần trăm đã ghi tên của Sanochan.
Hơn nữa chị em…
Không có gì to tát đâu. Trong thời gian chị về đây, em có đăng kí gói chăm sóc cho cô dâu ở salon của nhà chị. Chị em liền bảo, “Khéo Sanochan sẽ làm cho mày đấy”. Thế là em có chút chờ mong vì tưởng chị Shiho đã nhờ chị trước giùm em… Đúng là khờ mà.
Cũng chẳng sao. Em được chăm sóc cô dâu miễn phí ba lần ở salon của khách sạn nơi tổ chức tiệc cưới. Em cũng không có nhu cầu phẫu thuật chỉnh hình nên có thể tin tưởng bên khách sạn.
Em về được chưa?
“Làm ơn nghe chị nói” gì chứ? Chấp nhận cúi đầu để đạt được mục đích, đúng là bài muôn thuở của chị nhỉ?
Chị đã xuống nước thì em đây cũng đồng ý vậy. Chỉ mong chị cố hình dung ra cảm xúc của em.
Em chẳng làm giáo viên vì ham mê gì. Béo cũng là một trong những lí do em bị chòng ghẹo, nhưng có lẽ học sinh đã nắm được cái thóp đó nên em mới bị trêu nhiều hơn các giáo viên khác.
Tuy nhiên em vẫn cố để hòa hợp với bọn trẻ. Em kể tiếp chuyện gầy đi cho chị nghe? Thời điểm tốt nghiệp đại học, em nặng tám mươi cân. Giờ em giảm còn sáu mươi cân. Rất nhiều chuyện đã xảy đến khiến em sụt hai mươi cân trong hơn mười lăm năm.
Chị chau mày nỗi gì? Sáu mươi cân lạ lắm à? Với chị thì sáu mươi cân là béo rồi, nhưng nếu Sanochan đã gặp chị em, chị có thấy bản thân chuyện vẫn gầy sau tuổi ba mươi đã minh chứng cho những ngày tháng khó khăn của em không?
Em từng bị cảnh sát gọi lên, ngồi máy bay đi Osaka để đón một đứa bỏ nhà đi bụi, có cả các vụ bắt nạt nữa. Phụ huynh cũng thường xuyên kiến nghị oái oăm, có lần em bị uy hiếp trong một buổi phân xử, nhưng hiệu trưởng thì ba phải nên em, dù chẳng làm gì sai, vẫn phải quỳ gối trước mặt phụ huynh và học sinh.
Em từng ép một đứa vung vẩy dao trong lớp vào tường bằng một cây sasumata. Thế rồi em bị coi là bạo hành học sinh, còn con dao đứa kia mang là gọt bút chì.
Em cứ khóc, khóc mãi, đến khi nước mắt cạn khô.
Nhưng nếu hỏi em chuyện gì đau đớn nhất từ khi trở thành nhà giáo, em sẽ không đời nào nhớ lại chuyện lúc bấy giờ.
Mà là cái chết của Kira Yuu.
Trước khi chuyện xảy ra, em không biết cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lại bi thương nhường ấy. Vài lần trong năm, trường sẽ có những buổi học đặc biệt về sinh mệnh con người, mời các chuyên gia tư vấn tâm lí từ bên ngoài về nói chuyện. Sau đó khi trao đổi ở các lớp, chính em cũng chia sẻ suy nghĩ của mình. Chúng em muốn thẳng thắn đối diện với sức nặng của sinh mệnh và cái chết. Ấy vậy mà…
Em lại không dám khảng khái thừa nhận cái chết của Yuu. Nếu nguyên nhân là bệnh tật hay tai nạn, chắc em đã dám đối mặt rồi.
Nhưng đó lại là tự sát.
Đã ba năm có lẻ trôi qua từ khi Yuu tốt nghiệp cấp hai, song lắm lúc em cũng ngẫm ngợi xem, lẽ nào mình đã bỏ sót điều gì trong những năm tháng ấy.
Nhưng lần giở kí ức bao lần, những khoảnh khắc về cô bé trong em chỉ toàn gắn với vui vẻ. Em thấy mình thật đáng thất vọng, sự ra đi của Yuu lại quá buồn đau nên em không muốn coi nhẹ chuyện cô bé tự sát.
Vốn dĩ, em chẳng có lí do gì để kể với chị cả.
Chị từng gặp Yuu rồi? Người quen? Cũng phải thôi, Sanochan xuất thân từ thị trấn này, nhà cũng ở đây nên nếu hai người có thân thiết thì em xin lỗi.
Trước khi kể, em sẽ gọi thêm Hojicha Latte đường đen. Chị gọi luôn giống em không?
Vậy em gọi nhé.
… Sao cơ? Chị vừa lí nhí gì mà. Gọi món khác hả? Matcha Latte gì đó.
Kisaragi Ami? À, Ami. Dạo này hay thấy mặt trên phim truyền hình. Nhưng Sanochan biết con bé xuất thân ở đây cơ à? Giờ thì chuyện xâu chuỗi với nhau rồi. Con bé đó dạo này mặt trông khang khác. Em nghĩ nó đã vọc vạch cái mũi. Không phải Sanochan làm đấy chứ?
Không phải ạ? Tiếc cho cái mũi ngớ ngẩn từng rất hợp với gương mặt khó đăm đăm của nó. Mà thôi, kệ đi.
Em ghét nó? Chị hỏi thẳng như thế, em sẽ mất tư cách nhà giáo đấy. Nhưng trước mặt Sanochan em lấp liếm cũng chẳng ích gì, nên thực lòng mà nói, em ghét cay ghét đắng nó.
À, trong chuyện của Yuu mà em định kể, Ami cũng là nhân vật quan trọng, vậy khỏi tốn công trình bày cặn kẽ về con bé với chị rồi. Đỡ phải gọi nó là B.
Em chủ nhiệm hai đứa năm lớp Bảy, lên lớp Tám thì Yuu học lớp khác, còn Ami học lớp em. Chuyện xảy ra ở lễ hội văn hóa…
Cuộc thi hoa khôi? À, cũng có sự kiện đó, nhưng không phải cái em muốn kể. Vậy chắc chị gặp Ami thật rồi. Vì thời bọn em không có sự kiện ấy. Hay thời chị thì có?
Không có nhỉ? Em chưa nghe chị Shiho kể bao giờ mà. Chà, chắc hẳn người ta đã phàn nàn rằng cuộc thi thật vô nghĩa, vì bản thân họ thì không được giải, còn Sanochan thể nào cũng thắng ba năm liên tiếp.
Bác sĩ có nghĩa vụ bảo mật thông tin nhỉ? Phải rồi Sanochan, giáo viên cũng có nghĩa vụ ấy đấy. Vậy nên em sẽ không kể những chuyện cần giữ bí mật với chị đâu. Tới đây, đừng trách em phụ lòng mong đợi của chị nhé.
Lễ hội văn hóa không có cuộc thi hoa khôi nhưng có diễn kịch.
Ừ, từng lớp của khối Tám sẽ lên diễn. Mỗi lớp hai mươi phút. Chẳng phải sự kiện chính của lễ hội văn hóa là đồng ca của khối Bảy ngày đầu tiên và kịch của khối Tám ngày thứ hai sao? Sanochan có diễn vai công chúa gì đó không?
Phụ trách ánh sáng? Ồ, không ngờ đấy. Vở gì thế?
Nhớ ra bộ phim truyền hình đấy rồi. Nhân vật ông chồng là kẻ siêu ám ảnh với mẹ mình. Chị sẽ lộ tuổi khi người ta biết chị học cấp hai vào thời đó mất thôi. Sanochan mà diễn, chị sẽ được chọn vào vai bà vợ đáng thương của nhân vật chính không chừng.
Ông chồng ám ảnh với mẹ do thầy chủ nhiệm đóng, còn mẹ chồng và nàng dâu đều do học sinh nam được yêu thích của lớp đảm nhiệm. Thường là thế nên cần có trang phục nữ. Phần buồn cười nhất đấy. Thời của em cũng vậy. Em được phân vào tổ kịch bản.
Chị lại trưng vẻ mặt ngạc nhiên đó rồi. Chị nghĩ em được giao nhiệm vụ gì đơn giản hơn à? Đúng là hồi xưa em không giỏi ăn nói, chẳng bao giờ cãi được Sanochan và chị em. Một đứa xinh mà không biết ăn nói sẽ là một đứa xinh và chín chắn, thậm chí còn được yêu thích, nhưng một đứa béo không biết ăn nói sẽ bị cho là kẻ ù lì. Trẻ con bây giờ gọi là “đụt” thì phải.
Em ghét bị coi là kẻ ù lì nên cố nói chuyện cho hay, về sau cũng được thưởng khi viết tập làm văn và bài cảm nhận về sách. Em được chọn viết kịch bản vì thế chăng?
Trong vở kịch nhại lại một bộ phim hình sự ăn khách ấy, hai nữ cảnh sát đầy khí chất do các bạn nữ thủ vai, còn nữ cảnh sát xinh đẹp tóc dài do thầy chủ nhiệm lớp em đảm nhận. Cũng có thầy cô khác thích vai đó, nhưng thầy chủ nhiệm là người nghiêm túc nên vẻ nỗ lực làm chuyện mình không quen của thầy mới là hài. Giờ lại thấy có lỗi với thầy ghê.
Quả nhiên con người nếu không ở vào địa vị người khác sẽ không hiểu được họ.
Năm em chủ nhiệm lớp Ami, chúng nó diễn vở Chàng đẹp và quái vật? Có dấu hỏi cuối nhan đề.
Vâng, nhái theo Người đẹp và quái vật. Đó là vở kịch của Ami, do Ami và nhóm lâu la của nó dàn dựng, cả phân vai lẫn hậu trường đều do chúng và Ami quyết định. Đương nhiên em cũng phải diễn. Giáo viên chủ nhiệm không bắt buộc phải lên sàn, và thực tế đã có năm em không xuất hiện. May mà em từ chối cái vai năm đó.
Chính xác. Vai của em là quái vật. Có dấu hỏi ở cuối nhé. Chị không tin chứ bình thường em thích đóng quái vật đấy.
Ami là chàng đẹp? Không. Vai đó do một cậu người mảnh mai đảm nhận. Vai của Ami là công chúa sành ăn. Càng lúc càng khó hiểu nhỉ? Cốt truyện là thế này.
Ngày xửa ngày xưa có một nàng công chúa sành ăn. Tối nào lâu đài trong núi của nàng cũng tổ chức các bữa tiệc hội tụ đủ cao lương mĩ vị trên đời.
Tối nọ có một bà lão ghé thăm. Vì đã đói mèm nên bà lão xin nàng công chúa ban cho thứ gì bỏ bụng. Nhưng nàng công chúa tham lam đã khước từ, “Ban ăn cho một kẻ như ngươi, ta thà chén hết còn hơn.” Nghe vậy, bà lão liền tức giận, “Thế ngươi cứ tọng cho hết rồi tàn đời đi,” đoạn phù phép nàng công chúa. Nháy mắt, nàng ta đã mập ú như một con heo.
“Con heo” là em. Trang phục là bộ váy giống của Ami nhưng khác cỡ. Không mũ hóa trang, không trang điểm gì hết. Lời thoại ban đầu là “Sao? Mang hình dạng như một con heo thế này, ngươi sống nổi đằng giời.”
Kìa Sanochan, chị không buồn cười à? Tưởng là loại chuyện hài chị thích chứ.
Quá đáng? Ai chứ chị nói thì em chẳng tin, nhưng đúng là quá đáng thật.
Không nhắc nhở học sinh? Lúc đọc kịch bản em cũng điên lắm, nhưng hở tí là cáu với một vở hài nhại ở lễ hội văn hóa thì có hơi… Dĩ nhiên nếu có lời thoại hay xây dựng nhân vật xúc phạm các học sinh khác, em sẽ nhắc nhở đến nơi, nhưng vì không có phần miêu tả nào như thế nên em tặc lưỡi cho qua. Thời bọn em, và ngay cả khi em đã thành giáo viên, các thầy cô cũng hay lôi hói và lùn ra làm trò đùa mà. Chẳng biết vậy có ấu trĩ không nữa.
Kể tiếp? Kịch bản là nếu không giảm mười cân trước khi bông hồng vàng mà mụ phù thủy để lại rụng hết cánh, công chúa có nỗ lực cách mấy vẫn sẽ béo núc cả đời.
Gia nhân trong lâu đài cũng bị biến thành heo, nếu công chúa không giảm cân, họ sẽ là heo mãi mãi. Ở đây, nếu những đứa diễn vai heo đều béo thì nhất định em sẽ chấn chỉnh, nhưng chúng làm ngược lại. Tất cả đều là những đứa được yêu thích, cả nam lẫn nữ, mảnh mai, vẫn dễ thương khi đeo tai heo và mũi heo. Lúc chúng nói “Nguy rồi, ụt ịt, công chúa cố lên, ụt ịt,” tiếng hò reo sẽ vang lên. Mỗi tội công chúa lại ngang ngược, cứ ăn hoài ăn mãi.
Ngày nọ, một chàng đẹp trai đi lạc tới lâu đài. Chàng ta thực chất là vũ công, và nàng công chúa phải lòng chàng ấy; nhờ sự giúp đỡ của đám gia nhân, nàng quyết định tập nhảy.
Michael Jackson? Xưa rồi. Nhật Bản cũng có cả đống nhóm nhảy theo phong cách sôi động rồi. Chưa kể, trẻ con dạo này chỉ học qua là nhảy được ngay.
Có vẻ chúng không bắt em nhảy đẹp. Ami bảo em “Cô nhảy bừa là được.” Chắc làm thế sẽ buồn cười hơn, nhưng em thì muốn đến nơi đến chốn. Vì thế em đã lén tập, bụng bảo dạ, có được một cảnh thật oách cũng không tồi.
Nói thế này có vẻ ấu trĩ và cũng mất tư cách nhà giáo, nhưng Ami nhảy chán lắm. Con bé hợp với vai gia nhân quy tụ dàn học sinh đình đám của lớp hơn, nhưng rốt cuộc lại chọn vai công chúa, chắc chắn là vì không muốn lộ vụ nhảy xấu. Ừ thì, nó vẫn xinh xẻo và tự tin.
Vậy nên, em cũng muốn xem lại mình nhảy thế nào trong lúc tập.
Gì chứ, em không tập ở nhà đâu. Sanochan này, hồi cấp hai chị lên sân thượng bao giờ chưa? Thành giáo viên rồi, em mới lên đó lần đầu tiên để giám sát học sinh. Ở chiếu nghỉ cầu thang mỗi tầng đều có một chiếc gương toàn thân, chị nhớ không? Có một chiếc đã cũ mà viền như được sơn màu trắng, bên trên ghi câu “Ăn mặc chỉnh tề.” Nó ở bên cạnh cửa ra vào của sân thượng.
Sân thượng bị đóng tiệt nên không có người lên. Thậm chí lên đây còn bị nghi là bắt nạt hoặc hút thuốc nên nhìn chung, chẳng có ai bén mảng. Sau khi tan học thì em không chắc, nhưng lên sân thượng từ sáng thì không người nào ham. Em nghĩ đó là chỗ tập hoàn hảo.
Nhưng sang ngày thứ hai, em có khách. Là Kira Yuu.
Yuu cũng có mục đích giống em là tập nhảy. Cô bé bảo tập ở câu lạc bộ chưa đủ, có vẻ trước giờ vẫn thường xuyên lên sân thượng.
Yuu còn bảo đã xem em nhảy được một lúc. Em không hề nhận ra cơ. Khi cô bé nói mình cũng biết nhảy và đề nghị tập cùng, em đã không từ chối. Bởi em có nhảy gớm cỡ mấy, thì nếu là Yuu, cô bé cũng sẽ không cười và rêu rao với những đứa khác.
Nhảy đối mặt với Yuu xem chừng tiến bộ hơn so với chỉ nhìn màn hình điện thoại bé tí. Ngoài ra, Yuu còn tập ngược động tác để làm mẫu cho em, đưa ra lời khuyên và tập cùng em suốt ba ngày liền.
Đương nhiên khi tập với học sinh trong lớp, em vẫn vờ như không biết nhảy.
Thế rồi đến ngày diễn…
Chị biết sao không? Hài dã man. Khán giả cười như điên như dại. Em thắng lớn, còn nhận giải Nhân vật chủ chốt nữa chứ.
Em cảm thấy gì ư? Ôi trời, tã tượi luôn. Đọc chữ và nói thành lời khác nhau một trời một vực. Tự mình nguyền rủa mình, cười cười cợt cợt, buồn bã và thê thảm cùng cực.
Nhảy sao? Em nghĩ mình đã nhảy tốt, nhưng gần như chẳng nhớ gì cả. Từ màn giữa, đầu óc em đã trắng xóa, chỉ đứng thôi cũng phải vận hết sức mình. Cuối cùng, sau khi đổi vai với Ami trong bóng tối, em vọt vào cánh gà. Cùng lúc cơn ói dồn lên, em chạy vào nhà vệ sinh dành cho nhân viên.
Không, em không ói. Chỉ nôn khan thôi. Rồi nước mắt em rơi lã chã.
Ra khỏi nhà vệ sinh và nhìn vào gương ở bồn rửa tay, em thấy mắt mình húp đỏ. Với bộ dạng này, em không thể quay lại nhà thể chất, cũng không thể về phòng giáo viên vì ở đó có vài thầy cô đang đợi. Những lúc như vậy, có phòng học riêng cho môn mĩ thuật hay nữ công gia chánh thì hay biết mấy. Nói chung, em đã lên chỗ tập nhảy trước cửa sân thượng.
Em lập tức hối hận. Vì trong tấm gương toàn thân là em trong bộ dạng nhếch nhác cùng chiếc váy phất phơ. Em toan bỏ chạy. Nhưng vị cứu tinh đã xuất hiện.
Bạn trai em? Không. Bấy giờ anh ấy chưa về trường. Là Kira Yuu.
“Cô ăn với em nhé,” Yuu bảo, chìa ra một túi ni-lông đựng bánh vòng. Có hai chiếc. Em biết đó là sản phẩm của các học sinh phụ trách gian hàng của lễ hội văn hóa. Em cũng biết bánh được khen lắm và đã cháy hàng.
“Yuu mất công mua mà, cô ăn được à?” Em hỏi. Cô bé liền đáp với vẻ tự hào, “Cô không biết sao? Đây là bánh làm theo công thức của mẹ em đấy.” Nghe xong, em ăn luôn mà không khách sáo nữa.
Tuy nguội nhưng bánh vẫn giòn, bên trong lại mềm mềm, rất ngon. Đó là chiếc bánh vòng ngon nhất đời em. Cứ cắn một miếng, vai em lại thả lỏng hơn và tinh thần trở nên nhẹ nhõm.
Em chợt nhớ ra lễ hội văn hóa vẫn chưa kết thúc. Đương nhiên em cũng hỏi Yuu về chuyện đó. Cô bé cười và bảo, “Kết quả cuộc thi hoa khôi đâu can hệ gì đến em.” Nhưng vì có nhiều hạng mục nên em chắc Yuu sẽ được chọn cho một mục.
Em hỏi Yuu, “Không có hạng mục nhảy đẹp à?” Thế là cô bé đáp:
“Chắc không có đâu ạ. Nhưng nếu có, chẳng phải cô sẽ được chọn sao? Vì cô cừ quá mà. Ai cũng hoan hô nhiệt liệt, cả bọn con trai lẫn con gái xung quanh em đều hét ầm ĩ.”
Có lẽ Yuu cất công lên sân thượng để nói với em những điều đó.
Và cả những điều sau đây nữa.
Cô bé chưa ăn chiếc bánh của mình mà nhòm qua cái lỗ ở chính giữa, đoạn nói.
“Cô à, em nghĩ béo là một niềm hạnh phúc… Em đùa đấy.”
Thế rồi, Yuu ngoạm ba miếng hết chiếc bánh và đứng lên.
“Có thể em sẽ được chọn cho hạng mục Người giỏi thể thao nên phải về đây.”
Em vẫy tay tiễn Yuu mà không cảm ơn cô bé. Em nghĩ Yuu không cần lời cảm ơn.
“Không phải Người giỏi nấu ăn à?”
“Biết đâu đấy ạ.”
Yuu cười tinh nghịch, thoắt cái đã ào xuống cầu thang.
Hình như cuối cùng, cô bé đã đứng đầu hạng mục “Cô gái ngầu nhất.” Tuy là hạng mục khá kì cục nhưng mọi người vẫn nhao lên khi không thấy Yuu. Đúng lúc đó, cô bé chạy lên, còn lộn nhào một vòng. Có lẽ chuyện Yuu được chọn là cô gái ngầu nhất không phải để châm biếm mà là thật.
Ngay cả với em, Yuu cũng là một cô bé đặc biệt, một vị cứu tinh. Em muốn trở thành người như Yuu. Lần đầu tiên em có cảm giác ngưỡng mộ và kính trọng trước một người kém tuổi, lại còn là học sinh của mình.
Vâng, hết rồi đấy. Em không kể gì về Yuu nữa đâu. Người mẹ làm bánh vòng ngon? Này Sanochan, chị nhận phỏng vấn bên cánh truyền thông hả? Nếu chị về phe bọn chúng thì em đấm chị thật đấy. Bị đuổi khỏi ngành cũng chẳng sao.
Bọn chúng chỉ viết rặt những lời dối trá. Em trình bày cẩn thận và tâm huyết cỡ nào, chúng cũng bơ hết nếu đó không đúng câu chuyện mà chúng muốn nghe. Chẳng những thế, chúng còn bảo “Có thể hiểu theo cách này phải không ạ?” rồi nói điều ngược lại. Em đã bảo “Không” nhưng chúng lại ghi “Phủ nhận như để che giấu điều gì đó.”
Mấy bài báo chúng viết là để làm trò cười cho thiên hạ. Nhạt hơn cả vở hài nhại ở lễ hội văn hóa nữa.
Sao nào, Sanochan? Chị nói thẳng ra đi.
Không liên quan đến cánh truyền thông? Bạn cùng lớp?… Lẽ nào là chị Yokoami? Ra thế. Thảo nào hồi đang rối tinh vì bên báo chí, chị em đã gọi điện về.
“Mày là chủ nhiệm lớp của con gái Yokoami đấy à? Đã gặp Yokoami bao giờ chưa?”
Em chẳng hiểu chị ấy muốn nói gì, cũng không phải lúc em để tâm chuyện đó nên em đáp bừa “Có lẽ từng gặp nhưng không nhớ” rồi cúp máy.
Ra là mẹ của Yuu. Vậy chị Shiho gọi vào đúng lúc đó cũng không lạ. Cả chuyện cho chị số của em, lẫn chuyện nói salon thế này thế nọ để chủ động cho chị em ta gặp nhau, đều xâu chuỗi lại rồi.
Em nhớ mang máng về chị Yokoami thời còn bé. Tuy chưa từng nói chuyện nhưng ngoại hình thế nào, em vẫn mường tượng ra. Em hay bị chị Shiho trêu “Yokoami là Yokozuna, thì Kie là Komusubi” mà.
Ra thế, bạn của các chị à? Nếu Sanochan gọi chị Yokoami là “mập ú” và “con heo”, sau đó chị Shiho khoái chí mà bắt nạt chị ấy, chẳng phải hóa ra chị Shiho mới giống kẻ độc ác nhất sao?
“Khi Shiho hỏi trên điện thoại, em thực sự không nhận ra ư?” Đừng trả lời bằng một câu hỏi khác chỉ vì chị đang bị em chất vấn về chuyện bất lợi với mình. Nhận ra làm sao được. Số lần em gặp chị Kira, mẹ của Yuu, chỉ đếm trên đầu ngón tay, đã thế dáng vẻ còn khác trước hoàn toàn.
Chị Yokoami cho em ấn tượng về một mụ mập u ám, ù lì và nhạt nhẽo, nhưng chị Kira thì vui vẻ, phong cách, dịu dàng. Ngoài ra, so với mập ú thì chị ấy giống kiểu mũm mĩm hơn.
À, cơ mà…
Chị bỏ vẻ mặt như “mãi mới được nghe chuyện chính” đó đi. Người mẹ liên quan gì đến vụ tự sát của Yuu đâu.
Tuy vặt vãnh thôi nhưng hồi lớp Bảy, Yuu từng làm bị thương một cậu bé khi cùng chơi trò hai người ba chân. Xước xát và hơi bầm tím thì đúng hơn, Yuu đã xin lỗi đàng hoàng và người bị thương nghe chừng cũng không để bụng, song theo quy định của trường, em vẫn phải báo với cha mẹ hai bên.
Phụ huynh hai đứa đều đến xem hội thao, đã thế nom còn biết nhau. Tại đó, mẹ của Yuu, chị Kira đã tạ tội, còn cha của cậu bé bị thương thì cười và xin lỗi vì “thằng con tôi nó yếu ớt quá.” Song chị Kira nghe chừng rất áy náy, chị xin lỗi em mấy lần, còn mang cả thư lẫn quà xin lỗi đến nhà cậu bé.
Bấy giờ em nghĩ bụng, trông chị ấy vui vẻ thế thôi, chứ không chừng đã có thời gian phải nhạy cảm với bầu không khí xung quanh gấp đôi người khác. Nếu là bạn của mấy người, chị ấy rõ ràng đã từng bị trêu chọc, đâm lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.
“Kể cả thế, Yokoami hồi xưa cũng xấu tính nên giờ mới bị cánh truyền thông vùi dập?” Sanochan không hề muốn giúp chị Kira nhỉ?
Chị có mục đích gì? Đơn thuần chỉ là tò mò?… Không, gượm đã. Đáng lẽ ngay từ đầu chị nên nói luôn Yuu là con gái của người bạn cùng lớp Yokoami, nhưng chị lại bảo đã từng gặp Yuu. Vậy tức là chị chỉ mới gặp Yuu thôi đúng không?
Sao em không nghĩ ra ngay nhỉ? Chuyện Sanochan đã gặp Yuu…
Gì? Sao tự dưng ngắt lời em? Không phải cái gì? Em đã nói hết câu đâu.
Thực ra chưa từng gặp Yuu?… Đau đầu quá. Chị giải thích đi xem nào. Nếu chị dám nói dối, lần này em sẽ đánh chị luôn chứ không phải cái bàn đâu.
Nghe được từ Seiya một chuyện chị quan tâm? Seiya là Horiguchi Seiya? Chính là bạn cùng lớp của Yuu, cậu bé bị thương trong trò hai người ba chân em vừa kể? Rốt cuộc dây mơ rễ má thế nào với nhau… À, người cha là bạn cùng lớp của chị nhỉ? Mà cái chính là chị quan tâm chuyện gì?
Ngay trước khi Yuu tự sát, Seiya đã tình cờ gặp Yuu ở Tokyo và nghe cô bé nói nguyên nhân bỏ học là “cô”.
Thế nên em mới không nói thật với chị, để khỏi phải vừa nói vừa tránh những chuyện bất lợi với em. Nhưng Sanochan mà kể vụ đó từ đầu, em đã đưa ra câu trả lời chị muốn trong phút mốt rồi.
Em nghĩ “cô” là giáo viên chủ nhiệm cấp ba của Yuu. Và nếu chị kể cặn kẽ nội dung cuộc trò chuyện của chị với cô ấy cho em, em có thể sắp xếp để chị gặp người ta.
Dễ dàng nhờ em tức là chị không có người quen nào bên mạn trường cấp ba. Em hiểu rồi, em sẽ liên lạc lại sau.
Này Sanochan, em hỏi điều cuối cùng được chứ? Không liên quan đến Yuu.
Lí do Sanochan trở thành bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ không phải vì “Tất cả phụ nữ đều có quyền được hưởng niềm hạnh phúc do sắc đẹp mang lại” như chị viết trong cuốn sách nào đó, mà là chị sợ bản thân sẽ không còn xinh đẹp nữa, phải không?
Tại sao em nghĩ vậy à? Này nhé, chị Shiho lo lắng quá mức về chuyện chị ấy béo. Nỗi lo mà như nỗi sợ. Ngay cả với lời của người bà bị sa sút trí tuệ, chị ấy cũng phản ứng dữ dội và lâm vào hoảng loạn. Vậy tức là, chị ấy từng hạnh phúc nhờ dáng dấp thanh mảnh phải không? Em cảm giác chị ấy đang bị ám ảnh bởi một nỗi bất an, rằng “Chồng thích mình khi thon thả, nên lỡ mình béo lên, có khi nào anh ta sẽ ghét mình? Có khi nào mái ấm hạnh phúc của mình sẽ tan thành mây khói?”
Liệu cảm xúc ấy có ứng với những trường hợp khác? Những người hạnh phúc khi có tiền sẽ sợ mất tiền chẳng hạn?
Sanochan có thể đường hoàng tuyên bố “Tất cả phụ nữ đều có quyền được hưởng niềm hạnh phúc do sắc đẹp mang lại” không phải chỉ vì bản thân chị xinh đẹp, mà vì chị ý thức được niềm hạnh phúc mà xinh đẹp mang tới là gì. Nhưng ai mà chẳng già đi? Khéo còn gặp tai nạn bất ngờ nữa. Liệu có phải chúng ta luôn cố gắng để bản thân tự xoay xở được vào những lúc như vậy hay không?
Ồ, chồng chị không phải vì gương mặt mà thích chị sao? Vậy chắc là em ảo tưởng. Ngoài xinh đẹp ra, chị còn được trời phú cho nhiều thứ khác mà.
Ầy, cứ tưởng sẽ trả thù được chị vụ trêu em là heo chứ.
Dù giờ có già, có béo hay thất nghiệp, em cũng không sợ. Đương nhiên là cả chuyện gầy nữa. Vì anh ấy thích em không phải tại em béo hay gầy.
Vậy có phải em hạnh phúc hơn Sanochan không?
Cũng không phải chuyện đáng để lên mặt. Song cuối cùng em cũng cạnh khóe được chị một câu rồi.
Điều kiện chọn bạn đời của chị là “không phải người thích mình vì nhan sắc”, phải không? Nhưng từ nay về sau, khéo chị sẽ biết anh nhà nói thật hay không đấy. Thường khi một người xinh đẹp hỏi “Anh thích điểm gì ở em?”, chẳng kẻ bộc trực ngu ngốc nào lại trả lời là “gương mặt” cả. Nhưng biết đâu ta lại êm thấm nên duyên với người như thế thì sao?
Phải rồi. Yuu cũng hận một người cố ép cô bé giảm cân đấy…