CHƯƠNG 5 Lời rủ rỉ ngọt ngào
Xin chào, tôi là Shibayama Tokiko.
Tôi vốn chưa đọc tác phẩm nào của chị, song từ hôm kia, để chuẩn bị cho buổi gặp hôm nay, tôi đã mạn phép xem hai cuốn. Tôi có hay chị là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ nổi tiếng, nên cứ tưởng sách của chị chỉ toàn khuyến khích chỉnh dung. Song khi biết chị có cả những cuốn như mát-xa hệ bạch huyết hay chế độ ăn uống không phụ thuộc vào thực phẩm chức năng, tức là các tựa sách hướng dẫn làm đẹp không ỷ lại vào sức mạnh của khoa học, tôi lấy làm hổ thẹn vì chỉ dựa vào ấn tượng cá nhân mà e dè chị.
Đây là lần thứ hai tôi tới nhà hàng Trung Hoa này. Năm ngoái thì phải, chúng tôi có tiệc liên hoan của giáo viên tiếng Anh trong thị trấn, địa điểm tổ chức lúc bấy giờ là ở đây. Nhắc đến món Trung tôi sẽ thấy vừa nồng vừa ngấy, thành ra không hào hứng tham gia buổi tiệc đó lắm.
Tuy chỉ gọi bằng một từ “Trung Hoa” nhưng phạm vi của nó rộng khắp, Quảng Đông, Tứ Xuyên, Bắc Kinh, Thượng Hải, vân vân. Vì thế không thể quy chụp hương vị ẩm thực Trung Hoa đều như tôi nói, song tôi không hiểu lắm về sự khác biệt giữa các vùng miền trên. Đặc biệt, tôi còn mặc định rằng ở các nhà hàng Trung Hoa vùng quê kiểu này, những món ăn nhiều calo dùng cả tá loại gia vị hóa học sẽ được bày trên đĩa lớn.
Dù vậy, mục đích của buổi tiệc không phải ăn uống mà là tăng tình hữu hảo. Trường tôi có năm giáo viên tiếng Anh, vì đây là nhà hàng mới mở và mọi người cũng hào hứng nên tôi mà phá đám thì bất lịch sự, đành quyết định tham gia. Đồng nghiệp cũng biết tôi ăn ít nên khéo sẽ có người vui do được ăn cả phần của tôi.
Tuy nhiên, tôi đã rất ngạc nhiên khi tới nhà hàng. Giữ thành kiến đúng là chuyện thừa thãi. Thiếu chút nữa tôi đã bỏ lỡ một cơ hội gặp gỡ tuyệt vời.
Chị Hisano từng dùng bữa ở nhà hàng này chưa ạ?
Nếu rồi thì tôi không cần giới thiệu nữa. Dẫu thực đơn có đổi khác, đó cũng không phải vấn đề to tát khi nói về sự tuyệt vời của nhà hàng này. Bởi món nào cũng sử dụng nguyên liệu được tuyển lựa nghiêm ngặt và có phương pháp chế biến phát huy hết hương vị của những nguyên liệu ấy.
Ngoài ra, lượng thức ăn cũng vừa vặn với tôi. Không biết mấy chục năm rồi tôi mới ăn hết một thực đơn hoàn chỉnh mà không bỏ thừa. Chắc là lần đầu tiên kể từ lúc đi làm.
“Mấy chục năm” nghe quá lời ấy ạ? Kìa chị, không cần tâng bốc tôi. Tôi hơn chị bảy tuổi, đời giáo sang năm nay cũng ngót một phần tư thế kỉ rồi.
Đáng lẽ nên gặp buổi tối và gọi thực đơn hoàn chỉnh sao? Chị đừng bận tâm. Cả hai mới gặp nhau lần đầu, không dưng lại gọi thực đơn hoàn chỉnh thì căng lắm. Món ăn dẫu ngon nhưng không biết đối phương có hợp khẩu vị không, dùng bữa như vậy chỉ tổ mệt mỏi thôi.
Mà tôi không biết ở đây có yum cha đấy. Ấy chết, mình tôi cứ thao thao mãi, xin chị bỏ quá cho. Ta gọi món nhé.
Chị này, đây là bánh củ cải. Thông thường người ta sẽ trộn lạp xưởng vào trong bánh, nhưng hình như nhà hàng này lại trộn thứ khác nên tôi khá tò mò.
Bánh cuốn Hồng Kông là bánh cuộn làm bằng bột gạo. Nhưng nhân bánh đa phần là mặn như thịt hay cá. Còn món bánh tráng cuộn thường sẽ quấn thịt và rau bên trong.
Đang bữa nhẹ nên tôi nghĩ ta nên gọi đồ ngọt. Ô kìa, mặt sau có viết giải thích rõ ràng bằng tiếng Nhật này. Họ có cả thực đơn điểm tâm ngọt do đầu bếp chọn. Ta gọi cái này đi.
Đâu có, tôi chưa từng học tiếng Trung, nhưng thực đơn chính trước đây thì món nào tôi cũng rành. Tôi học được hồi sang Mỹ du học đấy.
Hai mươi bảy năm trước quả là những năm tháng tôi hãi hùng mỗi khi nhắc đến. Năm hai và năm ba, tôi du học tại một trường đại học ở Boston. Vì là trường nước ngoài nên ở các trường liên kết với nó, tín chỉ đã lấy sẽ được quy đổi sang tín chỉ tốt nghiệp, và tôi có thể tốt nghiệp sau bốn năm. Vậy nên tôi đã đăng kí đi du học.
Quanh trường ở Boston cũng có quán ăn Nhật, nhưng căn hộ sinh viên nơi tôi sống lại ở ngoại ô, cách trường tận một tiếng đi xe buýt. Đến cả quán rượu cũ và cửa hàng hamburger còn lác đác chứ đừng nói là thực quán xứ Phù Tang. Song ở một xó xỉnh như thế, vẫn có quán ăn Trung Quốc.
Tôi phải bội phục vì đâu đâu trên trái đất này cũng có người Trung Quốc. Tôi đi du lịch nước ngoài cũng độ hai bàn tay đếm đủ, nhưng khi đặt chân tới cả những nơi tưởng là xa xôi lắm rồi, tôi vẫn thấy quán ăn Trung Quốc.
Căn hộ của tôi có sáu du học sinh, học cùng trường ở Nhật Bản. Ba nam ba nữ, ngoài tôi ra, họ đều là những người sôi nổi và quảng giao. Ngay cả khi học chung một khuôn viên dưới cùng một mái trường đại học, tôi cũng không thân với họ.
Nhưng ở nơi đất khách thì không như vậy. Chỉ bằng việc cùng là người Nhật thôi, lối sống tương trợ lẫn nhau như người thân, như một khối đã thành lẽ hiển nhiên. Khi ở Nhật, ngay cả đứa thân với tôi lắm cũng chưa bao giờ gọi tôi trống không. Nhưng từ khoảnh khắc cùng bước lên máy bay, tôi đã là Tokiko. Nhập cảnh xong, tôi trở thành Tokiko.
Gọi là thân chứ trong một căn bếp chung, mỗi đứa vẫn tự nấu tự ăn. Thế nhưng hồi đầu, khi riêng chuyện sách vở đã bở hơi tai, hễ có đứa rủ “Đi Kimiko không?” là cả bọn sẽ kéo nhau đến quán ăn Trung Quốc.
Tên quán theo chữ cái La-tinh là “Kimiko Restaurant”, tưởng là quán Nhật đúng không? Hôm đầu chúng tôi đi cũng vì tưởng thế. Không ngờ ở khu vực không dễ đi lại này lại có nhà hàng Nhật Bản. Nhưng khoảnh khắc đặt chân vào quán, chúng tôi biết ngay là mình nhầm. Nhờ chiếc bàn ăn xoay tròn đỏ chói? Nhờ họa tiết của tấm thảm treo tường? Nhờ mùi hương? Không, vì nhân viên thường chào khách bằng tiếng Trung.
Tuy hơi cụt hứng nhưng cả bọn, bao gồm tôi, không quá chùn lòng. Với sinh viên đại học sống một mình thì đồ ăn Trung Quốc thân thương hơn đồ ăn Nhật Bản.
Cứ thế, chúng tôi ngồi xuống và mở thực đơn, bên trong là chữ Hán. Ở Mỹ nhưng chẳng có dòng giải thích tiếng Anh nào. Có lẽ nếu hỏi thì nhà hàng sẽ mang ra cho, nhưng chẳng đứa nào nghĩ tới chuyện hỏi. Thay vào đó, cả bọn đặt thực đơn ở chính giữa bàn, châu đầu vào nhau, vừa đọc chữ Hán vừa tưởng tượng ra các món ăn.
Mì hay cơm, thịt hay hải sản? Tất cả quyết định gọi mì, nhưng mì xào hay mì nước? Cay hay ngọt? Khi tôi gọi mì hải sản có chữ “gạo”, người ta mang ra một món như phiên bản thịt bò của mì champon. Có mì dẹt làm bằng bột mì, có cả mì trộn rưới xốt thay vì nước dùng, không đứa nào nhận được món đúng như tưởng tượng của mình. Nhưng vui lắm.
Từ bấy chúng tôi lần lượt tưởng tượng ra các món ăn và gọi chúng như một trò giải đố, từng chút một học được hết thực đơn. Dần dà chúng tôi đã có thể gọi món mình muốn, nhưng chẳng hiểu sao không còn thú vị nữa.
Giữa lúc ấy, một đứa đã điều tra ra nhà hàng sẽ phục vụ yum cha mỗi sáng Chủ nhật. Nó là Kumi, hoạt bát nhất nhóm và cũng là đứa kết bạn nhanh nhất trên đất Mỹ. Nó được một cậu trai lai Trung-Mỹ mời đi lễ nhà thờ vào sáng Chủ nhật, sau đó tới nhà hàng Kimiko.
Cuối tuần kế tiếp, năm người chúng tôi trừ Kumi, tới ngay nhà hàng cho nóng. Cậu trai mời Kumi tuần trước, nhớ không nhầm tên là Chan, lại mời con bé đến nhà vào tuần này. Vì thế không có ai chỉ cho chúng tôi món nào là món nào. Song do đã quen với thực đơn thường ăn nên ai cũng cười khẩy rằng sẽ đoán ra thôi.
Chúng tôi đoán trật lất đến không cười nổi.
Người không có thói quen ăn sáng như tôi để ý phần thực đơn có chữ “cháo”. Xem ra món này có thức quả gì đó, trông ngon mắt lắm. Tôi ăn một miếng mới biết té ra là món ngọt. Đã thế ban đầu tôi còn không định ăn món ngọt nên càng giật mình hơn. Đầu óc “chết máy” mất một lúc.
Những đứa khác nhìn tôi với vẻ “Thế nào?” nên tôi lẳng lặng đẩy đĩa ra chính giữa bàn, cả bốn đứa lần lượt có phản ứng giống tôi tới mức buồn cười. Vì tôi không bảo chúng đó là món ngọt mà. Mắt chúng mở to còn miệng thì “Ui” lên một tiếng. Phản ứng giống y lúc bị gí súng ấy. Dù tôi may mắn chưa gặp cảnh bị gí súng bao giờ. Xin lỗi vì lấy một ví dụ nguy hiểm.
Cháo thì ngọt nhưng bánh dày tôi tưởng ngọt lại chấm xì dầu để ăn. Món tưởng là bánh bao nhân thịt té ra lại là nhân đậu có màu tím khoai môn tôi chưa ăn bao giờ. Chúng tôi vui và ngạc nhiên hơn cả món mì trong ngày đầu tiên đến Kimiko.
Từ đó chúng tôi lại dần học cả thực đơn yum cha, đến lúc có thể gọi món mình muốn ăn mà khỏi cần phần giải thích.
Món đầu tiên ra rồi. Tiểu long bao à? Bên trong tim tím, lẽ nào là nhân khoai môn? Mời chị. Quả nhiên là nhân khoai môn. Ngọt thanh, ấm áp, làm con người ta tịnh lòng.
Hôm nay đến đây, tôi đã sẵn sàng “tay đôi” với chị rồi cơ đấy.
Chị có chuyện về Kira Yuu muốn hỏi tôi nhỉ? Chẳng ai muốn nói với tôi về những kỉ niệm vui vẻ khi nhắc tới chuyện của cô bé. Vì người ta cho rằng tôi là đầu sỏ ép Yuu tới nước nghỉ học.
Ngay cả sau khi Yuu mất, tôi vẫn tiếp tục đi dạy. Trước chuyện đó, có người tới sỉ vả tôi, rằng tôi mặt dày và không còn là người nữa. Trên mạng quá nửa là nói vậy, nhưng có lẽ trong số đó, có những kẻ còn chưa gặp tôi hay Yuu bao giờ.
Tôi không nghỉ việc là bởi tôi tin mình không làm gì sai. Cái chết của Yuu là một cú sốc. Và lắm lúc tôi cũng thấy ân hận.
Tuy nhiên, tôi không ân hận vì đã bảo Yuu giảm cân, cũng không ân hận vì mong mẹ Yuu quản lí chế độ ăn uống của cô bé. Trong tình cảnh đó, trong tình cảnh đó thôi, tôi có thể khẳng định hành động của tôi là đúng đắn.
Chắc chị biết khái niệm “bỏ mặc”. Tuy chưa xem nhưng tôi biết chị là nhà bình luận trên chương trình thời sự.
Thời đại chúng ta đang trở nên đáng buồn khi không hiếm tin tức trẻ em chết đói do bị phụ huynh bỏ mặc, không cho ăn uống. Nhưng ngược lại, liệu có phải cứ cho ăn là tốt? Chẳng màng lượng dinh dưỡng thế nào hay ăn bao nhiêu, cứ tống thức ăn cho chúng như những con gia súc được vỗ béo là xong? À không, bọn gia súc còn được quản lí cẩn thận cơ mà.
Song cũng có thể nói, những vụ thế này giáo viên sẽ dễ bị nhắc nhở. Chị Hisano có ghét món nào không?
Rau đay và cá hồi chấm?… Ừm, tuy ghét nhưng không phải thứ ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày nên coi như không có đi.
Có những quán giả cá hồi chấm làm cá hồi để phục vụ? Tôi cũng từng ăn cơm hộp sushi cá hồi chấm ở núi Phú Sĩ, nhưng ai mà phân biệt được thì giỏi thật.
Nổi mề đay nhẹ? Vậy là vấn đề nghiêm trọng rồi. Xin lỗi chị vì đã vô trách nhiệm coi những món đó như không. À mà chúng ta đang nói gì nhỉ?
Tôi thì ghét phô mai. Loại phô mai vuông cứng và khô khốc trong bữa ăn trưa ấy, tôi nhai mỏi miệng mà vẫn không nuốt được. Cùng lớp tôi cũng có vài đứa gặp cảnh tương tự. Ăn mấy mẩu vụn đó hay bỏ lại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe, nhưng bấy giờ chúng tôi không dám bỏ thừa bữa trưa.
Đó là thời mà nếu bị phát hiện lén giấu đồ ăn thừa trong túi, chúng tôi sẽ bị mắng thậm tệ hơn cả đứa quay cóp. Nhưng thời nay không thế nữa rồi.
Nếu ghét phô mai, ta có thể uống sữa để bổ sung can-xi. Nếu ghét chế phẩm từ sữa, có thể ăn cá mòi. Cố ăn những thứ mình ghét sẽ không tốt cho sức khỏe tinh thần. Các nhà chuyên môn như bác sĩ hay chuyên gia dinh dưỡng trên tivi đã nói vậy.
Tôi không phản đối quan điểm đó. Nhưng phụ huynh dạo gần đây chỉ nghe đến đoạn “không bắt con ăn thứ nó ghét là được.” Họ không thèm bù đắp dinh dưỡng cho con bằng thứ khác.
Lẽ nào con người đã quen với những đoạn thoại ngắn ngủi trên điện thoại di động, không để vào đầu các dòng viết dài mà chỉ tiếp thu những phần có lợi cho mình?
“Học đi rồi con anh sẽ vào được trường X,” cứ lỡ lời như vậy rồi chị sẽ nhận được lời phàn nàn kèm thông báo trượt đại học của học sinh. Riêng các phụ huynh có con không chịu đèn sách, họ sẽ bảo rằng, “Cô nói con tôi sẽ đỗ được trường X cơ mà!” Khoan bàn đến chuyện thi cử nhé.
Nếu chỉ là không cho trẻ thứ chúng ghét thì thè’ còn được. Vì ngay cả khi không biết cho chúng thứ khác để bù đắp, phụ huynh vẫn sẽ làm được việc đó một cách tự nhiên. Không cho trẻ thứ chúng ghét nhưng ngược lại, chỉ cho trẻ thứ chúng thích mới là vấn đề.
Cứ cho con trẻ thật nhiều thứ mà chúng thích ư? Nếu là món xúp hay salad dùng ba mươi loại nguyên liệu thực phẩm để chế biến thì tôi không ý kiến gì. Nhưng nếu không phải vậy và từ đó sức khỏe của trẻ có nguy cơ bị tổn hại, tôi không thể coi đó là cho trẻ ăn uống. Ngược lại, tôi coi đó là ngược đãi.
Nói một cách thẳng thắn và dễ hiểu, việc ngày nào cũng cho trẻ ăn bánh vòng cỡ một cân bột mì là hành vi bất thường.
Về tình trạng béo phì của người khác, tôi mong những ai phản bác rằng “béo có gì xấu” trước hết hãy nghĩ về nguyên nhân người đó béo.
Sau đó, kể cả với những người biết Yuu, tôi mong họ sẽ phát ngôn chừng nào đã tìm hiểu về Yuu ở thời điểm bấy giờ, chứ không phải đào lại Yuu trong kí ức của họ. Người liên lạc với tôi là cô Yuki, tôi không biết cô ấy có đổi họ sau khi kết hôn không, nhưng nếu giáo viên chủ nhiệm cấp hai của Yuu liên lạc với tôi, tức là chị Hisano cũng gặp cô ấy rồi.
Tôi đã cho rằng chị muốn đổ trách nhiệm lên đầu tôi vì ép Yuu giảm cân.
Chị đừng lo. Nếu sợ điều đó thì tôi đã không đến đây rồi.
Thời điểm gặp Yuu hồi mới vào cấp ba, tôi thấy cô bé không có gì phải lo lắng cả.
Vâng. Tôi là chủ nhiệm từ năm lớp Mười. Là thế này. Yuu to con, khi tôi vào lớp thì cô bé đang ngồi ở đầu hàng hai, theo số thứ tự của lớp nên ban đầu tôi đã lưu tâm. Nhưng trong lớp có một em trai to cao hơn Yuu, trên hết là đôi mắt cô bé luôn ngời sáng, vì vậy trong cương vị giáo viên chủ nhiệm lớp Mười, tôi đã có cảm giác thật mới mẻ. Trong lòng tôi không hề gợn lên một tia lo lắng nào.
Lúc bầu ban cán sự, tôi đã bất ngờ khi Yuu tự ứng cử cho chức cán sự thể chất. Những em học cùng trường cấp hai cũ gật đầu lia lịa như thể đó là lẽ hiển nhiên. Vậy là tôi quyết định chọn em ấy mà không phản đối.
Cán sự thể chất có nhiều công việc ngang ngửa lớp trưởng. Hỗ trợ ngày hội thể thao và cuộc thi các môn bóng thì dĩ nhiên rồi, ngoài ra ở ba tiết thể dục trong tuần, tiết nào cũng sẽ phải chạy đầu hàng như người dẫn tốc trong bài chạy khởi động, rồi tập thể dục phải đứng đằng trước làm mẫu cho các bạn. Tuy nhiên, Yuu có vẻ làm tốt mọi chuyện mà không áp lực gì.
Lên cấp ba, Yuu đã sớm đăng kí tham gia câu lạc bộ nhảy. Ở phòng giáo viên, tôi thấy các thầy cố vấn của câu lạc bộ điền kinh và câu lạc bộ cử tạ tiếc hùi hụi khi biết thông tin đó.
Lần nọ, tôi lên lớp sớm hơn giờ vào tiết ba một chút. Vì cũng là lớp mình chủ nhiệm nên tôi vào luôn dù vẫn đang giờ giải lao. Yuu đang ăn bánh vòng. Không phải chuyện cần cấm đoán gì. Những em tham gia câu lạc bộ có buổi luyện tập ban sáng, nhất là em trai, lúc này sẽ ăn cơm hộp mang từ nhà, còn buổi trưa sẽ xuống nhà ăn. Cũng có các em gái ăn bánh kẹo nữa.
Yuu há to miệng, ngoạm một miếng bánh vòng to tướng. Chỉ là gương mặt em ấy trông rất hạnh phúc, khiến tôi bất giác không thể rời mắt. Nhìn em, tôi hoài niệm một thời mà bản thân cũng từng ăn uống vui vẻ như vậy.
Chị hiểu chứ ạ? Vâng. Chị Hisano từng thích bánh bơm đầy nhân kem trứng nhỉ? Trong các loại bánh, tôi cũng thích bánh nhân kem nhất. Vào cái thời bánh ra bánh hẳn hoi ấy.
Xin lỗi chị, tôi cứ nói những chuyện kì cục. Ánh mắt tôi và Yuu chạm nhau, chắc trông tôi giống như muốn ăn bánh nên cô bé tống nốt cái bánh vào miệng, đoạn một tay cầm hộp nhựa trên bàn, tiến tới chỗ tôi rồi chìa ra.
“Em mời cô ạ.”
Trong hộp nhựa trải khăn giấy in hoa văn dễ thương chỉ còn một chiếc bánh vòng. Tôi không đói nên cảm ơn và từ chối. Thế là lập tức, một cậu trai gần đấy bốc bánh lên, “Vậy cho em nhé,” đoạn xử lí nó trong hai ngoạm.
“Ngon quá,” gương mặt cậu bé trưng ra vẻ thích mê. Mấy cô bé ngồi gần liền tỏ ý tiếc rẻ, “Cô phí của trời quá,” khiến tôi có hơi hối hận. Nghe nói bánh do mẹ Yuu làm rất ngon, tới độ trở thành mặt hàng ăn khách ở lễ hội văn hóa của trường cấp hai.
Nếu mở lời, “Biết thế cô nhận luôn cho rồi” hay “Lần sau vào buổi trưa em lại mời cô nhé?”, khéo tôi đã có cơ hội để ăn bánh vòng của em ấy. Nhưng tôi không giỏi xã giao nên đã vuột mất dịp may. Nếu được ăn dù chỉ một lần thôi, có khi tôi sẽ thấu hiểu cảm xúc của Yuu thêm một chút.
Bảo không hối hận thì là nói dối, nhưng bánh kẹo thơm ngon nhà làm, tôi cũng từng ăn rồi chứ. Giờ tôi gần như không ăn vặt, người cũng hơi gầy hơn so với mặt bằng chung nên lắm lúc bị hiểu nhầm là ghét đồ ngọt.
Cô không hiểu cảm giác của người béo.
Cô là kẻ cằn cỗi chẳng biết gì về niềm hạnh phúc của ăn uống.
Thi thoảng sẽ có những người cần đồ ngọt để vượt lên trong cuộc sống mà.
Những người chỉ biết tôi của hiện tại cứ nói cho sướng miệng. Nhưng những người đó không học được gì từ cơ thể của mình sao? Cân nặng dễ tăng cũng dễ giảm. Ngày nay, không phải người gầy sẽ gầy cả đời, không phải người béo sẽ béo cả đời. Trong các yếu tố của cơ thể, cân nặng là yếu tố bất định nhất.
Chà, món điểm tâm tiếp theo là gì đây? Nhân màu vàng được quấn trong lớp vỏ bột gạo và nấu với gì đó. Là nhân bí đỏ nấu trong nước dùng tôm khô thanh đạm. Chị có thấy nó giống mấy món oden để tráng miệng không? Xin lỗi chị, nghe “oden” tự dưng lại có cảm giác rẻ tiền.
Chị hiểu chứ ạ? Thật ra tôi rất thích ăn uống.
Thực tình, món gì tôi cũng thích. Tôi từng bảo chị Hisano là mình ghét ăn uống bao giờ chưa?
Chừng nào còn sống thì ăn uống vẫn là chuyện quan trọng nhất. Chính vì thế tôi luôn tôn trọng hành động ấy.
Và tôi chỉ chú ý tới nó sau một trải nghiệm đau thương nọ.
Để tôi cho chị xem cái này hay lắm. Nếu được tung lên mạng, khéo làn sóng dư luận hướng về tôi sẽ đổi chiều chút ít, nhưng cho tới lúc ấy, không một ai hiểu cho tôi cả. Nhưng tôi mong chị sẽ hiểu cho tôi.
Mời chị xem…
Vâng, đây là tôi. Ảnh này chụp ngay sau khi tôi sang Mỹ du học, nãy có kể qua với chị rồi. Kính gọng đen các thứ… chị cảm nhận được thời đại bấy giờ chứ? Tôi nặng năm mươi cân, hơn bây giờ bảy cân. Tôi mập hơn không phải vì đi nhà hàng Trung Quốc quá nhiều mà vì từ cấp ba tôi đã vậy rồi.
Tôi không giỏi thể thao, chỉ tham gia câu lạc bộ nghiên cứu tiếng Anh và Hội những người nói tiếng Anh, nhưng tôi vẫn vận động theo cách riêng như đạp xe đường dài để đi học, ngày nghỉ thì đi xem chiếu bóng với bạn bè. Tôi không có đối tượng hẹn hò.
Mặt chị tỏ vẻ không hiểu kìa. Vậy mời chị xem ảnh này.
Vẫn là tôi. Một năm rưỡi sau, trong thân hình nặng gấp đôi.
Có bao nhiêu lí do khiến một cô gái đôi mươi phát tướng? Lí do phổ biến nhất trong số đó là thất tình.
Sáu người bạn du học sinh cùng trường ở Nhật Bản với tôi tuy thân thiết nhưng sớm đã có bạn trai, còn Kumi, cô ấy có nhiều đối tượng na ná nhau nên tôi nghĩ họ không phải người yêu của cô ấy. Phải, Kumi, người bạn chỉ cho chúng tôi về yum cha, có rất nhiều bạn bản xứ nên trình độ nói tiếng Anh của cô ấy tiến bộ thấy rõ.
Không ai trong sáu đứa giống những người sẽ hồi hương, cả bọn là du học sinh Nhật Bản điển hình với ngữ pháp tốt nhưng giao tiếp thì bập bẹ.
Vậy mà chẳng mấy chốc, tôi cảm giác chúng đã tiến xa về phía trước, còn tôi, tôi không thể cứ giậm chân tại chỗ mãi được.
Cha mẹ vốn phản đối chuyện tôi đi du học. Lí do là tiền bạc. Do không phải sinh viên có học bổng nên chi phí du học của tôi, bao gồm cả chi phí sinh hoạt tại nước ngoài, gần như phải tự túc. Thời của tôi, đa số cha mẹ vẫn phản đối chuyện cho con gái nhà trung lưu tỉnh lẻ đi học bốn năm ở đại học dân lập. Cho đi học đã khít khao tiền nong lắm rồi, giờ chi phí du học thì đào đâu ra?
Nhưng chừng nào còn học ở Nhật Bản, tôi sẽ cho rằng đại học chỉ là hệ kéo dài của cấp ba mà thôi. Nếu có thể giao tiếp tiếng Anh thông thạo, nó sẽ trở thành vũ khí lợi hại khi vào giai đoạn tìm việc. Tôi cũng nghĩ đến chuyện sẽ làm ở các công ty có chi nhánh ở nước ngoài.
Lúc lên Tokyo học đại học, tôi có cảm giác thời gian mười tám năm ở vùng quê chật hẹp là một chuỗi âm của cuộc đời.
Đến giờ tôi vẫn không nghĩ ra mình có cảm giác thất bại đó vì đã thấy điều gì. Nhưng có lẽ là vì bị lạc lối dưới hệ thống tàu điện ngầm chằng chịt, bị say trên chuyến tàu chật ních người, bị đụng phải khi đang mơ màng ngước lên những tòa nhà cao vợi và nhận lại những cái tặc lưỡi, bị người khác kêu “Tránh ra!” và vượt mặt dù bản thân đã cố guồng chân trên vỉa hè hối hả. Vì những thứ vụn vặt như vậy đấy.
Bấy giờ tôi không hiểu vì sao người dân miền thôn quê bất tiện lại đi chậm hơn người sống ở Tokyo đầy tiện nghi. Tôi còn nghiêm túc nghĩ ra một lí do ngớ ngẩn là “vì nhà quê ăn khoai gạo là chính, còn dân thành phố ăn chủ yếu là thịt.”
Khi chính tôi bắt đầu tới cửa hàng tiện lợi bằng ô tô dù nơi đó chỉ cách tôi một trăm mét, cuối cùng tôi cũng ngộ ra. Nhưng nghĩ lại, tôi quả thực vẫn thấy lạ. Rõ ràng trước khi tốt nghiệp cấp ba, tôi còn chưa có bằng lái, cũng chẳng được cha mẹ đón về bằng ô tô dù nhà khá gần trường giống trẻ con bây giờ.
Thôi, giờ tôi chẳng còn quan tâm nữa.
Nói chung, tôi muốn trở thành một người nhìn xa trông rộng. Để khỏi phải trở về với cái trì trệ của chốn thôn quê, tôi chỉ còn cách ra nước ngoài.
Tôi vay học bổng, nhưng hứa sẽ tự đi làm để trả nợ. Không chỉ furisode trong lễ thành nhân mà cả chi phí cho lễ cưới sau này, tôi cũng không cần cha mẹ trả. Họ cũng lo về vấn đề an ninh như chuyện súng đạn, nhưng tôi đã sao chép một cuốn cẩm nang tổng hợp kinh nghiệm của du học sinh có ở trường tôi và mang về cho cha mẹ, cuối cùng thuyết phục được họ.
Nhưng tôi không thể cứ thế mà hồi hương khi chưa thu được thành quả nào. Nói cho cùng, tôi là típ người dè dặt, nhưng để kết bạn, tôi quyết định chủ động tham gia vào hội bạn người bản xứ.
Có rất nhiều sự kiện đơn lẻ ai cũng có thể tham gia mà không cần là thành viên câu lạc bộ, giống các trường đại học ở Nhật Bản. Các thông báo về hoạt động môn bowling, tennis hay picnic được niêm yết ở bảng tin tầng một của trường, người muốn tham gia chỉ cần điền tên dưới tờ thông báo. Lắm sự kiện còn chẳng cần điền tên. Tuy nhiều cái giới hạn số người tham gia, nhưng vì có kha khá sự kiện nên cuối tuần nào tôi cũng đi.
Trong số đó, tôi thường đi picnic. Đó chẳng phải từ lạ lẫm gì, không biết chị Hisano từng đi picnic ở Nhật Bản bao giờ chưa?
Có ạ? Tôi thất lễ quá. À mà, bác gái cũng tích cực đi tình nguyện nhỉ? Có cả những chuyến picnic mà một phần phí tham gia được quyên cho các tổ chức từ thiện. Chắc hẳn chị Hisano cũng tích cực góp sức vào những hoạt động như vậy rồi.
Nhà cha mẹ tôi thực ra ở trên phố, không nhà quê tới như ở đây, song lại không có các hoạt động tình nguyện. Đã thế, các sự kiện gia đình viết bằng tên Tây nhiều lắm cũng chỉ có tiệc Giáng sinh. Gọi là tiệc chứ cùng lắm là ăn gà rán và bánh kem trong bữa tối, sáng hôm sau sẽ có quà của cha mẹ đặt dưới gối.
Hình dung gần với picnic nhất theo tôi là dã ngoại, nhưng vẫn khác chút đỉnh.
Lần đầu tham gia, tôi đến điểm tập kết trong trang phục leo núi. Nhưng đến nơi thì thấy có cả đứa mặc váy và quần soóc. Chúng tôi chia nhau vào xe của bọn con trai rồi lái đến nơi có thiên nhiên trù phú vùng ngoại ô. Tới khúc này thì vẫn như tưởng tượng của tôi, nhưng từ đó về sau, chúng tôi không phải đi bộ gì cả.
Chúng tôi căng lều, trải bạt, mở bàn ghế. Đúng rồi, giống tiệc thịt nướng nhỉ. Thực tế, chúng tôi có nướng thịt ở đấy vài lần. Sau đó cả bọn đi mua bánh mì, thịt muối và xúc xích, kẹp tại chỗ rồi ăn. Giống kiểu tiệc xúc xích và sandwich.
Nhưng hoạt động chính không phải ăn uống mà là vừa uống bia hoặc rượu rum pha coca, vừa “tám chuyện” dông dài.
Tôi mệt mỏi vì chẳng biết cảnh nhàn nhã này vui ở đâu. Có đứa đi cùng mọi người nhưng lại ngồi riêng đọc sách. Tôi không thể bắt chước nó, lại không giỏi tán gẫu.
Giá mà trò ném đĩa có luật, chẳng hạn như xác định người bắt đĩa, hoặc chia nhóm và thi xem ai bắt được nhiều hơn, nhưng đây lại ném vu vơ, bắt vu vơ, đã thế một cái đĩa mà chuyền tay hết người này đến người khác. Đĩa không đến tay mình thì buồn, mà đến lượt mình ném, phải ném sao cho ai cũng đều được bắt, nhưng nếu vậy, ta cứ phải chăm chăm để ý người có số lần bắt ít nhất.
Vâng. Tôi là người sẽ thoải mái hơn khi có quy tắc và phân vai.
Nếu nướng thịt, tôi muốn cả bọn phân nhiệm vụ như đứa thái rau, đứa nướng thịt, đứa rửa bát đĩa. Nhưng bữa thịt nướng ấy vốn không có rau. Kẹp tảng thịt lớn đã rưới xốt lên lưới để nướng thì là nhiệm vụ của bọn con trai.
Lời kêu gọi mong đàn ông Nhật Bản học đàn ông phương Tây trở nên đặc biệt mạnh mẽ những năm gần đây. Nhưng liệu bao nhiêu phần trăm phụ nữ có thể ngồi yên xem các anh làm mà không thấp thỏm? Nếu gán nhiệm vụ nướng thịt cho đàn ông, lại có ý kiến cho đó là bất bình đẳng và phụ nữ cũng phải làm. Tôi tự hỏi, nam và nữ không thể chung tay sao?
Xin lỗi, picnic rồi thịt nướng, tôi toàn say sưa kể chuyện không đâu. Ở buổi picnic tôi đã gặp được George. Không phải tên giả đâu, đúng là George.
Khi tôi đang vật lộn với miếng thịt to bằng lòng bàn tay ở góc bàn, anh ấy đến xin ngồi cạnh và đưa coca cho tôi. Đồ uống có thể lấy tự do trong hộp ướp lạnh, nhưng tôi không biết có được lấy lon thứ hai không nên bấm bụng thôi.
Tôi cảm ơn và nhận lon coca xong, George liền bắt chuyện với tôi thật chậm rãi để tôi hiểu: Em có vui không? Đã quen với cuộc sống ở đây chưa? Nếu em cần mua gì thì để tôi lấy xe…
Thế rồi George rủ, “Đằng trước có phong cảnh đẹp lắm, đi với tôi nhé?” Đó là một nơi giống như ngọn đồi cao lưng lửng, cách vài phút đi bộ khỏi khoảnh đất rộng đang có bữa thịt nướng nhàng nhàng. Tôi nghĩ cảnh sắc ở ngọn đồi cũng không có gì khác biệt và mới mẻ so với khi nhìn từ khoảnh đất. Nhưng George lại “Quào” một tiếng và hít một hơi sâu, đoạn nhìn về phía tôi và mỉm cười. Lần đầu tiên trong đời, trống ngực tôi đập rộn ràng. Tôi cũng đáp lại “Cảnh đẹp thật đấy” và nhoẻn miệng. Đó hẳn là một nụ cười vô cùng gượng gạo.
Hồi xưa, ảnh chụp trong các chuyến tham quan và dã ngoại sẽ được dán ở hành lang trong trường. Ảnh chụp có tôi vốn không nhiều nhặn gì rồi, hầu hết chúng lại có vẻ mặt nhăn nhó. Nếu tôi không vui hay đau bụng thì còn hiểu được. Đằng này tôi rất vui, khi máy ảnh lia đến trước mặt, tôi đã cười rất tươi. Vậy mà lên ảnh, mặt tôi lại có vẻ khó ở.
Chắc chị Hisano không hiểu đâu, vì chị là típ luôn rạng rỡ ở tâm điểm khung hình mà. Không phải tôi ghét chị mà là ghen tị. Bình thường mặt mũi không tươi tỉnh cũng chẳng sao, nhưng những lúc vui vẻ, tôi cũng muốn có vẻ mặt như chị. Ước vọng thầm kín của tôi đấy.
Tôi nhìn George bằng gương mặt nhăn nhó, nhưng anh ấy lại khen tôi dễ thương. George bảo, “Tôi hứng thú với văn hóa Nhật nên muốn kết bạn với người Nhật. Nhưng các em chỉ chơi với nhau nên tôi cũng không biết bắt chuyện sao. Vì thế khi em tham gia chuyến picnic hôm nay, tôi bất ngờ và mừng lắm.”
“Em muốn làm bạn với tôi không?”
Cảnh George chìa một tay về phía tôi rực rỡ y như các tiết mục tỏ tình chiếu ở Nhật thời bấy giờ. Vì làm bạn nên tôi không chần chừ. Song quả thực khi bắt tay anh ấy, tim tôi đập rộn ràng. Có lẽ bộ dạng tôi đã bị George nhìn thấu tất thảy.
Dù vậy tôi vẫn vui lắm.
Không phải chỉ cuối tuần mới có sự kiện. Các tối ngày thường, chúng tôi cũng đi uống ở quán rượu rồi cứ thế lái xe hóng gió. Số lần chỉ có tôi và George đi chơi bằng xe của anh ấy dần nhiều hơn.
Ai mà ngờ tôi lại có người yêu khi vi vu du học. George là người da trắng, tóc màu hạt dẻ sáng và đôi mắt sẫm màu nâu, tiếc là mũi anh hơi hếch, nhưng với tôi, anh chính là chàng hoàng tử.
Không chỉ “Anh yêu em”, anh còn rủ rỉ với tôi bao lời mà có lẽ con trai Nhật Bản sẽ không thốt ra được vì ngượng: Em thật dễ thương và hấp dẫn, người đẹp Á châu, rồi Toki à, em là nữ thần của anh.
Tiếng Anh của tôi cũng tiến bộ hơn. Có lẽ đây chính là điểm tốt.
Không phải ngày nào chúng tôi cũng ghé quán rượu, George đang có cả đống báo cáo chuyên đề nên chúng tôi quyết định gặp nhau khoảng hai ngày một tuần. Anh là sinh viên khoa Luật, có mục tiêu trở thành luật sư.
Đương nhiên George nói tiếng Anh rồi. Để trau dồi các kĩ năng khác, anh đi học đại học. Chắc chắn có cả tá sinh viên người Nhật đang học ở khoa Luật hoặc khoa Y có trình độ giao tiếp tiếng Anh tốt hơn tôi.
Nghĩ vậy cũng không khiến tôi cảm thấy mình thấp kém, thay vào đó, tôi càng yêu George nhiều hơn. Người ta hay bảo tình yêu là thứ mù quáng nhỉ? Tôi thậm chí còn nghĩ về một cuộc hôn nhân hai quốc tịch, nghĩ xem phải thuyết phục cha mẹ mình thế nào.
Nhưng thế gian đâu chỉ mỗi hai mình, hơn nữa xung quanh tôi vẫn còn những người bạn Nhật. Lâu lắm rồi, sáu người chung nhà chúng tôi mới tới Kimiko. Mọi người đều khen tiếng Anh của tôi đã tiến bộ. Chính tôi cũng từng lên mặt tỏ ý khuyên bảo, rằng không nên ru rú mấy đứa Nhật với nhau làm gì. Cũng vì lời đó mà các bạn đã khen tôi là cởi mở và tích cực hơn.
Bọn con gái, tức Kumi và một đứa nữa là Fumika, bảo tôi xinh hơn trước. Thay kính gọng sang kính áp tròng, chỉnh dáng lông mày, nhuộm tóc màu nâu… những cái đó đáng ra nên thay đổi từ cấp ba mới phải.
Mấy đứa cũng khen tôi cười xinh hơn.
Đêm đó, chúng tôi mở thực đơn mà nay đã hình dung rành rẽ các món ăn, chọn thật nhiều món để nhậu với bia và cười đùa tới mức hôm sau phải đau cả quai hàm. Vui ơi là vui.
Nhưng tối nọ, chưa đầy một tuần từ ngày đó, Kumi gõ cửa phòng tôi với vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô ấy nghe được lời đồn không hay về George. Rằng cứ tán được một du học sinh Nhật mà thấy chán, anh ta sẽ vứt bỏ không thương tiếc. Anh ta còn nói cứng rằng các du học sinh kia cũng chẳng thể trách anh ta cho tròn vành rõ chữ.
Theo chị thì lúc bấy giờ, một cô gái ngu muội sẽ nghĩ gì?
Chính xác. Không hổ là bác sĩ Hisano. Có lẽ chị thường tiếp xúc với những cô gái như vậy nhỉ?
Tôi thì khác. Tôi yêu anh ta thật lòng.
Tôi văng những lời quá quắt thiếu chừng mực vào mặt Kumi, người đã có lòng nhắc nhở tôi. Rằng cô ấy đang ghen tị vì tôi có bạn trai da trắng. Rằng đừng có ngáng chân tôi chỉ vì tôi đã nói tiếng Anh sõi hơn cô.
Kumi không thèm đáp trả hơn là giận tôi.
Nhưng chưa tròn một tháng kể từ hôm đó, tôi mới biết lời cảnh báo là chính xác. Fumika đăng kí một sự kiện, vì đi một mình không yên tâm nên cô ấy nhờ tôi đi cùng. Nghe nói là tiệc tại gia của một người bạn lắm tiền nào đó nên tôi khá hào hứng.
Người tham gia sẽ mang đồ ăn đến thay cho phí tham gia nên chúng tôi quyết định làm sushi cuộn tại nhà. Thật trùng hợp, lúc bấy giờ đang là thời kì thịnh hành của sushi cuộn California.
Phòng mấy dịp thế này, Fumika có mang rong biển và bầu khô từ Nhật Bản sang. Tôi không đem theo những thứ đó nên xung phong rán trứng. Tuy không giỏi nấu nướng lắm nhưng hồi cấp ba cũng tự làm cơm hộp, thành ra tôi tự tin vào khả năng rán trứng của mình.
Khi mang sushi cuộn đến bữa tiệc, chúng tôi rất kinh ngạc. Khách tham gia phải đến cả trăm người. Lúc đưa hộp nhựa đựng sushi cho cô gái phụ trách tiếp khách, chúng tôi nhận được lời cảm thán đầy mừng rỡ của cô, “Ngạc nhiên quá!” Chỉ có chúng tôi là người Nhật.
Tôi cũng không biết mục đích của bữa tiệc này. Hồi còn ở Nhật, tôi từng được mời dự tiệc sinh nhật, nhưng bấy giờ có người chủ trì. Dưới sự dẫn dắt của bạn đó hoặc người nhà bạn, chúng tôi sẽ hát mừng, ăn bánh hay chơi trò chơi. Song ở đây, tôi không tìm thấy người có vai trò chủ trì.
Nhóm phục vụ bữa tiệc chỉ đội những cái mũ vui nhộn và phát đồ uống, miệng chúc “Chơi vui nhé.” Tôi nhận ra đây cũng là một buổi ăn uống và trò chuyện giống như buổi picnic.
Đúng lúc ấy, có một nhóm đang chơi bài ngoài ban công. Tôi quyết định nhập bọn. Fumika cũng đi cùng. Mất công tham gia bữa tiệc này để kết giao với bạn bè bản xứ, nhưng cô ấy cứ dính chặt lấy tôi.
Họ chơi bài Old Maid. May mà đó là trò tôi biết. Ngoài ra chúng tôi còn chơi bài Ăn gian nói dối và Lật bài giống nhau, y như những đêm trong chuyến tham quan hồi còn ở Nhật, vui lắm.
Về ăn uống, có nhiều món thường để mang đi picnic như xúc xích, khoai tây rồi sandwich. Món sushi cuộn của chúng tôi được khen hết lời. Đồ uống cũng lấy thoải mái. Loại cocktail Sangria sặc sỡ được đựng trong âu lớn uống “cuốn” lắm.
Ăn rồi uống, tôi đâm muốn đi vệ sinh. Fumika còn đang dở ván, cô ấy cũng nhập bọn hẳn rồi nên tôi quyết định đi một mình. Nhà vệ sinh ở tầng một đang có người say bí tỉ nên tôi lên tầng hai.
Trên này yên tĩnh như thể những ồn ã của tầng một chỉ là hư vô. Để tìm nhà vệ sinh, tôi đi loanh quanh, tay khẽ khàng mở từng cánh cửa. Nếu không làm vậy thì tôi chẳng biết đâu là nhà vệ sinh. Có vài bận tôi thấy khó xử vì bắt gặp các cặp đôi trốn lên từ tầng một đang tình tứ với nhau. Nghe chừng tầng hai là một nơi như vậy.
Và rồi, tôi tình cờ bắt gặp George cùng một cô gái da trắng đang mơn trớn nhau, nửa người trần trụi. Trước mắt tôi như biến thành một màn đen.
Phản ứng của George? “Toki à. Em cũng dự tiệc ư?” Nghe giọng điệu ngọt xớt đó xong, tôi không thể nhúc nhích ngay cả khi anh ta đã sáp lại. Chân tôi vốn cũng cứng đơ vì sốc. Đã thế cô gái kia còn hỏi, “Ai thế?”
“Một người bạn Nhật ấy mà. Ừm, sushi cuộn phải không? Chuẩn rồi, cái món kinh tởm đó.”
Tôi vụt chạy, không cả đóng cửa. Tôi không gọi Fumika mà về thẳng nhà. Cô ấy nghi ngờ khi tôi không quay lại, nhưng khi nhìn thấy George và cô gái da trắng khoác tay nhau xuống tầng một, có lẽ Fumika đã hiểu ra.
Nhưng điều tồi tệ nhất không phải là màn thất tình vặt vãnh.
Thời điểm tôi nhận ra mình có thai là vào tháng sau. Khi tôi hỏi Fumika vì không thấy kinh, Kumi đã cho tôi que thử thai mang từ Nhật sang. Tôi đã thô lỗ với cô ấy, vậy mà… Có lẽ Kumi chính là “người thân” của tôi trên mảnh đất này. Nhìn vạch chỉ hiện lên rõ mồn một, tôi phát hoảng.
Phải làm sao? Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?
Kumi khuyên tôi đi gặp George và không được giữ chuyện này một mình, vì anh ta cũng có lỗi. Fumika cũng đi cùng tôi, cô ấy mong anh ta nghiêm túc nghe tôi nói, mong anh ta không phải một thằng rác rưởi đốn mạt.
Nhưng trong những tình huống kiểu này, bọn đàn ông thường là kẻ rác rưởi đốn mạt.
Đầu tiên anh ta tặc lưỡi. “Em có bằng chứng đó là con tôi không?” “Tôi không quan hệ với ai ngoài anh cả.” “Em chứng minh được không?” Tôi im lặng. Anh ta tiếp ngay, “Từ đầu em có yêu cầu tôi dùng biện pháp tránh thai đâu.” Tôi thực sự nghẹn lời. “Con gái Mỹ luôn tự chuẩn bị bao cao su cẩn thận, thế mà em lại quên, chẳng phải là lỗi của em à?”
Chị Hisano ạ, bấy giờ tôi nên nói gì đây. Đến người dạn dày sương gió như Kumi cũng chỉ biết cật lực thốt ra những lời chung chung như “Anh thật đốn mạt”, “Đồ độc ác”. Còn Fumika, cô ấy là người bật khóc đầu tiên.
Lẽ nào tôi chỉ còn nước quay về Nhật Bản? Nhưng nếu cuốn sổ bảo hiểm làm lộ chuyện tôi mang thai, khéo mẹ sẽ băm vằm tôi. Nếu là mẹ, bà ấy nhất định sẽ giết tôi, sau đó cùng tôi xuống suối vàng. Tôi buộc phải giải quyết ngay tại đây.
Nói thì nói vậy chứ chuyện không hề đơn giản. Trong hình dung của tôi, những vấn đề liên quan đến tình dục ở Mỹ sẽ trải qua rất nhiều công đoạn. Tôi cũng biết vì còn dính đến tôn giáo nên kể cả là mang thai ngoài ý muốn, tôi cũng không thể phá thai ngay lập tức.
Thời bấy giờ cũng không dễ kiếm thông tin trên mạng.
Kumi đã hỏi thăm những phụ nữ Nhật định cư tại Mỹ mà cô ấy gặp ở nhà thờ, nhờ đó, cuối cùng tôi cũng có thể phá thai.
Tuy chỉ nạo một phôi thai bé chưa bằng hạt đậu nhưng tôi cảm tưởng trong người mình đã hình thành một khoảng trống. Tôi không có cảm xúc gì. Thậm chí còn chẳng buồn lòng. Tôi ăn không trôi, cũng không thấy đói.
A, lần này là bánh rán vừng à? Nóng quá. Chị Hisano, nhân bánh cũng là đậu đỏ trộn vừng đấy. Dù đang nói chuyện chán ăn nhưng đồ ngon vẫn luồn vào bụng, chị nhỉ? Cảm ơn chị đã châm trà.
Lo tôi càng lúc càng hao gầy, Fumika đã nấu cháo cho tôi. Bọn con trai cùng nhà lờ mờ biết tình hình nên cũng thêm vào cháo cả mơ muối và gia vị rắc cơm chúng mang sang từ Nhật. Nhưng tôi nuốt không trôi. Cứ cố ăn là tôi lại nôn thốc nôn tháo.
Mọi người mang cả nồi ra Kimiko để mua bún nước và xúp hoành thánh tôm tôi thích, nhưng tôi vẫn không ăn nổi. Chật vật lắm tôi cũng chỉ húp được nước. Cứ đà ấy, khéo tôi có thể chết vì đói.
Bấy giờ, Kumi đi nhà thờ về và mua quà cho tôi. Những lúc chán ăn, riêng hơi ấm bốc lên từ trà hay cơm thôi cũng làm tôi phát ngán. Tôi thậm chí phải cho cả đá vào nước để uống, nhưng hơi bốc lên từ nước đá không khiến tôi bực dọc.
Mùi hương ngọt ngào và êm dịu tỏa ra, làm dậy lên trong tôi ham muốn được vươn tay, được kề môi áp má vào hơi ấm ấy. Tôi nhận thức quà đựng trong túi giấy mỏng, tưởng như đang được một bàn tay ấm áp ôm trọn. Tôi áp túi giấy lên trán và má, lệ ầng ậng trong đôi mắt.
Tôi nhớ đến bàn tay mẹ.
Mẹ tôi đầu tắt mặt tối với công việc bán bảo hiểm nên không chăm sóc tôi là mấy. Đã thế, cứ nhìn mặt tôi là mẹ lại cằn nhằn. Vậy nhưng khi tôi ngủ được một lúc, mẹ sẽ vào giường để chỉnh chăn cho tôi vì tôi có tướng ngủ xấu. Lúc ấy, mẹ sẽ xoa đầu và vỗ vỗ vai tôi. Nhờ sự vỗ về ấy mà tôi không đạp chăn ra nữa, có thể yên giấc nồng tới lúc bình minh.
Thứ mà kẻ trống rỗng như tôi bấy giờ khát cầu có lẽ là hơi ấm từ da thịt. Mọi người trong nhà đối xử tốt với tôi, nhưng họ không nắm tay tôi.
Cận kề hơi ấm ấy một lúc, tôi lấy quà ra từ trong túi. Là loại bánh bao hấp to cỡ một nắm tay. Tôi biết vị của thứ bánh tỏa ra hương thơm ngọt ngào ấy. Dù không thèm ăn nhưng tôi vẫn chậm rãi cắn thử một miếng.
Nhân khoai môn tím của Kimiko không cho đường mà chỉ có vị ngọt thuần của khoai.
Càng nhai, hương vị ngọt ngào càng tỏa lan như thấm vào trong miệng. Không sao, không sao. Tôi nghe thấy một tiếng nói phát ra trong đầu. Thế rồi miếng bánh trôi xuống cổ họng. Tôi cắn miếng thứ hai, lại nghe thấy thanh âm nọ, phần nhân ngọt cùng với vỏ bánh mềm mại trôi tuột qua cổ họng vào bụng tôi, dần lấp đầy lỗ hổng trong cơ thể đang thủng hoác.
Miếng thứ ba, miếng thứ tư cũng vậy, phần nhân ngọt ngào khích lệ tôi, lấp đầy lỗ hổng trong cơ thể tôi. Cuối cùng tôi cũng ăn hết được chiếc bánh bao. Chẳng những thế, tôi còn muốn ăn chiếc nữa. Không, tôi muốn được khích lệ nhiều hơn nữa, khoảng trống trong tôi cũng chưa bít miệng hoàn toàn.
Mọi người đều mừng rơn. Ngay trong hôm ấy, Kumi đến Kimiko và nhờ người ta làm bánh bao hấp cả vào những ngày không phải Chủ nhật.
Kể từ đó, ngày nào cũng sẽ có đứa ghé Kimiko và lấy bánh bao về cho tôi. Khi tôi đã có thể tự đi thì “Toki” đã thành tên của loại bánh ấy.
Tôi mua tích trữ loại bánh bao được làm riêng cho mình, mỗi ngày đều ăn một hai chiếc. Nửa cuối năm đó, thân hình tôi đã tròn vo.
Giống Yuu hồi lên lớp Mười một ấy. Tôi cảm nhận được hiểm họa từ cái cách em ấy tăng cân là vì nó y hệt tôi hồi trước.
Tiếp theo là bánh bao hấp! Nhà hàng không gắn máy nghe trộm ở đâu đấy chứ? Nhưng kích cỡ bánh này xinh xẻo thật. Đây là nhân đậu đỏ thường đấy à? Các loại nhân phá cách thì mới mẻ, gây bất ngờ và ngon lành, nhưng rốt cuộc, không có nhân đậu đỏ thường lại thấy thiêu thiếu. Chị Hisano thích nhân đậu nấu nhừ nguyên vỏ hay nhân đâu nhuyễn mịn?
Nhân đậu nhuyễn mịn thì giống tôi. Có vẻ chị không quan tâm chuyện đó và muốn tôi kể tiếp nhỉ?
Tôi hơi nghi ngại về từ “béo”, nhưng với từ “béo phì”, sẽ khá kì nếu gán một nghĩa tốt cho nó, vì thế tôi sẽ dùng từ “béo”.
Yuu là kiểu béo khỏe. Em ấy có thần kinh vận động tốt và đầu óc cũng nhanh nhạy. Tôi không coi em ấy là đối tượng cần chấn chỉnh. Nhưng từ khi kì nghỉ hè năm lớp Mười kết thúc, tôi nhận ra ngay em ấy đang tăng cân.
Cân nặng khi mới vào trường của Yuu là tám mươi cân. Khi kiểm tra vào mùa xuân năm lớp Mười một đã lên một trăm linh tư cân. Cảm thấy không thể mặc kệ được, tôi xin ý kiến bác sĩ ở phòng y tế, nhưng vì Yuu vẫn chạy nhảy bình thường nên họ chẳng hề để tâm.
Ánh mắt Yuu mất đi thần sắc, em thường xuyên mơ màng trong giờ học. Tuy tôi đã trình bày với bác sĩ ở phòng y tế quan sát của mình nhưng họ lại quả quyết rằng đó là đặc điểm lứa tuổi, không liên quan tới hình thể.
Trao đổi với chủ nhiệm khối, đồng nghiệp phụ trách cùng khối lớp, giáo viên thể dục hay giáo viên môn nữ công gia chánh, tôi đều nhận được câu trả lời tương tự. Ai cũng bảo tôi cả nghĩ, “Cô Shibayama để ý chuyện kiểm soát cân nặng nhiều quá. Không phải vì cô gầy nên mới thấy Yuu béo sao?”
Thiên hạ rộ lên phong trào giảm cân nên cũng có các giáo viên hưởng ứng, họ thường xuyên nắm bắt những thông tin mới nhất về giảm cân. Dẫu vậy, họ không lo mình đang bị béo phì. Từ đây tôi sẽ dùng từ “béo phì”.
Xem ra cái hại của béo phì đã phát tác, tôi để ý thấy Yuu phải dùng đai bảo vệ đầu gối. Tôi gọi Yuu ra để hỏi về chế độ ăn uống của em song lời giải thích của Yuu luôn giống nhau.
“Vì bánh vòng mẹ em làm ngon quá ạ.”
Hỏi ra mới biết mẹ Yuu ngày nào cũng làm bánh vòng cỡ một cân bột mì cho em ấy. Kể từ hè lớp Mười, Yuu thường xuyên đói mềm người, vì vậy em nhờ mẹ làm bánh vòng mỗi ngày thay vì chỉ một lần một tuần như trước, với số lượng gấp đôi bình thường.
“Cô ghen tị với em không?” Yuu nhăn nhở nói, tôi liền nghiêm mặt hỏi xem phải chăng em có chuyện gì. Nhưng Yuu chỉ nhếch miệng cười và lắc đầu. Tôi biết em đang cố lảng tránh.
“Nếu Yuu không biết gì thì cô muốn trao đổi với người nhà em.” Vừa nghe tôi nói, mặt Yuu liền như chàm đổ. Em bảo mình sẽ giảm cân nên xin tôi không gặp người nhà.
Bây giờ, tôi đã chấp nhận yêu cầu của Yuu với điều kiện em phải nhịn ăn bánh vòng.
Nhưng Yuu không làm được. Thay vào đó, em bắt đầu tự tập luyện ngoài thời gian ở câu lạc bộ, đầu gối và cổ chân bị chấn thương, em buộc phải dừng nhảy, cứ thế, Yuu nghỉ hẳn câu lạc bộ.
Từ bấy trở đi, Yuu tăng cân với tốc độ gấp đôi trước đó. Tôi quyết định phải nhúng tay, bèn tới thăm nhà Yuu. Ban đầu mẹ em có vẻ lúng túng. Có lẽ chị ta nơm nớp không biết con gái mình ở trường đã xảy ra chuyện gì. Vì thế tôi mào đầu rằng mình đến để tìm hiểu tình trạng sức khỏe của học sinh. Tôi muốn mẹ Yuu cân nhắc một chút về chế độ ăn uống của em. Nghe xong, chị ta bỗng trở nên kích động và bảo:
“Tôi là chuyên gia dinh dưỡng, thưa cô!”
Với vẻ cố chấp ấy, bất kể tôi nói gì, chị ta cũng không để vào tai. Tôi hối hận vì đã tới một mình. Lẽ ra tôi nên dẫn theo một người đáng tin hơn chuyên gia dinh dưỡng. Nghĩ đoạn, tôi liền cáo lỗi vì chuyến thăm đường đột và ra về.
Yuu sao? Lúc tới nhà, tôi tưởng em ấy đi vắng, nhưng khi ra ngoài, tôi lại bắt gặp Yuu đang nhìn tôi từ một căn phòng ở tầng hai.
Yuu không có vẻ gì là giận. Ánh mắt em vẫn là ánh mắt tôi quen thuộc.
Hôm sau Yuu nghỉ học. Cả hôm sau nữa. Bụng bảo dạ phải khẩn trương lên, tôi liên hệ với bác sĩ của trường và nhân viên y tế chính quyền, nhưng trước khi kịp trao đổi với họ, tôi đã bị trường cảnh cáo phải cẩn trọng với hành vi tùy tiện của mình.
Bởi phụ huynh - cha của Yuu, đã kiến nghị lên trường.
Phải, là cha của Yuu. Anh ta bảo, “Chúng tôi lấy làm tiếc vì vị giáo viên chủ nhiệm có tâm lí bất ổn của quý trường đã khiến chúng tôi bị nghi ngờ là ngược đãi trẻ em. Nếu vị này còn có hành động quá trớn hơn nữa, chúng tôi sẽ dùng tới biện pháp pháp lí.”
Tôi chỉ muốn giúp Yuu trước khi quá muộn thôi mà. Món cuối là pudding xoài à? Món này không có ở Kimiko thì phải. Nhưng họ có món đậu hũ hạnh nhân.
Bánh bao hấp đã cứu rỗi tôi. Vì muốn nghe thấy thanh âm dịu dàng nọ và nhận được sự khích lệ ấm áp mà tôi không ngừng ăn bánh bao. Kết quả là tôi phát tướng và dần dà, tiếng người khác nói chẳng lọt vào tai tôi nữa. Nhấc chân nhấc tay hay nghĩ ngợi đều khó nhọc, tôi bắt đầu giam mình trong bốn bức tường phòng.
Bọn cùng nhà lo lắng cho tôi, nhưng lời của chúng đến tai lại nghe như câu trách móc, tôi đâm ghét nhìn thấy cả mặt chúng.
Nhưng tôi đoán chắc bọn con gái không nghĩ ra nguyên do là những chiếc bánh bao. Dù nghĩ ra đi nữa, chúng cũng không thể cướp bánh khỏi tay tôi, vì tôi biết làm thế nào để có bánh.
Song đến một lúc, có ăn bao nhiêu bánh bao, tôi cũng không nghe thấy thanh âm nào nữa. Lòng tôi không còn thỏa mãn nữa. Tại sao? Tại sao? Rơi vào tình cảnh ấy, trong tôi bỗng cuộn trào một cảm xúc.
Tôi muốn chết.
Như một chiếc giường êm ái khi ta say giấc, thứ cảm xúc ấy cứ kéo tôi lún vào.
Ngay trước khi tôi bị nó nuốt chửng, một cuộc điện thoại gọi tới. Là điện thoại quốc tế từ mẹ tôi. Mẹ bảo đã mơ thấy tôi.
“Nghe giọng con không khỏe lắm. Con có ổn không? Chăm ăn rau vào đấy.”
Vì cuộc gọi đang tính cước nên mẹ thực sự chỉ nói có thế và dập máy.
Rau, rau… Tôi mở tủ lạnh trong bếp chung của căn hộ, tìm thấy dưa chuột to như quả bí trong ngăn của Fumika. Tôi muốn ăn thứ quả mọng nước ấy, bèn gõ cửa phòng Fumika và hỏi xem có thể chia dưa chuột cho tôi không. Cô ấy sửng sốt, đáp “Được chứ.”
Tôi dùng dao cắt mỗi phần cuống rồi gặm luôn. Khoảnh khắc nước tràn ra trong miệng, tôi có cảm giác màn sương trong trí tản đi một chút.
Thanh âm trước giờ tôi nghe thấy mỗi khi ăn bánh bao rốt cuộc là gì? Đó chỉ là thanh âm tôi mong được nghe, chứ không phải thanh âm tôi hằng tưởng là đến từ cơ thể một cách tự nhiên. Chẳng phải thanh âm của tâm trí đã cố ăn mòn cơ thể tôi sao?
Từ ngày đó, tôi bắt đầu lắng nghe thanh âm của cơ thể thay vì của tâm hồn. Cơ thể muốn gì để duy trì trạng thái khỏe mạnh? Mặt khác, thức ăn trước mắt tôi đây giờ có còn cần thiết? Tôi bỏ ăn ba bữa vào những giờ cố định, đồng thời thực hiện những hoạt động cơ thể cần như tản bộ và đi lại.
Cứ thế, tới thời điểm hồi hương nửa năm sau, tôi đã trở về cân nặng giống như ngày mới rời Nhật. Tôi không có chế độ giảm cân đặc biệt nào cả, chỉ đơn thuần là lắng nghe cơ thể mình.
Thiết nghĩ rất nhiều người biết về sự hiện hữu của tiếng nói tâm hồn, nhưng lại không nhận ra tiếng nói của cơ thể. Tiếng nói của tâm hồn là đứa nhõng nhẽo và lười biếng. Ít nhất thì với tôi là vậy. Đôi khi ta cần lắng nghe nó, nhưng quả thực chỉ “đôi khi” là đủ.
Tôi muốn nhắn Yuu điều đó. Xem chừng không thể trực tiếp nói với Yuu nên tôi muốn mẹ em ấy là người nhắn nhủ.
Chắc chắn Yuu đã nghe thấy gì đó từ những chiếc bánh vòng, nghe thấy thanh âm khát cầu của trái tim. Nhưng tôi muốn em hãy đậy nó lại một lần và lắng nghe thanh âm từ thể xác. Làm vậy thì ngay cả môn nhảy sở trường, em cũng có thể tập lại.
Nhưng chưa kịp nhắn nhủ gì, Yuu đã thôi học.
Về sau tôi nghe nói em ấy đã chuyển về Tokyo. Cả chuyện em ấy giảm cân nữa.
Biết vậy khiến tôi yên tâm lắm. Vì phải sau đó nữa, tôi mới biết em ấy giảm cân nhờ dao kéo.
Thiết nghĩ, cũng giống như béo khỏe thì không sao, việc giảm cân tự bản thân nó chẳng có ý nghĩa hay giá trị lớn lao nào cả. Chắc chắn rằng chừng nào Yuu còn chưa lắng nghe cơ thể mình, thì dẫu giảm cân đi nữa, thanh âm tâm hồn sẽ vẫn còn văng vẳng.
Nhưng một ngày hè nọ, tôi không còn nghe thấy thanh âm từ cơ thể mình.
Với chị Hisano, đó có lẽ là một chuyện bịa nực cười và khó chịu. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi.
Tôi không biết chị Hisano hỏi chuyện những người có liên quan thế này để làm gì, nhưng nếu được phép chia sẻ quan sát của mình với tư cách giáo viên chủ nhiệm, tôi, dù không cố ý đổ lỗi, vẫn cho rằng cái sai trước nhất nằm ở người mẹ. Và tuy chỉ là suy đoán song tôi cho rằng, sự kiện về nước của chồng chị ta, tức cha Yuu, là một tác nhân.
Mắt của tôi? Đó là điều cuối cùng chị thắc mắc à? Tại tôi đã cho chị xem ảnh mình hồi xưa nhỉ? Không ngờ chị lại bận tâm điều đó.
Đôi mắt hai mí của tôi là phẫu thuật. Thì nhé, có lắng nghe cơ thể thế nào, mí mắt tôi cũng chẳng khác đi được phải không? Cái thứ vẻ đẹp Á châu chết bầm.
Cảm ơn chị vì buổi dùng trà ý nghĩa.